Đêm đến, Tiểu Chi Ma kiệt sức đi xong bước thể dục cuối cùng, nằm ngủ bên cạnh Kiều Triều Chu.
Dù sao nó đã vận động với liều lượng gấp đôi.
Mà Kiều Triều Chu vốn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật lại không ngủ, anh lấy một bức ảnh đã ố vàng từ tủ đầu giường ra, nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay run nhè nhẹ.
Trong bức ảnh Kiều Triều Chu đứng chính giữa cha mẹ, chỉ khoảng 17 - 18 tuổi, cười vui vẻ sáng ngời, so với lúc này như hai người khác nhau.
Đã rất lâu rồi Kiều Triều Chu chưa ngắm lại bức ảnh này, có lẽ do hôm nay Tống Phi đến đây khiến anh nhớ đến gì đó.
Tiểu Chi Ma thầm thở dài.
Vận khí của những vị đại lão trong tiểu thuyết đều không tốt lắm, cha mẹ Lân Khê chết sớm, nhưng dù sao cũng là ngoài ý muốn, Lân Khê chỉ là chính mắt thấy cha mẹ chết trước mặt mình nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi tự phong bế bản thân, còn Triều Chu lại khác, cha mẹ Triều Chu bị người ta hại chết. Vốn dĩ Triều Chu cũng là một đứa con cưng của trời, cha mẹ ân ái, họ kinh doanh một công ty giải trí cho riêng mình, không tính là lớn nhưng vẫn có tiếng trong ngành, từ khi Triều Chu chưa đến nơi đây, cha mẹ anh cũng đã vô cùng cởi mở không cưỡng cầu gì từ anh, từ nhỏ anh đã được cha mẹ đưa ra nước ngoài học tập, đáng tiếc thương trường không có mắt, cha mẹ Triều Chu bị người ta ám toán, chỉ trong thoáng chốc gia đình phá sản, không những thế, phanh của chiếc ô tô họ lái trên đường đi thanh toán bị người ta động tay chân, xảy ra tai nạn giao thông, cả hai đều chết thảm.
Mà Triều Chu hoàn toàn không biết gì về tình hình trong nước, vì trước đó cha mẹ bắt buộc anh về nước nên cãi nhau một trận rất lớn với cha mẹ, mà cuộc điện thoại hôm ấy là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ.
Triều Chu phải về nước xử lý tang sự, trong lúc tinh thần không ổn lại gặp tai nạn giao thông, chủ xe tử vong tại chỗ, hai chân Triều Chu thì bị thương, thậm chí một khoảng thời gian rất dài không thể đứng lên được.
Triều Chu vào năm mười tám tuổi ấy mất đi tất cả chỉ trong một đêm, khi nó tìm được Triều Chu, hai chân anh không thể cử động, tê liệt nằm lăn quay trong căn phòng thuê cũ nát hôi tanh, uống say như chết, đầu óc mơ màng.
Nó đã tốn rất nhiều sức mới khiến Triều Chu tỉnh lại.
Nhưng nó lại không giải tỏa được nỗi oán hận trong lòng anh.
Nó biết Triều Chu muốn báo thù, nó không tán thành việc Triều Chu một mực trả thù mà không tiếc mọi giá như thế, nó chỉ mong Triều Chu có thể từ bỏ việc báo thù để bản thân thoải mái hơn thôi.
Nhưng trong cốt truyện viên quản lý 111 cho nó, Triều Chu dưới sự ảnh hưởng từ hào quang của hệ thống, yêu con cưng của trời, từ bỏ việc báo thù, vì kẻ thù của Triều Chu là anh trai của con cưng của trời.
Còn Lân Khê rõ ràng là muốn quay một bộ phim điện ảnh mình ấp ủ bấy lâu nay, nhưng hết lần này đến lần khác đều nhượng bộ vì con cưng của trời, quay những tác phẩm anh ấy không thích, tạo ra những bộ điện ảnh riêng phù hợp với con cưng của trời.
Điều này càng khiến Tiểu Chi Ma quyết tâm thay đổi hướng đi của tiểu thuyết hơn.
Nó cũng đến từ thế giới tiểu thuyết, tình cảm của nhân vật trong thế giới tiểu thuyết cũng chân thực không kém gì.
Tình yêu và thù hận của họ không nên bị hủy diệt tùy tiện như thế.
Vì Lân Khê và Triều Chu, nó cũng muốn cố hết sức mình giành lấy cơ hội!
Kiều Triều Chu nhìn bức ảnh, nở nụ cười tự giễu, dù ngoài mặt anh đã giả vờ rất tốt, nhưng chỉ có anh biết nỗi oán hận trong xương cốt kia từng giây từng phút đều đang dây dưa tra tấn bản thân anh, thiêu rụi trái tim anh, có lẽ anh đã sớm rơi vào địa ngục --
Đúng lúc này một đệm thịt ấm áp đầy lông đặt lên tay anh.
Kiều Triều Chu ngẩng đầu thì thấy Tiểu Chi Ma dựa vào người mình, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh.
Vẫn không hề thay đổi gì so với những năm trước đó.
Năm ấy anh vẫn chưa biết cái chết của cha mẹ có điều không ổn, một kẻ đã thành phế nhân như anh đã từng nghĩ đến cứ chết cho rảnh nợ, nhưng Tiểu Chi Ma lại ngây ngốc tìm tới một kẻ cả ngày say khướt chết chìm trong vũng lầy như anh, khi đó anh đã nghĩ, anh chết rồi thì mọi chuyện sẽ xong, nhưng con chó nhỏ ngốc nghếch bên cạnh anh phải làm thế nào?
Dựa dẫm anh hết mình, cái gì cũng không biết, còn tham ăn, lỗ tai cũng mềm, mong manh dễ vỡ, chẳng biết đánh nhau, nhưng cố tình lại ôm trên vai gánh nặng làm thần tượng.
Nhìn sao cũng thấy không có anh sẽ không sống nổi.
Anh cứ như vậy trở thành nơi nương tựa của một sinh mệnh khác, được nó tin cậy, được nó dựa dẫm.
Vì thế anh từng chút từng chút bò khỏi bùn lầy, từ quỷ quay lại làm người.
Kiều Triều Chu xoa quả đầu lông xù của Tiểu Chi Ma, siết chặt cánh tay đang ôm chú chó, giam cầm sự ấm áp này kín kẽ trong lòng.
Đây là hơi ấm của anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.