Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Ta Gặp Nhau

Quyển 1 - Chương 3:

Chiều hôm đó, buổi triển lãm kết thúc, ngọc lưu ly được đưa vào kho bảo hiểm lúc 17:30, nhân viên bảo vệ cứ một tiếng tuần tra một lần. Trong một tiếng muốn trộm ngọc lưu ly cũng rất dư thời gian. Không có kẻ khả nghi, hệ thống báo động bình thường, vậy tội phạm đã đột nhập vào bằng cách nào? Và vào lúc nào? Nữ nhân viên nhìn thấy “quỷ” vào khoảng ba giờ sáng, sau đó cô vẫn bình an vô sự, nói cách khác lúc hung thủ đang ra tay thì gặp cô. Mở kho bảo hiểm chỉ có mười phút… Lâm Diêu hoàn toàn rơi vào trầm tư, bỗng nhiên, một chiếc xe thể thao màu đỏ đập vào mắt hắn, khiến hắn để ý tốc độ của chiếc xe nọ, nếu tới đây mà không đạp thắng thì coi như tiêu tùng.

Ai biết Lâm Diêu đang ôm suy nghĩ gì nhìn chiếc xe đó, đồng thời chiếc xe cũng đột nhiên xoay 360 độ, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Diêu vẫn chưa hề rời đi.

Cửa xe màu đen mở ra, một người đàn ông cao to bước xuống, Lâm Diêu nhất thời cảm thấy một khí thế mạnh mẽ đập vào mặt, làm cho hắn có chút chịu không nổi.

Người đàn ông này chắc chắn không phải hạng đầu đường xó chợ!

Lâm Diêu hít một hơi, chậm rãi xoay người định bỏ đi. Người kia là ai hắn không quan tâm, chỉ cảm giác đối phương không phải người bình thường.

Người kia từ trên xe bước xuống, vừa liếc mắt đã nhắm một người cách đó không xa.

“Cậu gì ơi, chờ chút!”

Phía sau vang lên tiếng kêu to, Lâm Diêu giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục đi. Không biết tại sao, Lâm Diêu không muốn nói chuyện với người này.

“Xin chờ một chút… Cậu gì ơi, chờ chút!”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Diêu nói to, phiền phức!

Người kia chạy vài bước đã đuổi kịp Lâm Diêu, chặn trước mặt hắn, trừng mắt không hề lễ phép nói, “Cậu chạy làm gì?”

Lâm Diêu nhìn người trước mặt, có chút căm tức.

“Xin hỏi, anh có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì thì tôi chạy theo người lạ làm gì?” Người kia vẫn giữ thái độ tồi tệ như trước.

“Có gì cứ hỏi.”

“Tôi chỉ muốn tìm người hỏi đường thôi, có cần dữ như vậy không? Nhưng mà thấy cậu cũng là mỹ nhân, tôi tha cho cậu.” Người kia nhìn Lâm Diêu nở nụ cười không đứng đắn.

Gì… Sao khí thế ban nãy và người này không giống nhau vậy! Căn bản là một tên đần độn lỗ mãng. Từ đó tới giờ chưa có ai dám gọi hắn bằng cái từ cấm kỵ ‘mỹ nhân’ đó! Còn nói tha cho mình? Cha nội này muốn chết?

“Ê ê, đừng có tỏ vẻ đáng sợ như vậy chứ. Tôi muốn hỏi đường tới viện bảo tàng Đông Môn đi hướng nào?” Tính tình cợt nhả, chẳng hợp với vẻ ngoài anh tuấn một xíu nào.

“Đi thẳng, quẹo trái.” Nói xong, Lâm Diêu nhấc chân đi, nhưng vừa bước được một bước đã bị người kia nắm cánh tay kéo lại. Mặc dù bên ngoài không tỏ vẻ gì, nhưng bên trong hắn đã sớm nổi điên.

“Muốn cái gì? Buông ra!”

“Cậu là nhân viên làm việc ở đây? Dẫn đường cho tôi đi.”

“Tôi kêu anh thả tay ra!”

“Cậu đồng ý tôi liền thả.”

Khốn kiếp! Lâm Diêu không nhịn được nữa, nắm quyền đánh vào bụng người kia! Đối phương muốn giữ cũng khó. Lâm Diêu liếc hắn một cái, sau đó xoay người bỏ đi một nước.



Đến trước cửa kho bảo hiểm ở tầng mười một, mấy người trong tổ đều đang làm việc. Lâm Diêu lấy bao tay đeo vào, lặng lẽ gia nhập vào đội.

Lâm Diêu đã một năm rồi không tới hiện trường, nguyên nhân cũng không có gì to tát, chỉ một chữ thôi, “lười”!

Lâm Diêu đứng trong kho bảo hiểm nhìn khoảng mười phút thì bước ra, hắn đứng trước cửa cũng chỉ là do rảnh quá nên đơ ra mà thôi, chỉ là có rất nhiều ánh mắt đang mê muội nhìn hắn. Đương nhiên các đồng nghiệp đều đang làm việc, bởi vì bọn họ đều biết, nếu trong thời gian làm việc lại đi ngắm Lâm Diêu, sẽ có phiền phức rất lớn.

Cửa thang máy mở ra, Cát Đông Minh đi cùng quản lý và phó quản lý bước ra ngoài. Nhìn thấy Lam Diêu liền gọi hắn.

“Lâm Diêu, qua đây.”

Lâm Diêu xoay người đi về phía bọn họ, Cát Đông Minh giới thiệu vắn tắt, “Tên thám tử kia khoảng một lát nữa sẽ tới, tôi chưa gặp hắn lần nào. Quản lý Cao và phó quản lý Vương đã gặp qua vài lần. Cậu nói chuyện với hai vị này đi, tôi còn chút việc phải đi.” Nói xong Cát Đông Minh liền bỏ đi.

Lâm Diêu rất ít khi mở miệng, nhưng hai vị kia lại hỏi linh ta linh tinh, xem ra là đang chọn con rể. Lâm Diêu cũng không để lộ nét khó chịu, bởi vì căn bản hắn không quan tâm.

Hai người kia đang nói hăng say, đột nhiên có một người đi tới trước mặt, Lâm Diêu lập tức nổi giận đùng đùng!

“A, là mỹ nhân vừa đánh tôi đây mà!” Giọng nói của hắn cũng không hề nhỏ, kéo hết sự chú ý của mọi người.

Hai người kia đang nói hăng say, đột nhiên có một người đi tới trước mặt, Lâm Diêu lập tức nổi giận đùng đùng!

“A, là mỹ nhân vừa đánh tôi đây mà!” Giọng nói của hắn cũng không hề nhỏ, kéo hết sự chú ý của mọi người.

“Mỹ nhân”? Đồng nghiệp của Lâm Diêu đổ mồ hôi lạnh! Chàng anh hùng này là ai? Dám gọi Lâm Diêu là “mỹ nhân”! Phải biết mấy từ ‘mỹ nhân’, ‘dễ thương’, ‘đẹp’ là những từ cấm kỵ trong cục! Nếu ai dám dùng những từ này gọi Lâm Diêu, haha… Nhẹ thì tâm thần có vấn đề, nặng thì nhà tan cửa nát!

Biểu tình trên mặt Lâm Diêu bắt đầu có chút thay đổi, nhưng hắn cho dù có tức giận vẫn xinh đẹp lạ lùng!

“Mỹ nhân, nhìn tôi không nói tiếng nào là đang kiểm điểm hả? Yên tâm, tôi không giận đâu, với mỹ nhân là tôi hoàn toàn mất lực chống cự, haha.” Người đàn ông này lúc nào cợt nhả.

Cần gì phí lời với loại người này! Lâm Diêu dùng quyền cước chào hỏi hắn! Mạnh, chuẩn, nhanh, đánh thẳng vào mặt đối phương, mọi người đứng hai bên đều giật mình! Trong cục ai cũng biết tài nghệ của Lâm Diêu cũng đứng số một số hai, quyền này đánh, đối phương không mất hai chiếc răng cửa mới lạ!

Mà sự thật thì, người kia rất dễ dàng thoát khỏi một quyền của Lâm Diêu, xuất quỷ nhập thần xuất hiện phía sau lưng hắn, dễ dàng nắm được cánh tay dừng giữa không trung.

“Cậu tức giận đáng yêu thật nha, có phải tất cả người đẹp đều không được tốt tính?”

Ông trời ơi! Người này còn nói những hai từ cấm kỵ! Dũng sĩ nha… Nhóm cảnh sát hình như tập trung sai trọng điểm rồi.

Lâm Diêu giật mình chỉ có 0,01 giây! Hận không thể đá chết cái tên chết tiệt này! Mà hắn cũng thật sự giơ chân. Chân đá thẳng lướt qua lỗ tai. Mọi người đứng xem cũng nghe thấy tiếng gió, nghĩ thầm… Cú đá này của Lâm Diêu thực sự rất đẹp, nếu là mình, sợ là giày bay nhưng chân không nhấc nổi! Dũng sĩ này không chết thì cũng bị thương!

Tất cả đều cho rằng chàng dũng sĩ này sẽ bị Lâm Diêu đá hư mặt, nhưng ai ngờ, không biết dũng sĩ dùng chiêu gì đã làm cho Lâm Diêu ngã xuống, hơn nữa còn ngã vào lòng dũng sĩ!