Chương 48: Hôn phu
Tại biệt thự chung, cả đám đang tụ tập ăn uống, đương nhiên là có cả nhỏ Hà Thanh rồi, suốt buổi cứ anh này anh nọ nghe nhức óc, hắn cũng chả quan tâm nhưng không hề đẩy nhỏ ra làm nó tức muốn sôi máu lạnh nhạt với hắn, anh nhà thì ngu ngơ chả hiểu gì? IQ anh cao lắm nhưng không hiểu là vì....t/g có cho hiểu đâu...á hahaha, vui không? vui không?Vào lại truyện, nó vẫn mặt lạnh hắn khó hiểu, Hà Thanh vẫn đeo bám, Mindy Jason anh anh em em, Emily Aubrey ck ck vk vk, Jenny đút thức ăn cho Edward bằng miệng giữa chốn đông người =.=
Hey! I just met you
And this is carzy
But here's my number
So call me maybe
And all the other boys
Try to chase me
But here's my number
So call me maybe
Call me maybe - Tiffany
Là giám đốc băng lãnh Vy Tiên
_nghe nè chị- nó nhận máy
_đang làm gì đó? có muốn đi ăn không?- cô hỏi
_uây...có gì thì nói đại đi, em đang ăn- nó trề môi
_hì hì, mai chị phải đi gặp hôn phu- cô cười xòa
_kệ chị- nó phũ phàng
_phũ thế, giúp nhá- cô nháy mắt mà không cần biết nó thấy hay không
_giúp thế nào?- nó hỏi
_ai biết
_mắc cười, em nghe nói anh đó ngỗ nghịch lắm, còn chị là một tổng tài lạnh lùng, về dạy dỗ ông chồng đi, từ chuyện của chị em có thể viết luôn một quyển ngôn tình đó- nó trêu
_nói gì thế hả?- cô quát
_em nói gì đâu, cứ đi gặp thử đi- nó kêu gọi
_hừ
_mà gặp ở đâu?- nó thắc mắc
_nhà hàng- cô đáp
_không ở nhà hàng chả lẽ ở bar, tên á má
_Crayon
_eo...tên ngộ nhở?
_cúp
_chị lạnh lùng như vậy à?
_ừ
_mai em sẽ tới, hí hí- nó cười ranh ma rồi tắt máy
_ai thế?- cả bọn đang hóng chuyện đồng thanh =.=
_chị Vy Tiên, mai bả đi gặp hôn phu- nó đáp
_ồ- cả bọn gật gù
Cả bọn sau khi đánh chén no nê thì đi ngủ, nhỏ Hà Thanh mặt dày cố lết xác vào phòng hắn và nó liền bị hắn không thương hoa tiếc ngọc đá ra ngoài, dù tức nhưng làm gì được đâu đi ngủ cho khỏe. Sáng hôm nay chỉ có ba đứa kia đi làm, điều này làm các nam nhân viên khá hụt hẫng vì ngày đầu nó đi làm nó liên tục đá lông nheo với họ làm họ sướиɠ rơn, giờ tất cả chỉ còn là hư vô...
Về phía nó, chị Andrena đang đi vào nhà hàng với bộ cánh rất nhẹ nhàng: chân váy hoa mix sơ mi trắng cổ Đức, mang giày bệt oxford ánh kim và túi Atonio Small Satchel của Marc By Marc Jacobs phiên bản màu xanh, gương mặt có phần nhợt nhạt nhưng thần thái thì lung linh long lanh như đi hội, môi luôn nở nụ cười song hành với đôi mắt cười duyên dáng.
Đeo tai nghe vào và đi về phía cái bàn trống, ở phía gần cửa sổ có một nhóm người đang ngồi trò chuyện, đó là ba mẹ của Vy Tiên và vị hôn phu kia, còn cái người con trai đang nhìn về phía nó chắc là hôn phu của Vy Tiên, anh ta vừa thấy nó đã sáng mắt, định bụng phải cua bằng được, khi nó đi tới thì giơ chân ra gạt nhưng người tính không bằng trời tính, nó lấy chân dẫm vào chân anh ta một cái đau điếng trong khi mắt vẫn nhắm
_aaaaaa- người con trai khẽ kêu
_hừ...ủa? ba mẹ- nó quay qua thấy ba mẹ Vy Tiên thì kêu lên
_ukm- họ gật đầu
_đây là con anh chị à?- mama của anh gì đó ngạc nhiên (gọi là mama anh ha)
_là con nuôi thôi- mama Tiên cười (gọi là mama cô ha)
_vậy là trước giờ mama chỉ coi con là con nuôi thôi á hả? đau lòng- nó mếu mặt
_hahaha- các bật phụ huynh bật cười
_dữ như chằn- anh gì đó trề môi
_gì hả?- nó vênh mặt
_thôi thôi, mà con đến đây ăn à?- papa cô hỏi
_vâng, mà đây là gia đình hôn phu của chị Vy Tiên á hả?- nó hỏi
_ukm, nãy giờ con bé vẫn chưa đến- mama cô khẽ cau mày
_chị ấy đi rồi, lúc nãy chị ấy vừa ra sân bay- nó thốt lên ngạc nhiên
_thật sao?- cả hai cặp pama bật dậy
_con giỡn thôi- nó thả lỏng người, mặt tỉnh bơ
_cái con bé này- papa cô thở phào dí trán nó
_bé con dễ thương lắm- mama anh vui vẻ xoa đầu nó
_không biết ai may mắn có một đứa con thế này nhỉ?- papa anh cười
_tiếc là mình không có con gái, anh nhỉ?- mama anh buồn buồn
_đây nè, để con làm con gái của hai người nhá?- nó chỉ vào mình
_được được- hai người mau chóng đồng ý
_chị Vy Tiên tới rồi, con núp nha- nó chạy ra sau ghế của anh gì đó núp
Từ phía cửa, một người con gái xinh đẹp kiều diễm bước vào, hàn khí trên người cô tỏa ra làm người khác phải tránh xa, khẽ nhếch mép và đi về phía bàn ăn gần cửa sổ, cúi chào lịch sự với các pama và vị hôn phu sau đó đứng cạnh ghế của anh ta làm anh ta tưởng cô mê mình rồi (atsm)
_ra đây đi- âm vực 0 độ làm hai người đứng cạnh bủn rủn tay chân (nó và anh)
_wao! bị phát hiện rồi, em xin lỗi- nó vờ ngạc nhiên và cúi đầu
_có gì phải xin lỗi- cô ngồi vào chỗ
_ngồi xuống đây mau- mama cô nhắc nhở
_con thật xinh đẹp- mama anh hài lòng
_cảm ơn bác- cô cúi đầu
_thua con- nó vỗ ngực tự hào nhưng lập tức ngậm ngùi khi ánh mắt sắc lạnh của cô chiếu qua
_ahaha, ngoan- mama anh vuốt tóc nó
_em vẫn chưa nhuộm lại tóc à?- cô hỏi
_đâu có, em nhuộm rồi mà- nó chối
_hử?- cô thắc mắc
_thì hôm qua nó màu cam giờ màu hồng nè- nó giơ tóc lên
_hừ- cô không nói gì
_haha- các bậc phụ huynh lại bật cười
Cả hai gia đình bắt đầu bàn chuyện, nó thì chăm chú ăn, lâu lâu ngước nhìn sắc mặt Vy Tiên và ánh mắt thích thú của anh gì đó, trong lòng thầm nghĩ "say rồi say rồi, chị mình dữ quá". Các pama sau khi ăn uống nói chuyện xong thì vội đứng dậy nhường chỗ cho đôi trẻ, nó cũng chưa đi vội mà ngồi lại lướt wed rồi tự sướиɠ, Vy Tiên nhìn người con trai trước mặt thầm đánh giá anh ta "ngỗ nghịch", anh cũng nhìn cô, người con gái trước mặt quả là tuyệt sắc giai nhân, khí chất hơn người, còn người bên cạnh anh đang lướt wed là một con nhóc nhoi nhoi, nghĩ tới bàn chân ngọc ngà bị giẫm mà anh thầm oán hận nó. Nó biết anh đang nghĩ gì chứ, hừm, vì nể mặt chị nên nó mới trang điểm nhợt nhạt tránh làm lu mờ sắc đẹp của Vy Tiên (-_-), chứ không thì nó đẹp hơn là chắc, lấy gương ra và dùng khăn giấy ướt lau sạch lớp trang điểm để lộ gương mặt thiên thần cùng vài nét kiêu ngạo, đôi vợ chồng trẻ nhìn chăm chăm nó đang chỉnh chu lại nhan sắc: dậm lớp phấn nhẹ, tô chút son dưỡng, uốn mi cong vừa
_nhìn gì ghê thế?- nó nhướng mày
_thấy đẹp thì nhìn thôi- cả hai đồng thanh
_ồ ồ, đồng thanh cơ đấy- nó che miệng
_thôi đi- tập hai
_hí hí, hai người cứ tự nhiên đi chơi đi ha, sẵn tiện bồi đắp tình cảm, mà nếu ngại thì dẫn em theo cũng được, nha nha nha- nó nháy mắt năn nỉ
_theo làm gì?- Vy Tiên hỏi
_ồ...bộ chị muốn đi riêng à, chị có biết là chồng em nó theo con khác rồi không, cho em đi đi mà...nha nha nha- nó quay qua anh rể nũng nịu
_ờ...ừm...nếu em thích- anh nhún vai
_gì gượng gạo thế?- nó nhíu mày
_đương nhiên là phải dẫn em theo rồi- anh đến mệt với nó
Nó vui vẻ cầm túi xách lên và tung tăng theo hai người kia, suốt đường đi, nó không nói lời nào, hai người kia cũng vậy nên không khí có chút ngượng ngập, đến khu vui chơi, nó mau chóng chạy đi để lại hai người đang ngơ ngác nhìn theo
_à, cô có muốn đi không?- anh gượng cười hỏi
_cũng được- cô nhún vai
Rồi cả hai cùng vui chơi đủ trò, nó đứng từ xa cũng vui lây nhưng nghĩ về chuyện của hắn với nhỏ Hà Thanh thì ánh mắt trùng xuống, hai tay nắm chặt...
Nó quyết phải cho nhỏ biết tay, đυ.ng tới nó là không yên đâu nha
Nó bực tức về nhà và quên luôn vụ nhuộm lại tóc....