Tôi Ở Huyền Học Tay Không Xé Tà Ám

Chương 3

"Không phải tụi bây muốn đuổi theo tao à? Tới đây đê.."Anh ta vừa nói vừa phất tay giống như là muốn dùng cách này để kéo những bóng đen kia lại đây.

Bóng đen càng ngày càng tới gần, âm thanh khóc cười cùng nhau tới gần đây, Tạ Khâm Từ nhíu mày bực dọc: "Thật phiền phức."Cố Miên bị phiền tới mức thành thói quen: "....."

Bây giờ là lúc để oán giận sao?

Live stream vẫn còn chưa tắt, đi theo Cố Miên lại đây, một đống người xem dũng mãnh tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.

[ Chạy nhanh lên đi! Đứng ngốc ở đây làm gì nữa vậy?]

[Hay là cậu ta bị dọa cho ngu người rồi.]

[Tội cho anh Cố của chúng ta còn muốn cứu cậu ta, vậy mà cậu ta chẳng phản ứng lại chút nào.]

Bóng đen gào thét phi tới, Cố Miên không đành lòng nhìn thẳng, cậu ấy đang muốn quay mặt đi thì lại không thể tưởng tượng nổi mà dừng động tác.

Khu bình luận dừng lại trong nháy mắt, ngay sau đó lại càng mãnh liệt hơn mà bình luận:

[A a a, nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Có ai nhìn thấy gì không?

[Không phải chứ? Thân thủ Tạ Khâm Từ nhanh vậy sao?

[Tôi chỉ nhìn thấy "xoẹt xoẹt" hai phát, bóng đen đã bị cậu ta giẫm dưới chân rồi.]

[Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi tò mò cái này là hiệu ứng thật hay giả à? Mọi người nhìn đi, bóng đen bị đại lão Tạ giẫm dưới chân kìa, nó động đậy kìa a a a a.]

[Tôi cũng rất muốn hỏi xem là hiệu ứng của quốc gia chúng ta làm sao lại có thể giống thật như thế.]

[Nếu không phải là hiệu ứng, vậy thì bóng đen kia...]

[Chắc không phải là thật đúng không?]

[Mọi người không biết gì à, Ninh Trạch đã không có người ở mấy thập niên nay rồi, chính bởi vì vẫn có tin đồn nói rằng bên trong có...]

[Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tôi nổi hết cả da gà rồi.]

Cố Miên sững sờ tại chỗ hồi lâu rồi giơ tay dụi mắt. Khi cậu ta mở mắt ra lại, chàng trai vẫn đang đứng trước mặt. Bi kịch mà cậu ta dự đoán đã không xảy ra, ngược lại, bóng đen trong không trung mà cậu ta không làm sao thoát khỏi đã biến mất hoàn toàn.

Ồ, còn chút ít bị chàng trai kia giẫm dưới chân nữa, không thể thoát ra.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Cố Miên ngơ ngác nhìn chàng trai.

Tạ Khâm Từ cụp mắt nhìn bóng đen đang không tài nào nhúc nhích nổi, dùng mũi chân khều nó: “Không sao nữa rồi.”

Lúc đầu Tạ Khâm Từ không định cứu người, cậu đã trải qua quá nhiều lần luân hồi vô hạn, cũng đã chứng kiến sống chết của quá nhiều người chơi rồi. Đối với anh mà nói, cái chết quá đỗi bình thường.

Nhưng khi nhìn thấy Cố Miên sợ đến mức run cả giọng, rồi còn chạy về phía mình, cả những bóng đen không biết sống chết mà tiến lại gần, anh bèn tiện tay giải quyết luôn.

Giống như những thứ trong tòa nhà nhỏ vừa nãy, những bóng đen này không có ý thức, vô tri vô giác, chỉ còn lại bản năng, chắc là có thứ gì khiến bọn chúng xuất hiện ở đây.

Tạ Khâm Từ giẫm mạnh, bóng đen chậm rãi tiêu tan.

Tiếng cười hỗn loạn ngừng lại, vẻ mặt của Cố Miên cũng nhẹ nhàng hơn.

Cậu ta nhìn chàng trai rồi lại nhìn bóng đen đang dần tan biến dưới chân chàng trai mà miệng há hốc, không nói nổi lời nào.

Tạ Khâm Từ huơ huơ tay trước mắt cậu ta: “Hoàn hồn nào.”

Cố Miên xoa mặt thật mạnh, nhỏ giọng hỏi: "Thế là giải quyết xong rồi ạ?"

Không đợi Tạ Khâm Từ trả lời, Cố Miên từ từ tiến lại gần anh: "Anh, anh Tạ, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"

Tất nhiên là cậu ta đã xem Tạ Khâm Từ là chỗ dựa rồi.

Mà không biết đó có phải là ảo giác của cậu ta không, nhưng chàng trai hiện giờ đã không còn như lần đầu gặp nhau nữa. Có một cảm giác rất khó tả, nhìn lại càng thấy chấn động lòng người hơn.

“Cậu có biết những người khác ở đâu không?”

"Em không biết, lúc em đi ra thì mọi người đều bỏ chạy tán loạn cả rồi." Cố Miên cúi đầu, giọng hơi buồn bực.

“Thế thì đi bừa đi.”

"Dạ?"

Tạ Khâm Từ nhếch môi: “Biết đâu lát nữa lại đυ.ng phải ai.”

Nhớ lại cách mình đυ.ng phải anh, Cố Miên: "..."

Cố Miên thành danh từ sớm, năm nay mới mười chín tuổi, đang đúng độ tuổi ngưỡng mộ kẻ mạnh lại hay tò mò, câu nào cũng gọi "anh Tạ". Cậu ta vừa đi vừa lảm nhảm, khai tuốt tuồn tuột quan hệ giữa các khách mời.

Trên đường đi, bọn họ không gặp người nào nhưng lại đυ.ng độ rất nhiều bóng đen, cơ mà chúng đều bị Tạ Khâm Từ xử lý hết. Ánh mắt Cố Miên nhìn Tạ Khâm Từ càng lúc càng sáng lấp lánh.

"Anh Tạ này, sau khi kết thúc livestream, anh có muốn đến công ty bọn em không?" Cố Miên tắt micro, khẽ giọng hỏi.

Không có bí mật nào có thể giấu được trót lọt trong giới giải trí, không ít người biết Tạ Khâm Từ bị Thải Ngu đẩy ra làm bàn đạp cho Kiều Lạc Lạc, Cố Miên cũng có nghe quản lý của mình nhắc tới.

“Để sau đi." Tạ Khâm Từ hất hàm: "Phía trước có người.”

"Thật ạ?" Thoáng cái Cố Miên đã lên tinh thần: "Cuối cùng cũng gặp được người, để em đi xem xem là ai."