Tôi Ở Huyền Học Tay Không Xé Tà Ám

Chương 8

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tạ Khâm Từ đột nhiên ra tay khiến người đàn ông đánh hụt.

Gã ta bị Tạ Khâm Từ khống chế, gân xanh nổi đầy trên mặt, biểu cảm dữ tợn gầm lên bổ nhào về phía trước.

“Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?” Cô gái được cứu run rẩy nói.

“Bị nhập vào.” Tạ Khâm Từ nói ít hiểu nhiều.

“Nhập, nhập vào người?” Người đàn ông khác xoa mạnh cánh tay của mình, vô thức lùi về sau một bước.

“Sao có thể chứ?” Trần Lâm chịu đựng sự sợ hãi và tiến về phía trước một bước: “Anh ta vẫn luôn đi theo chúng ta, nếu anh ta bị nhập thì chúng ta có thể cũng…”

“Mấy người không bị đâu.” Người đàn ông bị nhập vùng vẫy dữ dội, Tạ Khâm Từ dứt khoát đánh gã ta bất tỉnh rồi thu hút trái tim màu đen kia: “Ăn luôn những thể phách bên trong không thuộc về cơ thể của anh ta đi.”

Bóng đen sà xuống bao phủ người đàn ông trong đó.

Người bên ngoài không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong màn sương đen này, họ chỉ có thể nghe thấy một tiếng thét đau khổ, âm thanh ấy cực kỳ thảm thiết. Nghe thấy âm thanh này tim họ đập từng nhịp từng nhịp và gần như không thể duy trì ý thức.

Nửa phút sau, bóng đen tản ra, người đàn ông tê liệt ngã xuống mặt đất.

Không ai dám tiến lên.

“Anh ta ổn không?” Một lúc lâu sau, Trần Lâm lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Tiểu Cầm mạnh dạn tiến lên, duỗi ngón tay ra kiểm tra hơi thở của người đàn ông: “Vẫn còn thở.”

Nói xong cô hết sức lực mà ngã ngồi xuống mặt đất.

“Tôi cho rằng… Chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi đây được…”

Trần Lâm vỗ bả vai cô, an ủi trong im lặng.

“Sẽ không đâu, có anh Tạ ở đây, chúng ta chắc chắn có thể thoát ra ngoài.” Sự ngưỡng mộ của Cố Miên dành cho Tạ Khâm Từ đã đạt tới đỉnh cao.

“Cái chương trình rách nát gì thế này? Tôi muốn rời khỏi đây, tôi không livestream nữa!” Dưới việc áp lực lớn và sự sợ hãi tột độ, cuối cùng Đinh Mạn Ni không chịu nổi nữa: “Đạo diễn đâu? Ekip chương trình đâu? Có nghe thấy không hả, tôi không livestream nữa!”

Cô ấy quay đầu lại lăm le tìm kiếm tổ chương trình được ẩn giấu nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người Tạ Khâm Từ, Đinh Mạn Ni hơi co rúm lại. Ngay sau đó cô ấy thu hồi ánh mắt và lao về phía Tiểu Cầm rồi nắm lấy vai cô.

“Cô là nhân viên công tác của ekip chương trình mà, cô mau liên lạc với tổ chương trình đi, tôi không livestream nữa, tôi sẽ đền tiền vi phạm hợp đồng, mau đi…”

Tiểu Cầm bị dọa đến mức nói không nên lời.

“Cô bình tĩnh chút đi!” Trần Lâm cứu nguy Tiểu Cầm rồi nói: “Bây giờ chúng ta không liên lạc được với ekip chương trình!”

Bàn tay cô ấy bị cạy ra, Đinh Mạn Ni từ từ quay đầu lại: “Không liên lạc được nghĩa là sao?”

Cô ấy nhìn xung quanh và thấy được đáp án giống nhau trên khuôn mặt của mỗi người.

“Vì sao không liên lạc được? Báo động đâu?” Cô ấy ôm đầu từ từ ngồi xổm xuống: “Tôi chỉ mượn livestream để củng cố độ hot thôi mà, tôi không muốn bỏ mạng vì chương trình này đâu…”

Sự òa lên của Đinh Mạn Ni hệt như một cái kíp nổ nhen nhóm những cảm xúc bị đè nén. Tiểu Cầm che miệng im lặng rơi lệ xen lẫn với sự hoảng sợ, trong lòng đám người Trần Lâm lại chùng xuống.

Trong sự im lặng, Tạ Khâm Từ lên tiếng: “Làm sao mấy người phát hiện ra sự bất thường thế?”

Trần Lâm khá bình tĩnh, anh ta sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình một chút rồi nói: “Đáng lý ra tôi đang tìm manh mối ở trong sân nhà thì đột nhiên bị mấy thứ kia đánh úp. Ban đầu tôi còn tưởng mấy thứ kia do ekip chương trình sắp xếp nhưng chúng nó có thể làm người khác bị thương. Bùa bình an mà tôi mang theo giúp tôi chặn được một xíu. Sau đó tôi bắt đầu bỏ chạy ra bên ngoài, trên đường đi gặp được đám Tiểu Cầm tôi mới biết được sợ là ekip chương trình đã xảy ra chuyện rồi.”

“Đúng thế.” Cô gái tên Tiểu Cầm ép mình phải bình tĩnh lại: “Lúc livestream, các vị tiền bối đều bị tịch thu thiết bị truyền tin nhưng tôi là nhân viên công tác nên tôi có thiết bị truyền tin để có thể liên lạc được với ekip chương trình. Trước khi gặp chị Lâm, tôi và đám Tiểu Trương đã cố liên lạc với ekip chương trình rồi nhưng không có bất kỳ phản hồi nào. Sau đó tôi gặp được những thứ kia…”

Nói tới khúc sau, ta có thể thấy rõ sự run rẩy trong giọng nói của Tiểu Cầm. Họ cận kề cái chết chạy trốn đến đây, trên người ai cũng đều có vết thương, sự sợ hãi đối với sự tồn tại mà họ không biết lên đến đỉnh cao chỉ trong tích tắc.

“Tôi chưa bao giờ ngờ tới tôi sẽ gặp phải chuyện này.” Tiểu Cầm nghẹn ngào, cô nói năng lộn xộn: “Tôi đồng ý với mẹ tôi rồi, đợi sau khi kết thúc công việc tôi sẽ dẫn bà ấy đi du lịch. Tôi có khả năng sẽ phải thất hứa…”

Dù sao cô cũng là một cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sậu phùng đại biến, có thể kiên trì đến bây giờ đã không dễ gì.