Xuyên Thành Cún Cưng Của Ba Vị Đại Lão

Chương 3: Bí mật của Tiểu Chi Ma

Chó săn:...

Giận à nha.

Chó săn loáng thoáng cảm thấy bản thân thua cuộc bèn vừa buồn vừa giận ngoái đầu nhìn chủ nhân mình, không cam lòng mà chạy đến bên vũng nước lần nữa, quay đầu nhìn nam chủ nhân.

Nam chủ nhân ngơ ngác gãi đầu, hoàn toàn không biết gì cười ha ha nói: "Ồ, hôm nay Tiểu Chi Ma cũng ra đây chơi à? Hở, Charlie, mày lại chạy tới vũng nước làm gì đấy? Mày muốn vọc nước hở? Không được đâu, mày vừa mới tắm xong, mỗi lần tắm mày lại rụng nhiều lông như vậy, còn tắm nữa thì trọc lóc luôn đó!"

Chó săn: !!!

Nó không phải, nó không có!

Trọc á?

Tiểu Chi Ma kinh ngạc trợn to mắt, đồng tình nhìn chút lông thưa thớt của chó săn.

Chó săn bi phẫn nói: "Tao đâu có!"

Chỉ là tới mùa thay lông thôi mà, chẳng lẽ chúng nó không rụng lông sao!

Nhóm chó con bên cạnh chó săn khϊếp sợ nhìn nó, cất giọng trẻ con nói: "Anh ơi, anh đừng có trọc nha, chó mà trọc là xấu y như thú hai chân luôn đó!"

Tiểu Chi Ma nghiêm túc nói với nhóm chó con: "Không được nói anh Charlie như thế! Chuyện này chẳng có căn cứ nào cả!"

Chó săn luôn không dám nhìn Tiểu Chi Ma nghe vậy cảm kích nhìn sang anh bạn, hiếm khi có chút biết ơn nó.

Tiểu Chi Ma quay đầu làm như đã hiểu mà gật đầu với chó săn, đồng tình nói: "Anh không cần phải nói, tôi hiểu hết!"

Trong ánh mắt nó nhìn chó săn lộ ra ý vị "Lý do này khó nói, anh không cần phải nói, đừng nói gì cả, tôi hiểu hết".

Nó hiểu gì chứ?

Thanh danh lẫm liệt một đời bị hủy hoại, có miệng cũng không thể nói rõ, chó săn cắn răng oán hận nhìn nam chủ nhân đang hoàn toàn chẳng biết gì.

A a a!

Về nhà nó phải lôi hết quỹ đen nam chủ nhân đã giấu trong ổ chó của nó ra, ngậm tới trước mặt nữ chủ nhân mới được!

Tối đến.

Tiểu Chi Ma ăn xong cơm chiều vừa lòng nhìn bản thân trong gương, bộ lông trắng muốt xõa tung được nó tỉ mỉ xử lý đã mượt mà phát sáng, nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng hoàn hảo.

Hạ Lân Khê lười biếng ngồi xếp bằng dưới sàn nhà gỗ bên cạnh Tiểu Chi Ma, mặt mày sắc bén chứa ý cười xoa bộ lông xõa tung của nó, nhìn Tiểu Chi Ma đã bầu bạn mười năm, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, khẽ nói: "Tiểu Chi Ma xinh đẹp nhất."

Tiểu Chi Ma thở dài, vươn móng vuốt hồng hào che miệng Hạ Lân Khê lại.

Đương nhiên nó biết mình là chú chó xinh đẹp nhất.

Bởi tất cả chủ nhân của nó đều nói thế, từ nhỏ nó đã được nghe những lời này mà lớn. Chỉ là ngày nào cũng nói mấy câu này, lỡ bị những chú chó khác nghe thấy thì làm sao bây giờ?

Tuy đây là sự thật, nhưng suy cho cùng ảnh hưởng không tốt.

Nó đã là một chú chó trưởng thành chững chạc, chuyện mọi người đều biết hết thế này cứ để trong lòng là được.

Hạ Lân Khê nhìn Tiểu Chi Ma với biểu cảm phong phú nhưng không biết đang nghĩ gì, sự dịu dàng hiện lên trong đáy mắt, khuôn mặt Hạ Lân Khê điển trai tỏa nắng, nhưng tính tình không tính là tốt, cộng thêm vết sẹo dưới mắt trái cứ khiến người ta cảm thấy thô bạo, rõ ràng xuất thân là cậu chủ cao quý của nhà họ Hạ, nhưng lại khiến người khác cảm thấy anh ấy càng như đại lão xã hội đen trà trộn đầu đường xó chợ lớn lên, trợ lý làm việc với anh ấy ba năm, mỗi khi nói chuyện với anh ấy đều nơm nớp lo sợ, hỏi trợ lý ấy tại sao, trợ lý thẳng thắn nói rằng sợ anh ấy loạng quạng sẽ vớ đại thứ gì vào tay rồi cho bản thân giác ngộ.

Nếu bọn họ nhìn thấy Hạ Lân Khê của lúc này, chắc chắn không thể tin được Hạ Lân Khê sẽ có một mặt hiền hòa như vậy.

Hạ Lân Khê ôm Tiểu Chi Ma đang làm nũng về phòng, mỗi ngày theo thường lệ chải lông cho Tiểu Chi Ma, chải được một nửa, Tiểu Chi Ma hôm nay đã vận động siêu nhiều mệt lả ôm cánh tay anh ấy ngủ rồi.

Ánh trăng sáng như nước bên ngoài lẳng lặng soi vào, Hạ Lân Khê nhẹ nhàng ôm Tiểu Chi Ma lên giường.

Anh ấy thở dài nhìn Tiểu Chi Ma đang ôm chặt mình, Tiểu Chi Ma mỏng manh thích làm nũng lại dính mình như vậy, có lẽ vì mình là người duy nhất nó có trong thế giới cô đơn của nó, nên dù là ngủ cũng không chịu buông mình ra.

Hạ Lân Khê không kiềm được xoa cái cằm mum múp thịt của Tiểu Chi Ma, trong lòng nghĩ, có phải bản thân đã hơi nghiêm khắc với nó rồi không?

Còn có gì quan trọng hơn niềm vui của Tiểu Chi Ma nữa chứ.

Dù sao mình cũng là thứ duy nhất nó có trong thế giới của nó mà.

Nhưng điều Hạ Lân Khê không biết là...

Giờ phút này, ở một múi giờ khác bên đại dương bờ đối diện.

Ngoài cửa sổ đã lộ ra ánh rạng đông đầu tiên.

Chú chó lông trắng vốn nên ở trong nhà họ Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, lắc lắc đầu, vô cùng có sức sống xoay người đứng lên khỏi giường, nhìn sắc trời bên ngoài, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Không tới trễ!

Đến kịp bữa sáng nơi này!

Hôm nay có bánh mật ong nó thích nhất đấy, nóng hổi mới ra lò ăn mới ngon!

Tiểu Chi Ma thỏa mãn nghĩ vậy.

Lúc này bên cạnh nó truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Tiểu Chi Ma dậy rồi à?"

Tiểu Chi Ma “đáng thương thấy tội” quay đầu nhìn chủ nhân số hai của mình, thuần thục nhào qua một cái, nghiêng đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào...

Buổi sáng tốt lành!

Tôi tới đây!