Mục Tinh Trạch quyết định nhận nuôi chú chó con Samoyed này không phải do nhất thời xúc động.
Trước đó Ngô Hiểu đã từng hỏi trong nhóm chat của đoàn phim, chú chó ngốc này không phải do nhân viên trong đoàn phim mang đến.
Mà chùa miếu ở sâu trong núi, cách xa nội thành, ngay cả diễn viên của đoàn phim cũng phải ở lại trong căn phòng phía sau ngôi miếu, chung quanh thật sự không có dân cư gì, không thể nào có chó nhỏ đi lạc gần đó. Ngô Hiểu còn nghe được trước đó ở một nơi cách ngôi miếu không xa có một trang trại nuôi chó, sau khi kinh doanh thất bại thì tùy tiện vứt bỏ một cái chú chó nhỏ không thể xử lý được.
Chắc là chú chó ngốc kia là một trong những chú chó bị xử lý.
Chỉ là những thứ cần phải mua khi nuôi chó không thể có được trong hôm nay, giờ sắc trời cũng không còn sớm, dù chạy đến nội thành thì trời cũng tối đen, đêm nay chỉ đành chấp vá.
Người đại diện Ngô Hiểu cần cù chăm chỉ cầm mấy cây xúc xích được các cô gái trong đoàn phim hữu nghị đưa tặng về, chần chừ đưa cho Mục Tinh Trạch hỏi: “Chó nhỏ như thế có thể ăn cái này ư?” Ngô Hiểu cũng không phản đối chuyện cậu ấy nhận nuôi chó con, thậm chí còn giơ hai tay tán thành.
Kỹ năng diễn xuất của Tinh Trạch đứng đầu trong giới, cũng không chơi chiêu gì, có thể chịu khổ, lần này đi theo đoàn phim của đạo diễn Nhϊếp ở lì hai tháng trong núi sâu, ở trong một căn phòng được dựng đơn sơ đằng sau chùa miếu cùng mọi người cậu ấy cũng chẳng có nửa lời oán hận, lần trước cũng ở tận nửa tháng trong rừng mưa ở Tây Song Bản Nạp để đóng bộ phim mới của đạo diễn Phương, lúc trở về đã sụt gần 5 ký.
Người đại diện khác thấy được diễn viên như Mục Tinh Trạch phỏng chừng sẽ cười chết, nhưng anh ta ngoại trừ là người đại diện ra thì vẫn là bạn tốt của cậu ấy.
Nhiều năm qua Tinh Trạch vẫn luôn một mình, trong cuộc sống trừ đóng phim ra như thể chẳng còn gì khác, nuôi một chú chó bụ bẫm thích làm ầm ĩ thế này cũng rất tốt.
Tiếng máy sấy nóng hổi thổi thổi —
Mục Tinh Trạch lười biếng nằm trên ghế, ôm Tiểu Chi Ma đã gần khô người trong lòng, chó con lông trắng xõa tung vẫn không nhúc nhích nằm trên đùi cậu ấy ngáp dài, hưởng thụ sự phục vụ chu đáo và tinh tế của con sen.
Cậu ấy vươn một bàn tay nắm lấy chi trước lông xù mập mạp của Tiểu Chi Ma, đệm thịt của chó con rất mềm, còn có chút hơi ấm, xoa nắn trong tay có cảm giác phê đến bất ngờ, rõ ràng mới gặp lần đầu, chú chó con này lại trông như cực kỳ thích cậu ấy.
Nhưng cũng không lạ gì, dù là người hay là chó, chỉ cần có mắt thì bị sức hấp dẫn của mình thu phục chẳng phải là chuyện rất hiển nhiên sao? Mục Tinh Trạch khẽ nhếch môi, trong lòng lại có cảm giác sung sướиɠ không nói nên lời.
Ngô Hiểu cầm xúc xích và một vài món ăn vặt đi tới, bĩu môi với Mục Tinh Trạch: “Mấy thứ này ăn được à?”
“Có còn hơn không —” Mục Tinh Trạch cầm chân khác của Tiểu Chi Ma lên xoa. Đồ ăn cho chó cậu ấy mang theo bên người đã hết, cũng đâu thể bỏ đói chú chó con này cả đêm được đúng không? Vốn dĩ đã không thông minh lắm rồi, nếu bị đói cả đêm thì hết cứu: “Mấy cái xúc xích cứ để —” lại.
Nhưng cậu ấy còn chưa nói xong, cục bông đang lười biếng nằm trên đùi cậu ấy giật mình một cái, đứng lên cái một, kích động tru lên một tiếng, cái đầu lông xù nhìn ngó xung quanh,
Gì cơ? Xúc xích!
Ở đâu?
Sao nó lại không thấy.
Cuối cùng Tiểu Chi Ma cũng thấy xúc xích trong tay Ngô Hiểu, trong mắt lóe lên ngôi sao, không kiềm được nuốt ực nước miếng.
Thứ này mấy năm trước đã bị Lân Khê xếp vào danh sách cấm ăn, còn chỗ của Triều Chu đến cả chạm vào cũng không cho nó chạm.
Tính đến đây thì đã rất lâu rồi nó chưa được ăn chúng.
Mục Tinh Trạch rút xúc xích ra khỏi tay Ngô Hiểu, ánh mắt của cục bông trắng tuyết đứng trên người di chuyển theo động tác của cậu ấy, trong ánh mắt to tròn tràn ngập khát vọng.
Mục Tinh Trạch khẽ cười một tiếng, cậu ấy bóc vỏ một cây xúc xích đặt ngay đầu chú chó ngốc, chỉ vào một cái tay khác của mình, lười biếng trêu đùa: “Biết mát xa không? Nhóc ấn ấn cho anh thì anh cho nhóc ăn.”
Mát xa?
Sao anh không lên trời luôn đi?
Tiểu Chi Ma hừ khinh một tiếng, ánh mắt lướt qua xúc xích trong tay Mục Tinh Trạch, sau đó cao ngạo quay đầu đi, nuốt ực nước miếng, sơn hào hải vị gì mà nó chưa từng được ăn cơ chứ —
Chỉ giống như mấy cái chân giò hun khói cỏn con thôi mà. Làm như hiếm lạ lắm!
Hừ! Nó là một chú chó vì một cây xúc xích mà bán đứng tôn nghiêm của mình sao?
*
Nhà họ Hạ.
Tiểu Chi Ma trở mình, run run bộ lông, bò dậy từ một góc bí ẩn trong phòng.
Lúc nó trở lại nhà họ Hạ đã là buổi tối, sau khi cái tên ác ôn Mục Tinh Trạch kia đi ngủ nó mới thoát thân về được, giữa lúc đó nó nhân lúc Mục Tinh Trạch rời đi có quay về ăn cơm chiều, bằng không thì nó tiêu tùng.
May thay mấy hôm nay Lân Khê đều ở bên ngoài bàn chuyện đầu tư và casting cho bộ điện ảnh mới, đi sớm về khuya, cũng không ở nhà, không thì nó đã bị Hạ Lân Khê phát hiện không ổn rồi.
Tính thời gian, chắc giờ này Lân Khê cũng gần về.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Tiểu Chi Ma vừa bị chịu hết ấm ức từ Mục Tinh Trạch tức tốc chạy như bay về phía Hạ Lân Khê.
Hạ Lân Khê đẩy cửa phòng ra sửng sốt, xoa xoa Tiểu Chi Ma trong lòng, bất đắc dĩ hỏi: “Làm sao vậy?” Mấy năm nay tuổi của Tiểu Chi Ma dần dần lớn, đã không còn hoạt bát như trước nữa, chững chạc và trầm tĩnh hơn rất nhiều, thường xuyên thích ngồi trong một góc không thể thấy được trong phòng, thậm chí lúc anh ấy không ở nhà còn ngủ suốt một ngày, ngoại trừ lúc ăn cơm thì căn bản sẽ không xuất hiện.
Hiếm khi hoạt bát thế này.
Tiểu Chi Ma ấm ức dựa vào đầu vai Hạ Lân Khê, điên cuồng vẫy đuôi, rên ư ử: “Ưh oh— Ưh —”
Một người một chó kề nhau rất gần.
Một mùi hương truyền đến chóp mũi Hạ Lân Khê.
Hạ Lân Khê hơi khựng người, ý cười trên mặt biến mắt, anh ấy nắm lấy cằm Tiểu Chi Ma, nhẹ nhàng nhưng không cho phản kháng, mở miệng nó ra cẩn thận ngửi thử, sau đó đứng lên hỏi mọi người chung quanh: “Ai lại cho Tiểu Chi Ma ăn xúc xích?”