Tình Yêu Bí Mật Sau Hôn Nhân

Chương 25

Cam Đường mở giấy gói mấy bông hoa hồng ra, cắt tỉa rồi cẩn thận cắm vào chiếc bình mà Đoàn Thương Dữ mang tới. Sau khi đổ nước ngập nửa bình, cô nhìn chúng, nói: “Không biết số nước này có thể nuôi dưỡng chúng trong bao lâu.”

Đoàn Thương Dữ cười đáp: “Chỉ cần có thể nuôi dưỡng chúng, bao lâu mà chẳng được.”

Cam Đường khẽ gật đầu, sau đó đặt bình hoa trên bàn ăn, điều chỉnh vị trí cho hợp lý rồi nhìn về phía Đoàn Thương Dữ nói: “Đặt ở đây được không?”

Đoàn Thương Dữ nhặt số lá và cành thừa vương vãi trên bàn do cắt tỉa bỏ vào thùng rác bên cạnh, trả lời cô: “Được.”

Cam Đường vỗ tay: “Vậy tôi lên tầng đây.”

Đoàn Thương Dữ lại nói: “Khoan đã.”

Cam Đường: “…”

Đoàn Thương Dữ lấy một chiếc hộp nhung màu đen từ trong túi đưa tới trước mặt cô: “Cho cậu cái này.”

Cam Đường ngạc nhiên: “Quà ư?”

Đoàn Thương Dữ nhìn cô: “Đúng vậy.”

Cam Đường lại hỏi: “Quà cho ngày Lễ Tình Nhân?”

Đoàn Thương Dữ ngẫm nghĩ: “Cũng không hẳn là vậy, tôi đặt món quà này từ trước rồi, chỉ là hôm nay người ta mới giao về.”

Cam Đường chớp mắt, cô cảm giác có điểm gì đó không đúng: “Vậy tại sao cậu lại tặng quà cho tôi?”

“Xét về mối quan hệ của chúng ta thì việc tặng quà chẳng phải rất bình thường ư? Huống hồ, trong mắt người lớn cũng như ba mẹ, chúng ta là cặp đôi yêu nhau đã được ba năm, gấp gáp đi đăng ký kết hôn để thành vợ chồng. Nếu bình thường chúng ta không tặng quà cho nhau, bọn họ sẽ nhìn ra manh mối.”

Cam Đường như bừng tỉnh, hình như đúng là như vậy. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô lại tỏ ra ngượng ngùng: “Vậy… Tôi không chuẩn bị quà cho cậu.”

Đoàn Thương Dữ đẩy chiếc hộp nhung tới trước mặt cô, nói: “Không sao…”

“Cậu thích cái gì? Tôi mua cho cậu.” Cam Đường cắt ngang lời anh.

Đoàn Thương Dữ cười: “Cậu mua gì tôi cũng thích hết.”

Cam Đường: “…” Cảm giác áy náy trong lòng cô càng rõ rệt.

Đoàn Thương Dữ: “Bây giờ hãy xem món quà tôi mua cho cậu đi.”

Nhìn hình dạng chiếc hộp nhung, Cam Đường biết bên trong đựng vòng cổ. Sau khi mở chiếc hộp, quả nhiên là chiếc vòng cổ màu bạc, mặt dây chuyền là viên kim cương được chạm khắc thành hình giọt nước trông vô cùng tinh xảo, lấp lánh dưới ánh đèn.

“Để tôi đeo cho cậu thử nhé?”

Cam Đường khẽ gật đầu.

Đoàn Thương Dữ rút sợi dây chuyền rồi vòng ra phía sau Cam Đường. Tất nhiên, Cam Đường rất biết phối hợp, cô vén mái tóc dài xoã sau vai lên trước, hơi cúi đầu để anh tiện hành động hơn. Sự chú ý của Đoàn Thương Dữ đổ dồn vào cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô, anh siết chặt chiếc vòng cổ.

“Cậu cài nút chưa?” Cam Đường hỏi.

Đoàn Thương Dữ cài nút thắt của sợi dây chuyền, đáp: “Xong rồi.”

Cam Đường vuốt mái tóc dài ra sau một lần nữa, đưa tay sờ mặt dây chuyền kim cương hình giọt nước, thuận miệng hỏi Đoàn Thương Dữ một câu: “Có đẹp không?”

Đoàn Thương Dữ gật đầu cười: “Rất đẹp.”

Cam Đường cúi đầu nhìn, mặt dây chuyền hình giọt nước lóe sáng bling bling, quả thực rất đẹp. Cam Đường đeo chiếc vòng cổ Đoàn Thương Dữ tặng mình về phòng ngủ, trước khi tắm rửa, cô cởi vòng cổ và nhẫn xuống. Tắm rửa xong xuôi, lúc đang thực hiện bước dưỡng da, sự chú ý của cô lại vô tình đổ dồn vào chiếc vòng cổ và nhẫn. Cam Đường có cảm giác đầu óc mình hơi loạn, nhưng lại chẳng thể tìm ra nguyên nhân.

Hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân, cô và Đoàn Thương Dữ đi ăn đồ Tây, Đoàn Thương Dữ còn mua hoa tươi và tặng quà cho cô… Lúc Cam Đường đang ngẫm nghĩ, đột nhiên cô bừng tỉnh, ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Cô đang nghĩ cái quái gì vậy chứ? Dù không phải ngày Lễ Tình Nhân thì bình thường họ cũng thường xuyên ra ngoài ăn đồ Tây kia mà? Lại nói, hoa tươi là do cậu bạn nhỏ kia chủ động chạy tới nhờ mua, còn về món quà… Cô cảm thấy anh nói cũng có lý! Dù bọn họ chỉ đang kết hôn giả vờ, nhưng ba mẹ và người lớn không biết chuyện này.

Nghĩ đến đây, Cam Đường lập tức móc điện thoại, bắt đầu truy cập vào mấy trang web chính thức của các thương hiệu để chọn quà cho Đoàn Thương Dữ. Cô tự hỏi mua cái gì mới được đây? Cà vạt? Thắt lưng? Đồng hồ? Lúc cô đang chăm chú quan sát, tin nhắn của Tống Giảo Giảo hiện lên.

Tống Giảo Giảo: Đã ngủ chưa?

Cam Đường trả lời tin nhắn của cô ấy: Chưa đâu.

Tin nhắn vừa được gửi đi, Tống Giảo Giảo lập tức gọi điện tới.

“Alo alo alo.” Điện thoại kết nối, giọng điệu hưng phấn của Tống Giảo Giảo truyền đến.

Cam Đường: “… Hôm nay là Lễ Tình Nhân mà, cậu không ở trong thế giới dành riêng cho mình và Lục Kinh Tả lại gọi điện cho tớ làm cái gì?”

“Tại tớ tò mò.” Tống Giảo Giảo kích động.

Cam Đường hỏi với giọng ngờ vực: “Tò mò cái gì?”

Tống Giảo Giảo đi thẳng vào vấn đề: “Tò mò hai người các cậu trải qua Lễ Tình Nhân thế nào ấy mà.”

Vào những ngày Lễ Tình Nhân trước đây, Tống Giảo Giảo sẽ không gọi điện hay nhắn tin cho Cam Đường. Nhưng năm nay lại khác, Cam Đường đã kết hôn, bây giờ cô là người đã có chồng! Mặc dù hai người chỉ kết hôn giả, tuy nhiên cả hai lại thật sự ở chung một nhà. Chuyện giữa hai người họ cũng chẳng giống những tình tiết như hôn nhân hợp đồng không có tình cảm trong tiểu thuyết. Bọn họ duy trì mối quan hệ bạn tốt trong mười mấy năm, giờ chợt biến thành vợ chồng, cô ấy hoàn toàn có quyền tò mò tình trạng ở chung hiện tại của hai người!

Cam Đường: “… Không thế nào cả, dù gì bọn tớ cũng đâu phải cặp đôi thật sự.”

Tống Giảo Giảo khẽ ồ một tiếng, giọng điệu cô ấy có phần thất vọng: “Chẳng lẽ đến một bữa tối dưới ánh nến lung linh cũng không có? Hoặc là cậu ấy không tặng hoa tươi hay quà gì cho cậu ư?”

Cam Đường sững sờ trong giây lát, cô nên nói thế nào đây? Có bữa tối dưới ánh nến, cũng có hoa và cả quà…

“Tớ cảm thấy hai người không ổn.” Tống Giảo Giảo nói.

Cam Đường ậm ừ, hỏi cô ấy: “Cái gì không ổn?”

Tống Giảo Giảo ho nhẹ một tiếng: “Thái độ không ổn.”

“Tại sao lại liên quan tới thái độ rồi?” Cam Đường bật cười.

“Hai người các cậu là…” Tống Giảo Giảo liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, hạ thấp giọng, tiếp tục nói: “Hai người kết hôn giả đúng không?”

Cam Đường gật đầu: “Đúng.”

“Các cậu kết hôn giả là để qua mắt ba mẹ đúng không?”

Cam Đường lại gật đầu lần nữa: “Đúng.”

“Vậy lại càng không được, các cậu thử ngẫm lại đi. Đây là dịp Lễ Tình Nhân đầu tiên kể từ khi hai người kết hôn, chưa kể với tốc độ kết hôn của hai người, cậu nghĩ mẹ cậu và ba Trần, cộng thêm ba mẹ Đoàn Thương Dữ nữa, cậu nghĩ họ không hề quan tâm hay thấy hiếu kỳ ư?”

Nghe Tống Giảo Giảo nói một tràng dài, Cam Đường lập tức ngồi ngay ngắn. Đúng vậy, cuối tuần bọn họ còn phải về nhà ăn cơm. Với sự hiểu biết của cô và bà Dư, chắc chắn bà Dư sẽ hỏi hai người đi ăn ở đâu vào ngày Lễ Tình Nhân? Rồi tặng quà gì cho nhau?

Cam Đường siết chặt lòng bàn tay, nói với Tống Giảo Giảo ở đầu dây bên kia: “Cậu nói rất đúng.”

Trong mắt Tống Giảo Giảo bỗng loé lên sự vui mừng: “Đúng vậy! Hai người kết hôn là để qua mắt ba mẹ, vậy thì các cậu cần phải khiến họ yên tâm mới được. Tớ nói cậu nghe, xét về lĩnh vực yêu đương hay chuyện vợ chồng cũng vậy, chắc chắn tớ có kinh nghiệm hơn cậu. Có chuyện gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ bất cứ lúc nào, chứ nếu hai cậu mà lộ tẩy thì coi như xong đời.”

Ha ha, như vậy cô ấy có thể hóng hớt drama một cách danh chính ngôn thuận, đúng là rất đáng chờ mong! Lúc này Cam Đường thật sự để tâm tới lời Tống Giảo Giảo vừa nói. Sau khi nghe Tống Giảo Giảo trình bày, cảm giác tội lỗi trước đó trong cô lại ùa về. Ban đầu cô đồng ý kết hôn giả với anh cũng là để giúp mình. Sau khi bày ra kịch bản như vậy để thuận lợi kết hôn, hai người bọn họ cần phải khiến ba mẹ hai bên yên tâm mới được. Nếu không nhờ Tống Giảo Giảo nhắc nhở, có lẽ cô vẫn chưa ý thức được thái độ của mình đang rất không ổn, ít ra thì Đoàn Thương Dữ nghiêm túc hơn cô nhiều.

Cam Đường mím môi, có hơi chột dạ, cuối cùng chọn nói thật với Tống Giảo Giảo: “… Thật ra hôm nay hai bọn tớ có tới nhà hàng ăn cơm, Đoàn Thương Dữ còn mua hoa và tặng quà cho tớ nữa. Nhưng hoa là do sau khi ăn xong chúng tớ ra ngoài đi dạo, một cậu bạn nhỏ bán hoa đã mời chào mua. Còn về phần quà thì, cũng không phải kiểu cố ý tặng quà nhân ngày Lễ Tình Nhân đâu.”

Tống Giảo Giảo hừ một tiếng, khóe miệng khẽ cong để lộ nụ cười ngọt ngào: “Vậy còn cậu? Cậu đã chuẩn bị quà gì cho Đoàn Thương Dữ?”

Cam Đường chột dạ: “… Không có gì cả.”

“Vậy thái độ của cậu còn không đúng mực hơn cả Đoàn Thương Dữ.”

Cam Đường không phản bác, bởi vì cô ấy nói đúng.

“Nhưng vừa nãy ý, lúc cậu gọi điện là tớ đang chọn quà tặng cậu ấy, nhân tiện cậu nghĩ giúp tớ xem nên tặng cái gì cho phù hợp.”

“Cậu xem những món gì rồi?”

“Cà vạt, bút máy, khăn quàng cổ, đồng hồ, nước hoa…” Sau khi Cam Đường liệt kê một đống đồ, cô lại hỏi: “Còn cậu thì sao? Cậu tặng quà gì cho Lục Kinh Tả vào ngày Lễ Tình Nhân?”

Tống Giảo Giảo đáp: “Tớ tặng dao cạo râu điện.”

Dao cạo râu ư… Khuôn mặt Đoàn Thương Dữ bất giác hiện trong đầu Cam Đường. Dường như cô chưa từng thấy anh để râu lần nào, lúc nào cằm anh cũng sạch sẽ, phần quai hàm hay sườn mặt cực kỳ rõ nét. Giây tiếp theo, Cam Đường lại nhớ tới lúc anh cúi đầu tháo nút buộc bóng bay trên tay mình, đôi môi đẹp với màu sắc khỏe khoắn… Còn chưa kịp nghĩ tới những thứ sâu xa, cô bỗng giật mình, tự trách bản thân nghĩ cái gì vậy? Cô nghĩ cái gì vậy chứ!

Không khí của buổi Lễ Tình Nhân thật đáng sợ! Nó thật dễ khiến đầu óc người ta choáng váng!

“Bỏ qua dao cạo râu đi.” Cam Đường lên tiếng.

“Tớ cũng nghĩ vậy, dao cạo râu chỉ để trong nhà nên mọi người sẽ không thấy. Để tặng quà thì, ngẫm nghĩ một hồi tớ thấy hay là tặng đồng hồ đi. Cậu ấy có thể đeo đồng hồ mỗi ngày, cậu thấy sao?”

Cam Đường gật đầu: “Tớ thấy vậy cũng được, chốt tặng đồng hồ đi.”

Tống Giảo Giảo ừm ừm một tiếng, sau lại như nhớ tới chuyện gì đó: “Mà này, hai người định khi nào mới chịu mời bọn tớ ăn bữa cơm? Đám Kinh Tả vẫn chưa biết chuyện của hai người đâu.”

Cam Đường đang lướt chọn thương hiệu đồng hồ đeo tay, nghe vậy cô khẽ đáp: “Chuyện này để tớ thương lượng qua với Đoàn Thương Dữ đã.”

“Được rồi, các cậu phải nhanh lên đấy.” Chủ yếu là Tống Giảo Giảo muốn cho Lục Kinh Tả biết, chứ bí mật này khiến cô ấy sắp nghẹn chết rồi. Lúc Tống Giảo Giảo muốn tiếp tục nói chuyện với Cam Đường, cửa phòng tắm mở ra, một cậu nhóc mũm mĩm quấn khăn tắm chạy ào ra. Tống Giảo Giảo nhìn xung quanh, nói: “Vậy tạm biệt cậu nhé Đường Đường, cậu có chuyện gì có thể tâm sự với tớ bất kỳ lúc nào.”

Cam Đường đáp: “Được, nói chuyện sau.”

“Nói chuyện sau, tạm biệt.”

Cuộc gọi giữa Cam Đường và Tống Giảo Giảo kết thúc, sau khi lướt qua các trang web chính thức của mấy thương hiệu đồng hồ, cô đã chọn được loại phù hợp. Hic… Đắt quá… Lúc trả tiền Cam Đường có cảm giác thịt mình nhói đau, nhưng nghĩ tới cách Đoàn Thương Dữ đối xử với mình, cô thầm nhủ không nên keo kiệt như vậy.