Nữ cảnh sát quay đầu sang nhìn cơn mưa to xối xả bên ngoài cửa sổ, thầm nói thời tiết này hẹn ăn cơm cũng đã kỳ lạ rồi.
Thẩm vấn vẫn đang tiếp tục.
Giữa chừng, bà cụ Vương hàng xóm thật sự không chờ nổi nữa, mở cửa xông vào chiến trường, tình hình phòng làm việc càng hỗn loạn hơn.
Bà cụ bắt đầu mắng chửi không thua người trẻ tuổi chút nào, hành động tuy run lẩy bẩy nhưng lời nói vô cùng có sức lực.
Nhân viên hòa giải Quý Minh Nhuệ bị làm ồn đến mức bó tay, đang an ủi cảm xúc của bà cụ Vương thì cửa kính thủy tinh của văn phòng bị người ta gõ mấy cái: “Minh Nhuệ, có người tìm, nói là bạn của cậu.” Cuối cùng, nhân viên truyền lời lại bổ sung thêm một câu, “Tên là Trì Thanh.”
Quý Minh Nhuệ không thể phân thân, không ngoảnh đầu lại nói: “Là bạn của tôi, bảo cậu ta vào luôn đi.”
Bởi vì hiện trường thực sự quá hỗn loạn, không ai chú ý đến mấy phút sau có người cất dù, băng qua hành lang, dưới tán ô trong suốt cán dài đỉnh nhọn, đôi bối da vốn hơi ướt đã được người bị hội chứng sợ bệnh lau sạch sẽ. Sau đó, một bàn tay mang găng tay màu đen mở cửa ra.
Găng tay màu đen ôm khít mấy ngón ta, làm nổi bật lên đốt ngón tay thon dài.
Nếu tình hình bên trong yên tĩnh một chút thì bàn tay này sẽ không bị làm lơ như vậy, thậm chí sẽ có tỉ lệ quay đầu lại nhìn cực cao. Bởi vì trong cuộc sống bình thường sợ là rất ít khi thấy có người ra ngoài còn đặc biệt mang găng tay.
Trì Thanh kẹt xe trên đường hơn nửa tiếng, lúc đẩy cửa ra bà cụ Vương đang dùng tiếng bản địa mắng người rất sung.
“Mi thứ ngu ngốc lừa gạt!”
Gã đàn ông mặc đồ lao động cự lại: “Đừng tưởng tôi từ tỉnh khác đến thì nghe không hiểu, bà đang chửi tôi chứ gì?”
Quý Minh Nhuệ nói: “Ở đây không có chỗ cho anh nói, anh còn có mặt mũi nói chuyện hả? Anh có biết tính chất của chuyện này vô cùng xấu xa không? Sao anh lại có thể trộm đồ gỗ do tổ tiền truyền lại của hàng xóm? Anh không biết món đồ gỗ đó…” Nhân viên hòa giải Quý Minh Nhuệ xuất phát từ tâm trạng muốn an ủi người bị hại, mắng gã đàn ông mấy câu, nói đến đây lại quay sang hỏi bà cụ, “Món đồ gỗ đó làm từ gỗ gì ạ?”
Quý Minh Nhuệ nói thầm trong bụng chắc là có chút giá trị mới có thể lấy ra hù người.
Bà cụ Vương hàng xóm vội nói: “Là gỗ tự chặt trong núi, ôi chao, đã truyền được ba đời rồi.”
Quý Minh Nhuệ: “…”
“Khụ… Có nghe thấy chưa, đồ gỗ truyền ba đời.” Quý Minh Nhuệ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Giá trị này không thể dùng tiền bạc đong đếm được, rốt cuộc anh giấu ở đâu?”
Mọi người còn đang tranh luận không ngừng vì món đồ gỗ, chỉ có nữ cảnh sát giữa chừng đi đến bên cạnh rót nước cho bà cụ Vương phát hiện “người bạn” kia vừa đến đã tự nhiên ngủ trong sô pha ở góc phòng, dáng người nằm nghiêng trong sô pha, chân dài co lại.
Bởi vì hạn chế góc độ nên cô không nhìn thấy được người đó trông thế nào, chỉ chú ý thấy nửa phần cổ tay của người đàn ông buông xuống.
… Ồn như vậy mà anh ta cũng ngủ được.
Một cuộc tranh chấp vô cùng đơn giản, một món đồ gỗ, Quý Minh Nhuệ dùng các loại thủ đoạn thẩm vấn học được ở học viện cảnh sát trong mấy năm qua, nhưng mà gã đàn ông mặc đồ lao động ở đối diện rất khó chơi, không biết vì sao lại cố chấp không chịu trả: “Đã nói rồi, vừa rồi lúc tôi ra ngoài mua đồ để ở bên ngoài, ném rồi. Cụ thể ném ở đâu tôi cũng không nhớ rõ, mấy người đi tìm trong thùng rác không chừng có thể tìm được. Tôi đã ném rồi bà bảo tôi đưa cho anh thế nào được. Cùng lắm tôi đền chút tiền là được, cục gỗ này của và có thể bắt tôi đền mấy đồng chứ?”
Quý Minh Nhuệ thầm chửi mẹ nó trong lòng.
Kim đồng hồ qua mười một giờ.
Mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ.
Gã đàn ông mặc đồ lao động thấy mình chiếm lợi thế, con ngươi xoay chuyển: “Còn chuyện gì khác không, nếu đã nói xong thì có thể thả tôi đi không?”
Trong lúc nhất thời mọi người không biết nói gì mới được.
Vào lúc giằng co không ngừng này, một giọng nói phá vỡ sự im lặng: “Mưa rơi liên tục hai ngày.”
Mọi người nghe thấy tiếng nói nhìn qua thì thấy Trì Thanh vừa nói vừa ngồi dậy trên sô pha, bởi vì đỉnh đầu là bóng đèn sợi đốt cho nên anh đưa tay che nửa con mắt lại, chờ một lát mới nói tiếp: “Anh ra ngoài mua đồ xong, trên giày lại không dính chút bùn đất nào. Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không tìm cái cớ đầy sở hở như vậy.”
Thực ra vừa rồi anh không có ngủ, phòng làm việc quá ồn, nửa mê nửa tinh nghe gần hết cuộc tranh chấp trong khu phố này.
Gã đàn ông vô thức co chân về sau.
Gã chẳng hề ra ngoài.
Câu nói này giống như sấm chớp cùng bật ra trong đầu tất cả mọi người.
Quý Minh Nhuệ ngẩn người nói: “Không ra ngoài, nói như thế thì đồ còn ở trong nhà hắn ta.”
Trì Thanh đứng dậy, trông giống như chưa tỉnh ngủ, nheo mắt lại khiến mọi người cảm thấy anh chờ đến bực mình.