Bạch Hòa đang nói chuyện, cửa viện bụp một tiếng bị người đẩy ra.
Người Bạch gia bị làm cho giật mình, Bạch Trâu thị ló đầu ra xem, thì ra là Bạch Thử về.
Vừa nhìn thấy Bạch Thử, bà ta vội dọn đồ trên bàn lại rồi đem vào phòng ngủ.
Thịt khô và gạo tẻ này đều là loại tốt nhất đấy, nếu mà bị thằng nhãi Bạch Thử này cướp đi, bà ta sẽ đau lòng chết mất.
Bạch Thuật hoàn toàn không nhìn đến Bạch Trâu thị, cậu ngâm nga một bài hát bước vào cửa nhà, đi thẳng đến gian phòng đổ nát của mình.
Hôm nay bắt được cá nên cậu định đem chúng đi hầm canh.
Thật ra cậu muốn ăn cá chiên hay cá kho hơn cơ, tiếc là Bạch gia không có dầu cho cậu nấu.
Giá dầu ở nơi này rất đắt đỏ, đa số người dân trong thôn đều không mua nổi, khi nấu đồ ăn đều là dùng nước đun lên, nếu nhà ai chỉ dùng chút dầu để chiên thôi, toàn bộ người trong thôn đều sẽ nghe được mùi.
Thân thể này cũng ít nước ít mỡ quá, Bạch Thuật sờ sờ bụng mình.
Buổi sáng cậu ăn được mấy chén cháo lớn, đến bờ sông bắt cá hồi lâu bụng đã sớm xẹp lép.
Bạch Thuật xách ống trúc đến cạnh giếng, múc một xô nước lên.
Sau đó đi vào phòng bếp, cầm theo con dao phay ra giếng nước bắt đầu làm cá.
Bạch Trâu thị đợi một lúc, không thấy Bạch Thuật đi vào thì liền ra ngoài thăm dò, thấy cậu dịch cục đá lại ngồi cạnh giếng làm cá. Còn có ba bốn con xếp thành hàng trên mặt đất, bụng bị xé toạc ra cả mà vẫn nhảy tưng tưng.
Nhìn một đống cá trên đất, Bạch Trâu thị nuốt nuốt nước miếng.
Đối với người trong thôn, dù cá không ngon bằng thịt, nhưng dù sao thì nó vẫn được coi là thịt.
Cũng không biết Bạch Thử tìm đâu ra nhiều cá như vậy, một mình cậu ăn thì đúng là lãng phí.
Nghĩ đến đây, Bạch Trâu thị mở cửa đi ra ngoài, nói với Bạch Thuật: “Bạch Thử, ngươi bắt nhiều cá thế này cũng ăn không hết. Hay là chia cho bọn ta mấy con đi.”
Nói xong, Bạch Trâu thị mặt dày cong lưng, không chút khách khí duỗi tay chọn con to nhất.
“Ngươi làm gì thế!” Bạch Thuật gầm lên một tiếng, dùng dao phay chặt trúng con cá cách gần tay của Bạch Trâu thị.
“Ai u ——” Bạch Trâu thị bị dọa cho té xấp mặt, che cái tay may mắn thoát khỏi tai nạn của mình, cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi bị điên à?” Bạch Trâu thị gào thét điên cuồng: “Đồ điên, đồ điên! Ngươi muốn gϊếŧ ta à! Gϊếŧ người! Gϊếŧ người! Tên điên Bạch Thử muốn gϊếŧ người!”
Bạch Trâu thị vừa hét vừa la làng, mấy người Bạch gia lập tức chạy từ ra từ trong phòng.
Kết quả, vừa thấy Bạch Thuật cầm dao trên tay, người nào người nấy quay đầu trốn về lại trong phòng.
Chỉ dám nhô đầu ra cửa sổ mắng người.
Kẻ này một câu: “Bạch Thử, ngươi đúng là tên súc sinh, muốn gϊếŧ thẩm thẩm ngươi sao?”
Kẻ kia một câu: “Thằng nhãi ăn cướp, còn không mau buông dao ra, dám động đến một cọng lông của nương ta, ta liền giao ngươi cho quan viên, bảo họ đập ngươi tới tan xương nát thịt.”
Chửi một trận như vậy, mấy người hàng xóm sống cách vách cũng nghe thấy được.
Người ở thời đại này thích nhất là xem náo nhiệt, vừa nghe có ai muốn gϊếŧ người, lập tức kéo bè dẫn bạn đến vây xem.
Chỉ chốc lát sau, một đám người tụ tập bên ngoài sân Bạch gia, thấy Bạch Thuật và Bạch Trâu thị ở trong viện thì trâu đầu ghé tai bàn luận.
Trong đám đó có người khuyên bảo nói: “Bạch Thử, có chuyện gì thì từ từ nói, gϊếŧ người là phải đền mạng đó. Ngươi vẫn còn trẻ, con đường sau này vẫn còn rất dài, Bạch Trâu thị thì sống được bao lâu nữa, ngươi làm vậy nào có đáng?”
Bạch Trâu thị khó chịu trợn trắng mắt, chỉ muốn tìm ra kẻ nào đã nói mấy lời này.
Bạch Thuật một tay cầm dao phay, nói với Bạch Trâu thị: “Ta cảnh cáo ngươi, về sau mà còn giỡn mặt với ta, đừng hỏi tại sao lưỡi dao này lại ghim vào não ngươi!”
Nói xong cậu còn dơ dao phay lên chặt đôi đầu cá, máu bắn đầy người, trông không khác gì ác quỷ bò ra từ địa ngục: “Thấy con cá này chưa? Còn dám ép ta nữa, kết cục của người sẽ giống với cái đầu cá này!”