Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!

Chương 3: Đột nhiên nghĩ thông rồi

Trên con đường đến trường thì Vương Ngữ Ninh có chút hoài niệm lại, nếu như ở kiếp trước cô không biết trân trọng những thứ xung quanh, để rồi từng người, từng thứ một dần rời xa cô. Thì ở kiếp này cô đã biết được thế nào gọi là “đủ”.

Hiển nhiên Vương Ngữ Tùng ở bên cạnh cũng nhìn ra được sự thay đổi trong ánh mắt của em gái, cậu ta bất ngờ nói:

- Sao đột nhiên lại nghĩ thông rồi? Chẳng phải em thích Hiếu Từ sao?

Nhắc đến Phạm Hiếu Từ thì đáy mắt của Vương Ngữ Ninh liền hiện lên tia sợ hãi, trước kia cô không biết gì nên mới yêu thích hắn ta, mà con người của Phạm Hiếu Từ thật sự quá độc ác, ngay cả cái chết của cô cũng là do chính tay hắn ta ban tặng. Nhưng một giây sau đó thì Vương Ngữ Ninh lại thu lại sự sợ hãi của mình, còn đưa mắt nhìn về phía anh trai, đáp:

- Có những chuyện đột nhiên giác ngộ thôi.

- Hiếu Từ đã làm gì em sao?

Vương Ngữ Ninh lắc đầu, ở thời điểm này thì nhìn Phạm Hiếu Từ rất giống với một đấng tối cao không màn danh lợi, không có chút gì gọi là nguy hiểm chết người… Nhưng sau đó, chỉ ngay khi Vương thị gặp chuyện thì hắn ta mới dần lộ ra gương mặt đê tiện của mình, chẳng những thẳng thừng từ chối sự cầu xin của cô, còn ở trước mặt cô sỉ nhục anh trai, mắng chửi cha mẹ cô… Những lời nói lúc đó mà Phạm Hiếu Từ đã nói, cho dù có hóa thành tro thì cô vẫn nhớ như in!

- Ninh Ninh, thật ra chắc em không nhớ… Cách đây vài năm em và Hoắc Dạ đã gặp nhau rồi, lúc đó em vẫn còn nhỏ nên chắc không nhớ đâu… Nhưng con người của Hoắc Dạ rất biết giữ lời hứa, năm đó nó hứa sẽ cưới em, bây giờ nó chính là đang thực hiện lời hứa đó.

Nghe được thông tin chấn động này thì Vương Ngữ Ninh cũng mở to mắt kinh ngạc, nhưng nhận lại là cái gật đầu chắc nịch… Nhưng mà, chuyện này sao cô lại không biết gì cả? Ngay cả ở kiếp trước, cũng chưa từng có ai nói cho cô biết về chuyện này, rốt cuộc là tại sao… Tại sao ngay cả Hoắc Dạ cũng không nói chứ?

Một lúc sau, chiếc xe của cô đã dừng lại ở trường Minh Tuế, nơi này tuy không phải trường Đại học danh tiếng nhất Nhâm Thành, nhưng nó lại là một trong số những ngôi trường lâu đời và có tiếng bậc nhất Nhâm Thành lúc bấy giờ.

Vừa bước vào trong khuôn viên trường thì Vương Ngữ Ninh đã có chút cảm khái, nói sao thì trước kia mục đích cô đi học chỉ là hoàn thành cho xong khóa học, vì bản thân cô hoàn toàn chẳng có hứng thú với việc học là mấy… Nhưng lần cơ hội sống lại này thì cô nhất định phải làm nên kì tích, ít nhất cũng phải đứng top hai mươi toàn khối mới hả dạ!

Tuy nhiên, còn chưa để Vương Ngữ Ninh quyết tâm được bao lâu thì Đào Linh Nhi - bạn thân từ bé của cô, cùng với Đào Mị - chị họ của Đào Linh Nhi cũng đã đến. Nhìn thấy dáng vẻ không vui của bạn thân, Vương Ngữ Ninh liền ngay lập tức chạy đến, vui vẻ khoác tay của Linh Nhi, nói:

- Linh Nhi, sao vậy? Hôm nay gương mặt của cậu bí xị vậy? Là ai ức hϊếp Tiểu Linh Nhi của tớ thế?

Hành động này của Vương Ngữ Ninh không chỉ khiến cho Đào Linh Nhi kinh ngạc, mà ngay cả Đào Mị cũng khó hiểu. Vì ai cũng biết kể từ khi Đào Mị xuất hiện thì mối quan hệ bạn bè thân thiết giữa Vương Ngữ Ninh và Đào Linh Nhi đã có khoảng cách rất lớn, mặc dù họ vẫn hay đi cùng nhau, còn ngồi cùng bàn, nhưng không thể không phủ nhận khoảng cách giữa họ rất lớn… Nhưng mà bây giờ tình hình gì đây? Vương Ngữ Ninh không chỉ mặc kệ Đào Mị mà còn vui vẻ khoác tay của Đào Linh Nhi? Cái này là đang chơi chiêu mới sao?

- Ninh Ninh?

- Hửm?

- Không phải cậu và chị ấy rất thân thiết sao?

Nghe đến đây thì Vương Ngữ Ninh có chút sững lại, đúng là ở kiếp trước cô và Đào Mị rất thân thiết, thân đến mức bị cô ta lừa xoay mòng mòng nhưng vẫn không biết gì, nếu như không phải có Đào Mị ở bên cạnh luôn nói ra nói vào thì làm sao cô lại có thành kiến với Hoắc Dạ kia chứ? Hơn nữa, nếu như không phải vì Đào Mị thì cô bạn thân Tiểu Linh Nhi này cũng không bị người ta… Bị người ta hãm hại, sinh u uất rồi tự sát vì trầm cảm…

- Ây gu, cái đầu nhỏ này của cậu nghĩ gì vậy? Cho dù tớ và Đào Mị có thân thiết thì cũng không giống như chúng ta. Tụi tớ là bạn bè, còn chúng ta là chị em. Hiểu chưa đồ ngốc!

Vừa nói, Vương Ngữ Ninh vừa gõ vào trán của Đào Linh Nhi một cái, cô gái này chính là nhát gan như vậy nên trước đó mới im lặng, cho dù đã bị hãm hại đến mức không còn ra hình người nhưng vẫn một mực lựa chọn im lặng rồi cho qua, dần dần áp lực càng lớn thì lại tự biến bản thân thành một người bệnh trầm cảm.

Đào Mị thật sự có chút kinh ngạc rồi, chẳng phải trước kia cô ngốc Vương Ngữ Ninh này vẫn luôn bám theo ả ta sao? Còn luôn nghe lời ả ta răm rắp nữa chứ? Sao đột nhiên lại thay đổi bất ngờ như vậy chứ? Không được, chuyện này nhất định không thể như vậy được!

- Ninh Ninh, chuyện của em và Hoắc Dạ thế nào rồi? Gia đình em có chấp nhận cho em hủy hôn chưa?

Nghe đến đây, Đào Linh Nhi cũng nhìn sang Vương Ngữ Ninh, nhưng cô cũng chỉ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Đào Mị, nói:

- Chị Mị, chị đừng lo cho em… Bây giờ em quyết định rồi, em chấp nhận kết hôn với Hoắc Dạ, dù sao thì anh ấy và anh Ngữ Tùng cũng là bạn bè thân thiết, anh ấy nhất định sẽ tôn trọng em.

- Ninh Ninh… Con người của Hoắc Dạ không giống như vẻ bề ngoài của anh ta đâu, trái lại chị thấy anh Hiếu Từ có vẻ…

- Nhìn người không nên nhìn mặt, chị Mị yên tâm, em tin tưởng vào nhân cách của Dạ ca ca.

Nói xong, Vương Ngữ Ninh liền cùng Đào Linh Nhi định rời đi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì cô lại quay đầu lại, nhìn Đào Mị rồi mỉm cười, nói:

- Phải rồi, nếu chị thấy anh Hiếu Từ rất được, vậy chị nên chủ động một chút… Dù sao hiện tại cả chị và anh ấy cũng đang độc thân mà.

#Yu~