Nhân Cách Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 5



Hóa ra ngài là vì đói nên mới ngồi dậy khỏi sô pha.

Quý Minh Nhuệ nhìn cơn mưa to không có dấu hiệu ngừng lại ở bên ngoài cửa sổ, lại nhìn đồng hồ, cuối cùng nhìn các đồng nghiệp xung quanh đang tăng ca đến giờ này: “Giờ này rồi, chắc không còn mấy tiệm ăn còn mở đâu, gần đây có một quán hương vị cũng được, bán đến hai giờ sáng.”

Cơn mưa dường như nhỏ lại một chút, tuy quán ăn vẫn đang bán nhưng không nhiều khách, trên tường treo bảng giá, nền đỏ chữ vàng, mùi dầu từ sau bếp xông thẳng đến, kèm theo đó là tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo.

Bàn của bọn họ có tám người, chủ quán lấy thêm hai cái ghế, miễn cưỡng xếp thành một bàn.

Quý Minh Nhuệ sờ mũi giải thích: “À, muộn như này rồi, mọi người cùng ăn một bữa cơm, đều đã vất vả rồi.” Anh ta lại vỗ đầu, “À, quên giới thiệu cho ông, tụi tôi đều tốt nghiệp cùng khóa, năm nay mới nhậm chức.”

Anh ta giới thiệu đơn giản, bắt đầu từ nữ cảnh sát Tô Hiểu Lan đối diện Trì Thanh, cô cười thoải mái: “Vốn là hai người hẹn ăn cơm, chúng tôi nhiều người như này gộp lại thật sự ngại quá, thêm phiền phức cho hai người rồi.”

Tuy Trì Thanh không nói gì nhưng Tô Hiểu Lan rõ ràng đọc ra được một câu trên mặt anh: Là rất phiền phức.



Trì Thanh rửa sạch dụng cụ ăn, nhìn thoáng qua găng tay trên tay mình. Vì đề phòng lúc ăn không cẩn thận đυ.ng phải người khác, không thể tháo găng tay được.

Tô Hiểu Lan chờ rồi lại chờ, không chờ được anh tháo găng tay, cuối cùng không kìm được hỏi: “Cậu ăn cơm cũng… đeo sao?”

Trì Thanh: “Tôi khá chú ý chuyện vệ sinh.”

Tô Hiểu Lan: “…”

“Mặc kệ cậu ta.” Quý Minh Nhuệ rất quen thuộc, gắp một đũa đồ ăn trước, “Cậu ta là vậy đó, bệnh ưa sạch sẽ này đã đến mức độ ngay cả bụi trong không khí cũng không muốn đυ.ng, trước đây người ta đặt cho biệt danh Trì Đừng Đυ.ng.”

“Đừng đυ.ng?”

“Đúng vậy, không cho người khác đυ.ng.”

Trì Thanh cảnh cáo: “Sao ông ăn cơm lại lắm lời thế?”

Quý Minh Nhuệ: “…”

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài.

Giữa lúc ăn cơm, Tô Hiểu Lan lại nhớ đến một chuyện: “Bình thường chắc anh Trì* làm việc bận lắm nhỉ.” (*lúc này Tô Hiểu Lan xưng hô lịch sự, gốc là “池先生”)

Trong hiểu biết của cô, ăn cùng bạn bè chắc chắn phải chọn một ngày thời tiết đẹp, chọn ngày xui xẻo mưa to liên tiếp như này chắc chắn là công việc bận không thể chọn được.

Lúc Trì Thanh gắp đồ ăn, tránh chỗ người khác từng gắp, sau khi ăn mấy đũa, anh cầm ly nước nên thong thả nhấp, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu nói chuyện có hơi thả lỏng: “Không tính là bận.”

Anh đặt ly xuống, lại bình luận: “Thời tiết hôm nay cũng được.”

“?”

Quý Minh Nhuệ giải thích giùm người anh em có tính cách khác người bình thường này: “Cậu ta thích trời mưa.”

Mục đích chủ yếu hai người hẹn ăn cơm thực ra là vì để chúc mừng Quý Minh Hiên thuận lợi làm ở đồn cảnh sát, nhưng mà anh ta đã làm sắp hai tháng rồi, bữa cơm này mới hẹn được.

Quý Minh Nhuệ nhớ lại quá trình vất vả mời ăn cơm, đầu tiên là Trì Thanh bày tỏ “biết rồi, tôi lựa ngày xong sẽ thông báo cho ông”. Anh ta chờ rồi lại chờ, chờ đến sau khi dự báo thời tiết nói ngay mai với ngày mốt mưa to liên tục mới nhấn được thông báo của Trì Thanh: Thời tiết ngày mốt cũng được, mấy giờ ông tan làm.

Quý Minh Nhuệ: … Ông xem dự báo thời tiết chưa?

Trì Thanh: Ông hỏi xàm gì vậy?

Theo lối suy nghĩ của người bình thường thì “thời tiết cũng được” trong nhận biết chắc chắc là ngày trời ấm gió mát, bầu trời trong xanh.

Nhưng mà độ thích nghi của Quý Minh Nhuệ rất tốt, chủ yếu là vì cái tên Trì Thanh này, chỗ nào cũng đều khác biệt với người bình thường, chút đam mê này đã chẳng có gì lạ nữa.

Bên cạnh có người cười ha ha, xoa dịu bầu không khí: “Sở thích này rất đặc biệt.”

Nam cảnh sát kia làm hòa hoãn bầu không khí, muốn xem thời gian, sờ vào túi thì trống không: “Ơ, điện thoại tôi…”

“Sao thế, rơi điện thoại à?”

Động tác của anh ta gây ra một đợt xôn xao nhỏ, mọi người đều di chuyển vị trí với dĩa ăn, muốn xem có phải rơi trên bàn không.

Ánh mắt Trì Thanh còn ở cơn mưa bên ngoài cửa sổ, dường như đang ngắm mưa. Anh vừa thong thả dời ánh mắt đi, vừa thuận miệng nói: “Từ lúc bước vào, điện thoại của cậu chỉ lấy ra hai lần, lần đầu tiên là lúc mới vào, lần thứ hai là năm phút trước, cậu lấy điện thoại đến nhà vệ sinh.”

Trên bàn ăn lặng ngắt như tờ, giọng nói của anh vừa dứt thì động tác di chuyển vị trí của những người khác đồng loạt ngừng lại.

Nam cảnh sát vỗ đầu: “Tôi nhớ ra rồi, nhà vệ sinh.”

Đây là một khúc nhạc đệm rất nhỏ.

Tô Hiểu Lan cảm thấy người bạn của đồng nghiệp không bình thường lắm.

Người bạn này quá nhạy cảm, dù có thể đây không phải suy nghĩ ban đầu của anh nhưng vì anh nói ra những lời này giống như đang tùy tiện bàn tán về thời tiết ngoài cửa sổ vậy.

Sau đó cô lại nhớ đến chuyện xảy ra một tiếng trước, Trì Thanh chỉ mới bước vào đã chú ý đến giày của gã đàn ông kia.