Trong lúc mọi người ngắm hoa cúc, Lư Nguyệt Dao dùng một câu "Giữa rừng hoa cúc vàng tươi, một nhành sương trắng cô đơn giữa rừng" khiến mọi người vô cùng kinh ngạc nghị luận sôi nổi.
"Không hổ là tài nữ nổi danh nhất kinh thành."
"Cùng với thái tử điện hạ quả thật là một đôi tiên đồng ngọc nữ."
"Đáng tiếc quá, mối hôn sự này lại bị Lư Nguyệt Thanh phá đám."
Tiếng xì xào bàn tán không ngừng truyền đến, ánh mắt mọi người trong bữa tiệc luân chuyển qua lại giữa ta và Lư Nguyệt Dao.
Thái tử phi vốn dĩ là Lư Nguyệt Dao.
Tất cả mọi người nói, vì để cướp lấy Từ Mặc Hoài, ta không màng hạ tiện, không từ thủ đoạn.
Dứt khoát dùng sự trong sạch đổi lấy mối sự này.
Ta không có hành động gì.
Cuối cùng vẫn là tỷ tỷ Lư Nguyệt Dao của ta phá vỡ tình cảnh xấu hổ: "Muội muội từ nhỏ vốn đã thông minh, ngâm thơ làm phú không kém ta đâu."
Ta đương nhiên phải nể mặt nàng ta, bèn hắng giọng, thở ra đầy khí phách: "Ôi, hoa cúc, nó đều là màu vàng."
Âm thanh vang vọng, tình cảm tràn đầy.
Khiến cho phần đông thanh niên tài tuấn chạy tới đều cứng đờ tại chỗ.
Tiểu Hầu gia Bùi Trạm phủ Định Quốc Công vốn là bạn bè tốt của ta.
Hắn dẫn đầu vỗ tay cổ vũ: "Tốt! Thơ hay! Đã lâu không gặp, trình độ làm thơ của Thanh Nhi lại tăng thêm vài phần rồi!"
Hắn dám mở to mắt nói dối, ta cũng dám mỉm cười nhận lấy lời khen ngợi này.
Lư Nguyệt Dao không thể khiến ta bị khó xử trước mặt mọi người, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
"Còn nhớ khi bé, muội muội đi theo sau tiểu Hầu gia, một câu Trạm ca ca hai câu Trạm ca ca. Hôm nay chúng ta đều trưởng thành cả rồi, quan hệ giữa muội muội và tiểu Hầu gia vẫn như trước, thật khiến người ta hâm mộ."
Nàng ta cười nhìn về phía Từ Mặc Hoài: "Thái tử ca ca, huynh thấy đúng không?"
Từ Mặc Hoài đứng bên cạnh Bùi Trạm, nhìn ta chằm chằm. Thần sắc đen tối không rõ.
Thật lâu sau, cổ họng khẽ chuyển động: "Ừ."
Ta thầm cảm thấy không ổn rồi...
Quả nhiên, đêm đó ta đã biết thế nào là lễ hội.
Từ Mặc Hoài dịu dàng lấy ngón tay lau nước mắt cho ta, nhưng cường độ thì không hề giảm.
"Đúng là thơ hay! Trước kia nàng gọi Bùi Trạm là gì? Trạm ca ca?"
Ta cắn chặt răng: "Đó đều là chuyện khi còn bé mà."
Ta đáp lại hắn một câu rời rạc.
Hắn cúi người nhẹ hôn trán ta, cười ngoan cố.
"Sao không thấy nàng gọi ta là ca ca, hả?"
Ta cười với hắn, học theo Lư Nguyệt Dao vặn vẹo, hắng giọng nói: "Thái tử ca ca."
Thân hình Từ Mặc Hoài dừng lại, chỉ chốc lát lại va chạm vội vã như mưa rào.
Trong lúc lắc lư, thân ta như thuyền trôi, suy nghĩ bay tán loạn.
Mẹ nó, tên chó má này quả nhiên còn chưa quên được Lư Nguyệt Dao.
Thật ra ta xuyên sách!
Khó có thể tưởng tượng được, theo cùng ta còn có một hệ thống bảo vệ thai nhi nữa.
Dựa theo nội dung cuốn sách, Thái tử ốm yếu Từ Mặc Hoài cùng thanh mai trúc mã là trưởng nữ Hầu phủ Lư Nguyệt Dao tình đầu ý hợp.
Rất nhanh sau đó hai người kết làm vợ chồng, thuận lợi sinh hạ một đứa con trai.
Con trai của bọn họ chính là đứa trẻ may mắn của thế giới nhỏ bé này.
Nhưng hôm nay, Lư Nguyệt Dao ngoài ý muốn bị xuyên không.
Trong cơ thể nàng ta là một cô gái trẻ đến từ thế kỷ 21 như ta.
Nàng ta dã tâm bừng bừng, thề phải ở cái thế giới nhỏ này thể hiện tài năng và sự hiêir biết của mình, thực hiện hoài bão lớn lao.
Thái tử ốm yếu?
Có vẻ như không sống quá nửa tập!
Vì thế Lư Nguyệt Dao quyết đoán vứt bỏ Từ Mặc Hoài, chuyển sang ôm ấp Tam hoàng tử.
Mà Từ Mặc Hoài hoàn toàn hắc hóa, phát động binh biến thất bại, bị chém rơi ngựa.
Đứa bé may mắn không được sinh ra, thế giới này cũng vì vậy mà sụp đổ.