Tâm tình của Bạch Thuật theo đó mà trở nên nặng nề, nhớ đến những thứ trong giấc mơ ban nãy, cậu có chút đồng tình đối với Bạch Thử.
Nhưng theo góc nhìn của một Trùng tộc, xét cho cùng vẫn là do bản thân Bạch Thử quá mức yếu mềm.
Bị Bạch tam gia ngược đãi, y cũng không biết đường mà phản kháng, ngược lại còn trông chờ người khác đến cứu mình.
Rõ ràng bản thân y không yêu thích gì tên Lý Tam Lang kia, vậy mà còn chờ mong hắn đến giúp mình thoát khỏi bể khổ.
Còn không bằng tự biến mình trở nên thật mạnh mẽ, xây dựng lên sự nghiệp của riêng mình, thích nam nhân nào thì cứ việc mạnh dạn mà theo đuổi.
Ục ục, dạ dày Bạch thuật phát ra tiếng đói kéo dài.
Cậu thật sự đã đói đến rã rời, chỉ đành cố chống mình bò đến cạnh cửa. Bất kể là gì, cậu cũng phải nhanh chóng tìm được chút đồ lót dạ, nếu không chỉ vừa mới lấy được thân thể của Bạch Thử, cậu lại phải chết đi vì đói.
Bạch Thuật đã hôn mê được vài canh giờ, lúc bò ra đến sân mặt trời đã ngả về phía tây, nghĩa là trời đã xế chiều.
Trong viện vắng lặng không một bóng người. Bạch Thuật đi vào phòng bếp, nhưng đến cả một hạt gạo cậu cũng không tìm được.
Dựa vào một vài kí ức, Bạch Thuật mới nhận ra là do thê tử Bạch Trâu của Bạch tam gia, vì sợ cậu ăn vụng nên đã giấu hết thức ăn đi.
Ôi fuck! Cậu không nhịn được mà mắng một câu, bước chân nặng nề lê thân mình ra sân.
Thôn Bạch Đường không có ai bán gì cả, Bạch Thuật cũng chẳng có một xu dính túi, muốn ăn quỵt một bữa cũng không biết đi tìm chỗ nào.
Tuy cậu biết săn thú, nhưng Bạch Thuật đã đói đến choáng hết cả đầu, thực sự không còn chút sức lực nào.
Đi được một hồi, Bạch Thuật đã đến được đường chính của thôn.
Cậu bị choáng đến hoa cả mắt, mặt trời treo trên kia làm cậu đổ mồ hôi đầm đìa, thậm trí chiếc xe ngựa phía xa xa đã hình thành từng cái bóng mờ chồng lên nhau.
Một tiếng bộp vang lên, Bạch Thuật ngã xuống mặt đất, bụi bay lên tứ tung.
Xe ngựa càng lúc càng đến gần, dừng lại ở trước người Bạch Thuật, cậu nghe thấy một giọng nam rất êm tai vang lên: “Tiểu Thụ, ngươi đến xem người nằm trên mặt đất kia là ai.”
“Dạ, thưa thiếu gia.” Âm thanh của một thiếu niên đáp lại.
Bạch Thuật muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào.
Tiếng bước chân tiến đến chỗ cậu, một đôi giày vải dừng lại ở trước mặt.
Bạch Thuật bị lật lại, trước mặt cậu là một thiếu niên có khuôn mặt trẻ con tầm mười bốn mười lăm tuổi.
Thiếu niên liếc cậu một cái, có chút ghét bỏ nói: “Này, ngươi là ai, sao lại nằm ở giữa đường vậy hả?”
“Đói...... Đói........” Bạch Thuật không còn sức, chỉ lặp đi lặp lại một chữ.
Thiếu niên kia liền quay đầu hô lên với người ngồi trong xe ngựa: “Thiếu gia, là một ca nhi, hình như là bị đói đến ngất xỉu.”
Bạch Thuật nghe thấy tiếng mành xe ngựa được vén lên, lại có thêm tiếng bước chân đến gần, chỉ chốc lát sau, một đôi ủng dừng ở trước mặt cậu.
Chủ nhân của nó mặc một thân trường bào màu lam. Sóng mũi y cao thẳng, phần đuôi mày chảy về phía thái dương, làn da trắng nõn như ngọc, dung mạo cực kì soái khí, thậm trí còn đẹp trai hơn cả trùng đực đẹp nhất cậu từng gặp qua, đây phải gọi là chuẩn bài, quá hợp gu cậu rồi.
Bạch Thuật có chút hưng phấn, cậu chỉ hận thân thể mình vô lực, ném hết mặt mũi trước mặt đối phương.
Nếu cậu còn ở trong thế giới Trùng tộc, gặp được cực phẩm như này chắc chắn sẽ yêu đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó sẽ làm mọi cách để y đồng ý cho cậu theo đuổi.
Nhưng lấy hình tượng bây giờ của cậu, một người ưu tú như vậy sợ là còn chẳng thèm nhìn cậu nhiều thêm một cái!
Giữa lúc Bạch Thuật không tìm được cái lỗ nào để chui, người nọ lấy ra một cái túi giấy từ trong ngực, cầm bánh bao bên trong đưa đến bên miệng cậu nói: “Đây, ngươi ăn đi, ăn no mới có sức.”
Bạch Thuật có chút ngây người, sau đó vội chộp lấy dùng sức cắn mạnh hai cái, tim đập lên bịch bịch. Không biết có phải do cậu bị ảo giác không, dường như sau lưng y đang phát ra vòng hào quang sáng ngời.
Bánh bao vừa mềm vừa mọng nước, tuy đã lạnh nhưng nước thịt vẫn ngọt thanh, hương vị tràn ngập trong khoang miệng Bạch Thử, xoa dịu đi cơn đói lả của cậu.
Người nọ đem cái bánh bao còn lại nhét vào trong tay Bạch Thuật, đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta còn phải lên đường, đợi chốc nữa trời tối thì không sẽ không kịp dọn nhà.”
Nói xong y liền lên xe ngựa, không hề nhìn Bạch Thuật thêm một cái.
Thiếu niên tên là Tiểu Thụ kéo Bạch Thuật vào lề đường, xoay người ngồi ở trước xe.
Xa phu vội đánh xe đi qua người Bạch Thuật.
Cậu nuốt nốt phần bánh bao còn lại, ngơ ngác nhìn xe ngựa rời đi.
Sao trên đời này lại có người dịu dàng, tâm địa lương thiện mà lớn lên lại đẹp như thế chứ. Nếu hắn là trùng đực thì nhất định sẽ được cả Trùng Tinh hoan nghênh.
Bạch Thuật độc thân đã hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nếm trải tư vị của một tình yêu thầm kín.
……….
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết lập trùng tộc chủ yếu dựa trên thể loại chủ công mà đặt ra.
Trùng cái thì cao to uy vũ, trùng đực thì quý hiếm ít ỏi, bởi thế vấn đề sinh sản đều bị trùng cái dành lấy.