Tam Tiểu Thư Lạnh Lùng

Chương 33

Chương 33: Hà Thanh-Hà Ngọc Giang
Giờ ra chơi

Minh Hân nhắn tin cho Hà Thanh

"Cô cũng gan lắm, dám bỏ điện thoại vào balo tôi"- Minh Hân

"Haha. Thấy tao thế nào, thông minh lắm đúng không? Tao giả dạng mày cũng giống lắm đấy chứ"- Hà Thanh

"Cô đợi xem, chuyện này chưa kết thúc đâu"- Minh Hân

-----------------------------

Trong lớp

"Kẻ trộm vào rồi kìa tụi bây"- nữ sinh 1

"Tránh xa nó ra đi"- nữ sinh 2

Pla...pla...

Nghe những lời này bộ ba nữ và bộ ba nam nhìn chằm chằm vào những người đang nói những lời khó nghe

-------------------

Hà Ngọc Giang chạy xe vào trong trường, bước xuống xe liền đi nhanh vào trong lớp

"HÀ THANH!!!!!"

Tất cả những người trong lớp giật mình, chỉ có Minh Hân là bình tĩnh

"Chị?"- Hà Thanh ngạc nhiên

"Câm miệng! Tao không phải chị mày"- Ngọc Giang trừng mắt nhìn Hà Thanh

"Chị, có gì đi ra ngoài rồi nói"

Không đợi Ngọc Giang trả lời, Hà Thanh liền kéo cô ra ngoài. Minh Hân ngồi trong lớp không tự chủ được liền nhếch môi

"Minh Hân nó làm gì mày mà mày làm hại nó hả? Mẹ mày và mày cướp ba tao còn chưa đủ hay sao?"- Ngọc Giang

"Tao không làm gì nó cả"

"Ha, cái cách nói chuyện của mày thật hỗn láo, vừa rồi trong lớp còn xưng tao chị-em, bây giờ thì...chậc chậc. Chắc cả cái trường này không biết bộ mặt thật của mày. Bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rửa. Kinh tởm!"

"Mày câm miệng cho tao!"- Hà Thanh nói lớn giọng

Chát

Bên má phải của Hà Thanh liền bị ửng đỏ, dính hình thù bàn tay của Ngọc Giang

"Mày lại đánh tao, mày vì con nhỏ đó đánh tao"

"Đúng, Minh Hân nó tốt hơn mày gấp trăm lần. Mày không là cái gì hết. À không, mày là cái thứ cướp hạnh phúc của người khác, mẹ mày không biết dạy mày thì để tao dạy lại. Tao cảnh cáo mày, mày mà còn đυ.ng vào Minh Hân hay làm hại những người khác thì đừng trách tao nói Đình Phong mày chỉ là một đứa dâʍ đãиɠ, chuyên đi dụ dỗ trai để lên giường"

"Mày hù tao à, tao đây không sợ. Dù mày có nói thì Đình Phong sẽ tin mày sao"

"Mày tin hay không tuỳ"

Hà Ngọc Giang nói xong liền đi, khi đi ngang qua Hà Thanh còn đυ.ng vào người cô

------------------------

Giờ học kết thúc

Tất cả mọi người trong trường chạy ra về, đang ra cổng trường thì gặp chiếc xe màu đen quen thuộc

"Chị Giang!"

Nghe có người gọi tên mình thì Ngọc Giang quay đầu lại nhìn rồi cười. Minh Hân chạy nhanh về phía Ngọc Giang, cả hai vào trong xe, xe phóng nhanh tới Starbucks

"Chị làm gì Hà Thanh vậy?"

"Không có gì, chỉ dạy dỗ nó chút thôi. Mà em làm gì nó mà nó muốn làm hại em vậy?"

"Thì Hà Thanh biết em là bạn gái cũ của Đình Phong, cô ta tưởng em vào trường này để cướp anh ta lại. Còn chị, sao chị ghét cô ta quá vậy?"

"Hồi lúc chị tám tuổi, nó và mẹ nó hùa nhau hại chết mẹ chị, bây giờ nói xấu chị trước mặt ba làm cho ba chị bây giờ rất ghét chị, trong mắt ông ta bây giờ chỉ có bóng dáng của hai mẹ con nhà nó. Nên giờ ghét. À, chị còn biết là hai mẹ con nó định lấy hết tài sản của ba và biết bí mật ghê tởm của hai mẹ con nó nữa nha"

"Bí mật gì?"

Ngọc Giang kêu Minh Hân ngồi lại gần cô, không biết Ngọc Giang nói gì mà Minh Hân lúc đầu khuôn mặt kinh ngạc chuyển sang ác hiểm

"Tối chị sẽ gửi clip đó cho em. Bây giờ chị phải về rồi, em có muốn về không chị đưa về luôn"

"Dạ không, em ngồi đây chút xíu xong em về"

"Ừ. Vậy byeeeee"

--------------------------

Nhà họ Hà

Hà Ngọc Giang bước vào nhà thì thấy cả gia đình đang đứng đầy đủ, giống như đang chờ cô về nhà vậy nhưng cô không quan tâm liền đi thẳng lên lầu

"Hà Ngọc Giang!"

Cô dừng chân, xoay người lại nhìn người kêu mình

"Có gì mai hãy nói, giờ tôi rất mệt"

"Con còn dám nói vậy, trong mắt con còn có người ba này không?"

"Câu này tôi phải nói vậy ông mới đúng chứ? Từ lúc mẹ mất ông có bao giờ quan tâm tôi lần nào chưa? Trong mắt ông chỉ có hình bóng của hai mẹ con kia. Hà Thanh nói gì ông cũng tin nó, còn tôi nói thì ông không tin. Nó làm gì ông cũng cho, tôi thì bị ông cấm cản. Ông biết Đình Phong không tốt lành gì ông cũng cho hắn cưới nó, còn tôi muốn kết hôn với người tôi yêu thì ông không cho"

"Ba..."

"Còn bà, có tin là tôi nói với ông ta là hồi đó bà là ai, làm gì không?"- Ngọc Giang nhìn mẹ của Hà Thanh

"Con đừng có như vậy, mẹ lúc nào cũng muốn yêu thương con mà"

"Mẹ? Hừ, bà thôi cái giọng điệu giả tạo đó đi, bà nói làm cho tôi muốn buồn nôn"

Chát

"Con quá đáng lắm rồi"

"Ông đánh tôi? Ông từ trước đến giờ chưa bao giờ đánh tôi, vì bà ta mà ông đánh tôi"

"Con rất hư nên ta mới đánh"

"Ha. Tôi hư vậy Hà Thanh của ông ngoan lắm hả? Vậy được, đứa con hư này sẽ đi ra ngoài ở. Từ đây về sau tôi sẽ không quay về đây nữa!"

Cô nói xong liền đi nhanh lên lầu, mở cửa phòng đi vào, mở tủ bỏ hết đồ đạc vào vali, sau nửa tiếng thì dọn xong nhưng thiếu một thứ rất quan trọng nên liền đi tìm

"Chị đang tìm cái này"- Hà Thanh bước vào phòng, giơ lên tấm hình

"Trả cho tao"

"Tưởng tôi đi vào phòng chị để đưa cái này hả? Nằm mơ đi"

Hà Thanh nói xong liền xé đi tấm hình, xé xong quăng xuống đất. Ngọc Giang đứng trơ mắt nhìn Hà Thanh

"Con khốn"

Chát

"Mày dám làm vậy hả? Dám xé hình mẹ tao?"

"Sao tao không dám hả?"

Ngọc Giang nghe xong câu này liền nổi giận, cầm tóc của Hà Thanh khiến Hà Thanh phải đứng lên, đập đầu Hà Thanh vào tường khiến đầu của cô ta bị chảy máu

"Aaaaaaaaaaaa"

Ở dưới nhà nghe tiếng la của Hà Thanh liền đi lên lầu, tiếng đó phát ra từ phòng của Ngọc Giang nên đi vào thì thấy Ngọc Giang cầm đầu của Hà Thanh đập vào tường

"Ngọc Giang! Buông Thanh ra"

Ngọc Giang nghe vậy liền buông ra, không quan tâm tới những người đó, kéo vali đi

"Con mà bước ra khỏi nhà thì từ nay về sau chúng ta không còn là cha con nữa"

Ngọc Giang dừng bước lại nhưng được vài giây thì cô đi. Không còn là cha con nữa thì sao chứ?

Hai mẹ con Hà Thanh nhìn nhau, nhếch miệng cười.