Ngày hôm sau, khi Bạch Thuật tỉnh dậy mặt trời đã treo cao.
Bữa sáng là do Bạch Trâu thị nấu, cậu bưng theo cái chén đi thẳng vào phòng bếp, múc đầy chén cháo đặc ngay trước mặt Bạch Trâu thị, làm bà ta hận đến ngứa răng rồi lại không dám làm gì.
Hiện tại Bạch Trâu thị thấy Bạch Thuật cũng chỉ biết nhịn, yên lặng nghĩ thầm, để xem ngươi đắc ý được bao lâu, đợi lát nữa Vương bà tử đến, ta liền gả ngươi cho gã họ Vương góa vợ kia!
Ăn sáng xong, Bạch Thuật cầm theo lưỡi hái đi tới rừng trúc sau núi.
Lần này, cậu chặt thêm mấy cây trúc, tổng cộng chế được tầm mười mấy ống, dùng dây thừng cột chúng lại rồi cõng lên, đi về phía bờ sông.
Nhiều thôn dân tụ tập lại để gánh nước và giặt quần áo ở bên bờ, số người còn nhiều hơn so với hôm trước.
Các thôn dân đang nhiệt tình bàn tán về chuyện bát quái ngày hôm qua. Thôn Bạch Đường mới có Bá tước tương lai tới ở, còn có cả ca nhi nhà Bạch lão gia kia, hình như là bị điên rồi, nghe nói hồi tối qua thiếu chút nữa đã chém đứt đầu Bạch Trâu thị.
Bạch Thuật thấy nhiều thôn dân như vậy, quả thật như nhìn thấy khách hàng tương lai và đống bạc biết đi.
Bởi vì cậu phấn khích hơi quá, nên đã dùng lễ nghi tối cao của Trùng tộc, giơ cái tay đang cầm lưỡi hái lên cao cao, từ phía xa chào hỏi mọi người.
Các thôn dân còn đang bàn tán rất sinh động cảnh Bạch Thuật cầm dao chém đầu Bạch Trâu thị ra sao, rồi khiến cho Bạch Trâu thị sợ tới tè ra quần thế nào. Liền thấy người trong miệng bọn họ đang giơ lưỡi hái lên với vẻ mặt hung thần ác sát, sải chân bước về phía họ.
“A a a a a ——” các thôn dân sợ tới trắng mặt, không chờ Bạch Thuật lại gần họ đã sôi nổi chạy trốn khắp bốn phương tám hướng.
Một lát sau, bên bờ sông đã chẳng còn lại bao nhiều người.
“Ơ, sao mọi người đi hết trơn vậy?” Bạch Thuật có chút buồn bực nói.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, vừa lúc thấy Trần ca nhi ngồi xổm bên bờ sông đang liều mạng bỏ quần áo mới giặt vào chậu, vẻ mặt bối rối hoảng loạn.
“Trần ca nhi, ngươi cũng tới à.” Bạch Thuật đi tới vỗ vỗ bả vai hắn, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng.
“Ách... trùng hợp ghê. . . Ta vừa định đi về.” Trên trán của Trần ca nhi toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, gắn gượng chào hỏi với Bạch Thuật.
Sợ cái gì thì cái đó tới, Trần ca nhi vừa mới khấn trời cầu Phật nguyện cho Bạch Thử không nhìn thấy mình, ấy vậy còn bị cậu tới vỗ vai.
Sáng nay hắn mới nghe được tin bát quái của Bạch Thử, nghe nói ca nhi Bạch gia này đã điên rồi, còn mém chút đã chém đứt đầu Bạch Trâu thị!
Nhớ đến hồi sáng hôm qua mình còn nói chuyện với cậu lâu như vậy, Trần ca nhi nghĩ lại mà sợ, lỡ như hôm nay Bạch Thử nổi điên lên, đầu và thân của hắn chẳng phải sẽ mỗi thứ một nơi sao!
“Từ từ rồi hẵn đi.” Bạch Thuật nói: “Ta chuẩn bị đi bắt cá, nếu bắt được nhiều ta lại đưa cho ngươi một ít.”
Về chuyện làm ăn với người dân trong thôn, Bạch Thuật còn có rất nhiều lời muốn hỏi Trần ca nhi. Cậu không ngại dùng mấy con cá để làm thù lao cho đối phương.
Trần ca nhi nghe vậy, lập tức có vài phần do dự.
Hắn rất sợ Bạch Thử, tuy rất muốn chạy đi nhưng nghĩ đến ống lươn hôm qua, tiểu ca nhi nhà mình mới được ăn một bữa thịt.
Giãy giụa một hồi, Trần ca nhi chỉ có thể khuất phục trước cơn thèm ăn, ngồi xuống tại chỗ.
Tuy Bạch Thử rất đáng sợ, nhưng ăn không đủ no mới càng đáng sợ hơn, nghĩ vậy, liền cảm thấy Bạch Thử cũng không dọa người như trong lời đồn mấy.
Bạch Thuật xắn ống quần lên, đem theo ống trúc nhảy vào trong sông.
Tay chân cậu rất linh hoạt, chỉ chốc lát sau đã bắt được vài ống cá tôm.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mấy con cá đều ngoi đầu lên phơi nắng, việc bắt cá cũng nhẹ nhàng hơn so với ngày hôm qua.
Cậu lấy chậu gỗ của Trần ca nhi đem nước đổ vào một nửa, sau đó mở một ống cá tôm thả vào trong.
Trần ca nhi nhìn mấy con cá trích, tôm sông và hai con cua mai xanh to cỡ một nắm tay mà nuốt nuốt nước miếng.
Bạch Thuật mở miệng hỏi: “Trần ca nhi, thật ra ta có chút việc muốn hỏi ngươi, ngươi nhìn mấy con cá mấy con tôm này xem, nếu muốn bán chúng ở trong thôn, vậy thì bán được bao nhiêu bạc?”
……….