Andersen Của Tôi

Chương 48

Rõ ràng vẫn là cùng một chỗ nhưng bởi vì Liễu Du Bạch trở về, bầu không khí dường như đã khác hoàn toàn. Khi Lương Tư Nguyệt vào nhà, cô không còn cảm giác cô đơn trong căn phòng trống.

Liễu Du Bạch đẩy vali vào cửa, đặt ở phòng khách, tạm thời không định thu dọn.

Anh đi vào nhà tắm, rửa mặt trước, khi đi ra, Lương Tư Nguyệt đang kiểm tra tủ lạnh trong nhà.

“Đâu phải em không biết không có đồ gì mà còn lục lọi làm gì?” Nhưng khiến cho anh khó hiểu chính là anh còn không tự chủ được mà đi tới, đứng phía sau cô, nhìn thoáng qua tủ lạnh.

Lương Tư Nguyệt đóng cửa tủ lạnh lại, “Vậy anh muốn ăn gì?”

Liễu Du Bạch còn chưa nói thì cô lại nói: “Nhà em còn thức ăn thừa, có muốn em xuống trộm… lấy một chút lên đây, hâm nóng một chút là có thể ăn.”

Liễu Du Bạch cười, “Em nghỉ chút đi. Anh đã đặt thức ăn khi ở trên xe rồi, lát nữa sẽ giao tới.”

Anh đi về phía sô pha, ngước mắt thấy trên sàn nhà bên cửa sổ có một chiếc gối liền hỏi: “Em để ở đó à?”

Lương Tư Nguyệt nhìn một cái, nhanh chóng đi qua nhặt lên, Liễu Du Bạch đã đi trước cô một bước.

Liễu Du Bạch ném gối lên ghế sô pha, ngồi xuống, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo cô lại đây ngồi.

Lương Tư Nguyệt do dự một chút, đi qua.

Lúc đầu bọn họ không nói chuyện chính, Liễu Du Bạch quan tâm tình hình khôi phục vết thương của cô.

Hai người nói chuyện vài câu thì máy liên lạc dưới lầu vang lên, Liễu Du Bạch đứng dậy bắt máy, mở cửa lớn dưới lầu, chẳng mấy chốc, cơm đã được giao tới.

Liễu Du Bạch gọi sandwich giăm bông cá ngừ, mặc dù đói nhưng lại mệt không thể ăn uống được gì, anh chỉ ăn qua loa rồi châm thuốc.

Anh hút hai hơi liền dập thuốc, lại ngồi xuống ghế sô pha.

Một tay Lương Tư Nguyệt ôm gối, cằm đặt lên trên. Lúc này, cô quay đầu nhìn anh một cái.

Vẻ mặt cô cực kỳ nghiêm túc, khiến Liễu Du Bạch cũng không định trêu đùa cô, “Đang tức giận à?”

Lương Tư Nguyệt lắc đầu, “Không phải giận, mà là…”

“Là cái gì?”

“… Anh cứ cho là em đang chuẩn bị tâm lý đi.”

“Hai ba câu là có thể giải thích rõ ràng mọi việc, em chuẩn bị tâm lý làm gì?” Cánh tay Liễu Du Bạch đặt ở lưng ghế sô pha, dựa ra đằng sau, một tay nới lỏng cúc áo, hỏi cô: “Em nói trước, em đã nghe được những gì rồi?”

Trước tiên Lương Tư Nguyệt không nói gì, lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh dài được tạo từ ba tấm ảnh cho anh xem.

Liễu Du Bạch chỉ nhìn lướt qua màn hình, nhất thời cứng họng: “Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi? Lần trước anh tới tìm em, em nổi giận chính là vì chuyện này ư?”

Lương Tư Nguyệt coi im lặng như lời thừa nhận.

Vì thế, Liễu Du Bạch kiên nhẫn giải thích với cô về mối quan hệ sâu xa giữa anh và nhà họ Khúc, cùng với tình huống chụp bức ảnh này là như thế nào.

Thật ra, vì liên quan đến sự riêng tư của Khúc Tâm Từ và liên quan đến bạo lực gia đình của cô ấy nên anh vốn sẽ không tùy tiện nói cho người khác.

Về việc Khúc Tâm Từ và anh từng là người yêu thời cấp ba thì càng rắc rối hơn.

Khúc Tâm Từ lớn hơn Liễu Du Bạch một tuổi, từ nhỏ đã được chiều chuộng, cô ấy tự cho mình là “chị gái”, cùng với anh trai Khúc Tâm Thành trêu chọc Liễu Du Bạch cả ngày.

Cô ấy thật sự muốn nhìn xem, tên “em trai” trời sinh mặt lạnh này, tuổi nhỏ mà trưởng thành hơn người thường, luôn lạnh lùng không hay phản ứng, liệu có thời điểm mất khống chế hay không.

Cô liên tục trằn trọc hơn nửa năm, thủ đoạn gì cũng không hiệu quả với Liễu Du Bạch, cuối cùng, duy chỉ có chiêu cuối có chút sát thương: Khi đó, chỉ cần Liễu Du Bạch đến nhà họ Khúc làm khách, cô ấy sẽ đặc biệt khoa trương “bịa đặt”, nói Liễu Du Bạch lạnh lùng chỉ là vì “yêu mà khó nói” với cô ấy khiến cho Liễu Du Bạch hết đường chối cãi, càng làm sáng tỏ càng chứng minh điều cô ấy nói là thật.

Người lớn hai nhà Khúc - Liễu đều tưởng là thật, còn từng vui đùa nói sẽ đính hôn cho hai đứa trẻ.

Sau đó khi bố mẹ ly hôn, Liễu Du Bạch đi Nam Thành, khi học cấp ba lại về Sùng Thành. Khúc Tâm Từ đã không còn là nữ bá vương hung hãn khi còn nhỏ, đã trưởng thành, là một vị tiểu thư danh giá nổi tiếng từ lâu, rất nhiều người theo đuổi.

Gu thẩm mỹ của Khúc Tâm Từ với bạn đời luôn ổn định, thích người lớn tuổi hơn cô, tính cách dịu dàng, có tri thức, biết hoàn thiện bản thân. Cô ấy thấy rất phiền khi nhận lời tỏ tình từ những nam sinh hấp tấp, bộp chộp cùng tuổi. Đúng lúc này Liễu Du Bạch đã trở lại, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt đẹp trai vô cảm, thật thích hợp để làm lá chắn.

Khi đó Liễu Du Bạch không có hứng thú kết bạn với người khác, Khúc Tâm Từ ở đó đồng nghĩ với việc chắn một số rắc rối không cần thiết cho anh, bởi vậy anh cũng lười bác bỏ tin đồn.

Dần dần, người lớn thật sự cho rằng hai người là một đôi, thậm chí còn bao gồm người nhà họ Khúc cùng với bạn học cấp ba của Liễu Du Bạch là Lý Nghiêu.

Còn chuyện hôm nay Khúc Tâm Từ đến nhà là do hôm qua Khúc Tâm Từ nói muốn tới lấy album ảnh mà anh giữ ở đây trước khi cô dọn đến Hồng Kông.

Vì anh ở nơi khác nên đã cho cô ấy mật mã để cô ấy tự tới tìm.

Ai ngờ Khúc Tâm Từ lại chần chờ kéo dài đến hôm nay mới tới, còn đúng lúc gặp phải Lương Tư Nguyệt.

Không phải chuyện phức tạp, Liễu Du Bạch đã giải thích rõ ràng trong chốc lát, cuối cùng nói: “Lúc ấy không hỏi anh, nghẹn đến bây giờ, lại tự giận dỗi với chính mình. Lương Tư Nguyệt, em không sáng suốt hơn được à?”

Hiện tại Lương Tư Nguyệt hiếm khi coi trọng “mấy lời nói rác rưởi” này của Liễu Du Bạch, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi anh trực tiếp chỉ ra logic hành động dựa trên cảm xúc của mình, bởi vì cô thật sự đã trách lầm anh.

Mà cô vốn có thể thẳng thắn thành thật hỏi, kéo dài tới hiện tại, lại nảy sinh ra chút thị phi.

Lương Tư Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng xin lỗi, lại nói: “… Anh có thể cảm thấy hành động của em trẻ con, đạo đức giả nhưng xin đừng phủ nhận cảm giác lo được lo mất của em.”

Giọng điệu cực kỳ chân thành.

Liễu Du Bạch dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô. Góc nghiêng của cô dưới ánh sáng vàng nhạt của đèn trong phòng khách, thật sự có một vẻ đẹp mâu thuẫn giữa kiên định và yếu ớt.

Anh dịch về phía cô một chút, ngồi xuống gần cô, nghiêng người, cánh tay vẫn đặt ở chỗ dựa lưng, nhưng chỉ cần duỗi ra là có thể ôm lấy bả vai cô.

Giọng điệu anh không khỏi trở nên dịu dàng, “Nếu cảm thấy lo được lo mất, tại sao không dứt khoát nhận lời anh?”

“Bởi vì…” Lương Tư Nguyệt dừng một chút, “Loại lo được lo mất này, cũng không phải do thân phận chưa xác định mang đến.”

“Đó là cái gì, cảm thấy anh chưa đủ tốt với em sao?”

Lương Tư Nguyệt lắc đầu, “Anh có thể nghĩ rằng những gì em nói tiếp theo rất trẻ con nhưng đều là lời nói thật lòng của em.”

“Em nói đi.”

“Em… Em muốn biết anh có tính toán gì, muốn ở bên cạnh em à? Là nghiêm túc cảm thấy chúng ta sẽ có kết quả, hay là thích thì ở bên nhau, không cần suy xét nhiều như vậy?”

Liễu Du Bạch nhất thời trầm mặc, ngược lại không phải không có đáp án cho câu hỏi này, mà là không ngờ Lương Tư Nguyệt nghĩ xa như vậy. Dù sao, đối với anh, cô chỉ là một đứa trẻ, đứa trẻ thường chú trọng được thỏa mãn ngay lập tức.

Anh hỏi: “Kế hoạch của anh khác thì đáp án của em cũng khác?”

“Không phải,” Cô lắc đầu, ánh mắt càng thấp, chỉ để anh thấy lông mi thật dài khi chớp mắt, đổ một vệt xám nhỏ trên khuôn mặt trắng trẻo, “Đáp án của em vẫn vậy, đều là… muốn phấn đấu quên mình.” Nhưng mà một kết cục tan biến, một kết cục viên mãn mà thôi.

Nhưng ít ra cô còn chuẩn bị tinh thần.

Trái tim Liễu Du Bạch đột nhiên khẽ loạn nhịp.

Cảm giác này thật sự xa lạ.

Thẳng thắn mà nói, hôm nay ngồi ở đây, ngồi nghiêm túc nói chuyện về dự định ở bên nhau, trải nghiêm này cũng đã đủ kỳ lạ rồi.

Nhưng anh không thấy phản cảm, bởi vì nhận ra được, trong tay anh đang nắm chặt chính là trái tim mong manh yếu đuối của cô gái, nhưng cô gái ấy không biết cô cũng đang nắm chặt tâm hồn anh.

Anh duỗi tay, rút chiếc gối cô đang ôm trong ngực, khi cô đang hốt hoảng ngước mắt nhìn anh, tay anh di chuyển xuống nắm chặt tay cô, giọng nói nặng nề hỏi cô: “Em muốn có kết quả sao?”

“Tôi…”

“Muốn không?”

“Muốn.”

“Vậy sẽ có.”

Lương Tư Nguyệt ngơ ngác một chút, hàng mi dài run lên, một lát sau mới ngừng thở, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Du Bạch.

Vẻ mặt anh rất nghiêm túc.

Người kiêu ngạo như Liễu Du Bạch chỉ sợ cho dù thế nào cũng không thể thẳng thắn nói ra chữ “Thích”, hoặc là “Yêu”.

Nhưng lời hứa hẹn còn cảm động hơn nhiều so với chúng.

– Em muốn có kết quả sao?

Em muốn, sẽ có.

Lương Tư Nguyệt nói không nên lời.

Cô lập tức nghiêng người, nhào vào lòng anh, cánh tay trái bị thương của cô thật sự cản đường, ngăn cô chủ động ôm anh thân mật hơn.

Chính là tựa trán vào ngực anh, cảm nhận được lòng bàn tay anh ôm lấy bờ vai mình, hơi ấm như vậy cũng đủ khiến trái tim cô buồn vui lẫn lộn.

Cô vừa ngước mắt liền đối diện với ánh mắt Liễu Du Bạch đang nhìn mình chằm chằm.

Anh vĩnh viễn không dịu dàng vượt quá ba giây, lúc này bật cười, hỏi cô: “Hài lòng chưa?”

“… Chưa hài lòng.”

“Còn gì mà chưa hài lòng?”

“Em còn mấy yêu cầu nữa. Đây là… đây là lần đầu tiên em yêu đương, em từng có chút ít ảo tưởng với nó.” Giọng cô dần dần thấp xuống, nói như vậy, thật sự không có cách nào không cảm thấy ngượng ngùng, “Em hy vọng, ít nhất không sai lầm.”

Giọng điệu Liễu Du Bạch có vài phần đùa cợt: “Em nói trước, anh sẽ suy nghĩ xem.”

“Không phải nghĩ, anh phải đồng ý với em.”

Liễu Du Bạch nhướng mày, “Còn có kiểu ép buộc như vậy sao? Người đi thương lượng công việc còn chưa bá đạo như em.”

Lương Tư Nguyệt bị trêu cười khẽ, “Sau này cho dù là ai, anh cũng không thể tùy tiện để người con gái khác vào nhà của anh, em thật sự sẽ ghen đấy. Còn có, em không muốn đứng ngoài cuộc sống của anh, sau này anh gặp chuyện gì khi công tác ở ngoài thì hãy nói cho em biết.”

“Thật ra lá gan em có thể lớn hơn chút, hay là ngày mai công khai quan hệ nhé?” Liễu Du Bạch trêu chọc cô.

“… Anh muốn hủy hoại sự nghiệp của em hả?”

Giọng điệu làm như nghiêm túc của cô thật sự buồn cười, Liễu Du Bạch cười hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Tạm thời không có… nghĩ ra thì em sẽ bổ sung sau.”

“Còn muốn bổ sung?”

Liễu Du Bạch không hề chần chờ, sảng khoái nói: “Đều đồng ý với em. Hiện tại em có thể đổi mật mã vào nhà.”

Anh cố ý trêu cô một chút.

“Em không đổi, loại chuyện này muốn xem anh tự giác.”

Liễu Du Bạch: “…”

Trong lúc nhất thời, trầm mặc một lát.

Liễu Du Bạch cúi đầu.

Cô lập tức áp trán vào ngực anh, càng cúi đầu thấp hơn, nhỏ giọng nói: “… Trước mắt anh đừng nhìn em.”

“Tại sao?”

“Bây giờ em… rất ngại ngùng.”

Ngay lập tức, anh cười đầy ẩn ý: “Mới đến đâu mà đã ngượng ngùng rồi?”

Hơi nóng làm mặt cô bỏng rát, đành phải giả vờ không hiểu anh nói gì.