Những thứ khác có thể nhịn, duy chỉ có toàn thân Lương Tư Nguyệt toàn mùi rượu, khiến Liễu Du Bạch rất muốn tìm Molly mượn một chút nước hoa, phun từ đầu đến chân cô.
Nhưng nghĩ đến hỗn hợp mùi hôi rượu cùng mùi nước hoa nồng nặc sặc mũi, nhất định là một loại địa ngục khác, anh cũng đành thôi.
Bàn tay đang nắm cổ tay Lương Tư Nguyệt của Liễu Du Bạch không thể không buông khi vừa rồi cô thô bạo phản công mạnh mẽ, lúc này đang lơ lửng giữa không trung, không biết nên đặt ở đâu.
Trong lúc nhất thời, Liễu Du Bạch thật sự cảm thấy cô rất phiền toái, tay đặt trên bả vai cô, gần như muốn đẩy cô ra, cúi đầu, thấy lông mày cô nhíu lại, sắc mặt khó chịu, vẫn quyết định nhịn một chút.
Chỉ hi vọng cô thoải mái chút, đừng có nôn lên quần áo anh, nếu không anh không bảo đảm mình sẽ không gϊếŧ người.
Molly cũng nhận ra cảnh ở ghế sau không hề bình thường, lúc đầu chỉ liếc mắt nhìn chút, sau đó không hề quay đầu lại nhìn nữa.
Cô ấy đột nhiên nhận ra rằng mỗi khi Lương Tư Nguyệt ở trong xe, Liễu Du Bạch không khăng khăng muốn bật đài hay nhạc trong xe nữa.
Hôm nay, cô ấy quyết định giúp sếp Liễu khôi phục truyền thống một chút, duỗi tay bật đài phát thanh trong xe, lúc này đang phát một bài hát tiếng Anh quen thuộc, “Sugar, yes please. Won't you come and put it down on me…”
Khi âm nhạc bắt đầu phát, Liễu Du Bạch lập tức cảm thấy tình huống này buồn cười muốn chết, người nào đó ôm chặt cứng tay mình, đầu còn không ngừng trượt xuống, anh sợ cô hô hấp không được rất dễ nôn đành phải duỗi tay nâng đầu cô lên.
Lương Tư Nguyệt, cô có tài đức gì?
Trong tình cảnh hài hước như trong phim này, rốt cuộc xe đã tới khách sạn.
Mà Lương Tư Nguyệt đã cố gắng khiến chính mình tránh khỏi kết cục bị gϊếŧ người diệt khẩu, không hề nôn trên xe. Cô bị Liễu Du Bạch dẫn theo vào thang máy, suốt dọc đường gập ghềnh qua hành lang, bụng cô bắt đầu quặn lên.
Liễu Du Bạch chạy nhanh quát cô mau ngưng lại: Chịu đựng!
Bước chân càng nhanh, cuối cùng gần như là nửa bế nửa ôm, vào phòng, một chân đá tung cửa, buông người ra, ném trước bồn cầu.
Liễu Du Bạch nới lỏng cà vạt, xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, bước chân nhẹ nhàng “Anh hùng rũ áo ra đi, giấu kín thân thế cùng tên tuổi (*).”
(*) Trích Hiệp Khách Hành của Lý Bạch.
Molly tạm thời đặt một phòng cho Lương Tư Nguyệt, nhưng không có phòng bình thường, chỉ có dãy phòng cao cấp, có diện tích tương đương căn phòng mà Liễu Du Bạch đang ở.
Liễu Du Bạch ngồi xuống ghế sô pha, kêu Molly đi xem người nào đó, kẻo cô tự cắm đầu vào bồn cầu chết đuối.
Sau khi Molly vào nhà vệ sinh, rất tốt bụng đóng cửa giúp sếp Liễu, tránh cho anh nghe thấy những âm thanh khó chịu.
Sau đó cô ấy tính toán, khi quay về từ chuyến này, cần phải đề cập với sếp Liễu: Muốn tăng lương.
Một lát sau, nhà vệ sinh mơ hồ vang lên tiếng xả nước.
Rồi sau đó Molly đỡ Lương Tư Nguyệt ra, ném trên giường, cởi giày và áo khoác của cô ra.
Molly lật cổ áo cô ra nhìn, bên trong áo của Lương Tư Nguyệt không có áo nào khác.
Cô ấy quay lại nói với anh: “Tổng giám đốc, có muốn tránh mặt một chút không?”
Molly cùng Lương Tư Nguyệt ở cùng một phòng, Liễu Du Bạch tin tưởng năng lực làm việc của cô ấy, nhất định xử lý được ổn thỏa, không cần anh phải bận tâm, lập tức đứng dậy, quay về căn phòng bên cạnh của mình.
Trên người Liễu Du Bạch dính đầy mùi rượu, đặc biệt là cổ áo và ngực áo sơ mi. Anh cởi ra ném ở một bên, đi tắm rửa trước.
Không lâu sau, Molly đến gõ cửa báo cáo. Lương Tư Nguyệt đã thay quần áo ngủ, súc miệng, hiện giờ đã ngủ rồi.
Liễu Du Bạch “ừ” một tiếng, một lát sau lại đứng lên, định qua xem một chút.
Molly đưa thẻ phòng bên cạnh cho Liễu Du Bạch, tự giác không đi theo quấy rầy. Cô ấy còn bận việc khác, ví dụ như chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ cho Lương Tư Nguyệt.
Lương Tư Nguyệt đang mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa màu hồng của khách sạn, cô không đắp chăn cẩn thận, nằm nghiêng, một cánh tay thò ra bên ngoài, tay áo rộng thùng thình, một góc chăn bị xốc lên để lộ cánh tay và khuỷu tay.
Tóc tai hỗn loạn, trên trán còn có mồ hôi và dính mấy sợi tóc.
Bởi vì làn da trắng, một chút men say cũng đủ làm hai má ửng đỏ như máu.
Có lẽ anh chỉ muốn xem mặt đỏ như vậy thì nóng đến thế nào nên duỗi tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một chút. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, làn da cô mỏng đến mức có thể nứt ra trong nháy mắt, giống như một quả đào chín nhũn đã để vài ngày sau khi hái.
Dép lê ở mép giường, nước đóng chai và khăn giấy lau mặt ở trên tủ đầu giường, Molly đã cân nhắc tất cả các chi tiết thuận tiện cho việc thức dậy vào ban đêm, không có gì cần lo cả.
Cuối cùng, Liễu Du Bạch duỗi tay, không nhẹ không nặng sờ trán cô một chút rồi đứng dậy rời đi.
–
Khi Lương Tư Nguyệt tỉnh lại, trời đã sáng.
Rèm cửa được kéo ra một nửa, lộ ra bầu trời u ám bên ngoài, có vẻ như trời sắp mưa.
Tư duy cô rất chậm, trợn mắt nhìn tất cả mọi thứ đều rất xa lạ, bao gồm cảm giác sờ vào ga trải giường, không khí trong phòng… mà khi cô phát hiện mình đang mặc áo ngủ, bên trong áo ngủ chỉ có nội y, lập tức bị dọa tỉnh.
Cô nhanh chóng bò dậy, vẫn may, trên giường chỉ có một mình cô. Ngay sau đó, lại chú ý tới bên cạnh còn một chiếc giường khác, trên giường trống không nhưng có dấu vết đã từng có người ngủ ở đó.
Tối qua cô hoàn toàn sập nguồn, không có cách nào nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
Khi cô lấy điện thoại chuẩn bị liên hệ với Tiểu Kỳ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Cô xỏ dép lê, ra khỏi cửa. Xuyên qua một đoạn hành lang ngắn ngủn, bên ngoài là phòng khách, xung quanh chiếc bàn gỗ hồ đào tròn là mấy chiếc ghế sô pha tay vịn, mà người ngồi trên ghế sô pha đối diện cửa sổ là Liễu Du Bạch, còn Molly ngồi đối diện anh.
Lương Tư Nguyệt không thể che giấu sự chột dạ của mình: “… Chào buổi sớm sếp Liễu, chị Molly.”
Liễu Du Bạch không hề liếc mắt qua, giọng điệu lạnh lùng: “Không sớm bằng cô.”
Lúc này Lương Tư Nguyệt mới nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, đã mười giờ.
Molly đứng lên, thu dọn mấy tờ tài liệu đang bày trên bàn trà, cầm cả bút và sổ tay trên tay, cười nói: “Tư Nguyệt, em ngồi đi, chị đi gọi người đem một phần bữa sáng qua đây.”
Lương Tư Nguyệt cực kỳ xấu hổ, hoàn toàn không dám nhìn Liễu Du Bạch: “…Em đi thay quần áo trước.”
Molly nói: “Chị đã chuẩn bị một bộ sạch sẽ cho em rồi, đặt ở trên ghế cuối giường đấy.”
Lương Tư Nguyệt lại trở về phòng ngủ nhưng không tìm được cửa, mới biết được là một thiết kế mở, vì vậy cô đành phải lấy quần áo của mình vào phòng tắm để thay.
Phòng tắm trong khách sạn sang trọng rộng gần bằng căn phòng cô đang ở.
Lương Tư Nguyệt tắm rửa thật nhanh, sau khi rửa mặt, sấy tóc khô một nửa.
Thay quần áo xong, cô nhìn vào gương đánh giá chính mình. Còn may, sắc mặt vẫn chưa có vẻ tiều tụy, có lẽ do vừa mới tắm xong, lớp sừng đã thấm nước, làn da trông cực kỳ căng mướt.
Molly chuẩn bị cho cô một chiếc váy hoa vải voan màu xanh biển, bên ngoài là một chiếc áo len chui đầu rộng màu hồng nhạt, trông vừa sang vừa dịu dàng.
Cô cố gắng thực hiện nhanh nhất có thể nhưng vẫn mất gần hai mươi phút để hoàn thành.
Khi vừa trở lại phòng khách thì thấy bữa sáng đã được đưa tới, Molly không còn ở đó, Liễu Du Bạch vẫn ngồi ở trên ghế sô pha kia, cánh tay để lên tay vịn, trong tay cầm ipad.
Anh cụp mi, rốt cuộc giải quyết chuyện tối qua với cô, trong mắt hiện lên vẻ chế nhạo rõ ràng: “Những thứ khác không xuất sắc nhưng ngược lại khá khen cho vận may của cô đó.”
Lương Tư Nguyệt đương nhiên hiểu rõ ý tứ của anh, tuy rằng cô không nhớ rõ chi tiết nhưng mơ hồ có thể nhớ là Molly và Tiểu Kỳ đã đưa cô đi.
Nếu ngày hôm qua anh không đến, có lẽ sẽ là một cảnh tượng khác, chỉ dựa vào Tiểu Kỳ, muốn đưa cô thoát ra ngoài, không biết phải trải qua bao nhiêu khó khăn.
Bởi vậy cô chỉ có thể nói lời cảm ơn Liễu Du Bạch.
Vốn tưởng rằng sếp Liễu đã chuẩn bị sẵn một đống lí lẽ để dạy cho cô một bài học, ai ngờ anh chỉ “hừ” một tiếng rồi cụp mắt tiếp tục nhìn màn hình ipad.
Lương Tư Nguyệt ngồi xuống chỗ đối diện Liễu Du Bạch, mở nắp hộp cơm, hỏi Liễu Du Bạch: “Anh đã ăn chưa?’
Ngón tay Liễu Du Bạch chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, dường như đang nói, vô nghĩa, không nhìn xem đã mấy giờ rồi à?
Bữa sáng là bánh bao chiên và cháo thanh đạm, rất thích hợp với khẩu vị sau khi say rượu.
Bộ phim đã đóng máy, cô tạm thời không cần nghiêm khắc khống chế cân nặng giống như lúc trước nữa, vì thế ăn ba cái bánh bao chiên, nửa chén cháo.
Cô thu dọn hộp cơm, đứng dậy, vứt những thứ này vào thùng rác bên kia.
Liễu Du Bạch dừng một chút, ánh mắt nhìn theo.
Chiếc váy kia dài chạm đầu gối, khi đi thì làn váy hơi xoay chuyển, cẳng chân thon dài. Áo len màu hồng nhạt bên trên rất hợp với cô, trung hòa được vẻ lạnh lùng cho khuôn mặt, cũng không có vẻ quá ngọt ngào. Tóc cô chưa khô hoàn toàn, đuôi tóc hơi quăn, có lẽ bởi vì còn ẩm, mùi dầu gội đầu trên tóc càng dễ khuếch tán, cảm giác tồn tại len lỏi khắp toàn bộ không gian.
Anh vốn là người có khứu giác cực kỳ nhạy bén.
Lương Tư Nguyệt vứt rác xong, trở lại ngồi đối diện Liễu Du Bạch.
Cô chống hai tay lên thành ghế sô pha, cúi đầu, hai chân đong đưa trong không trung, “… Tôi cho rằng khi đóng máy, anh Liễu sẽ tới.”
Liễu Du Bạch liếc nhìn cô, giọng điệu hờ hững: “Cô mượn hoa hiến phật thêm vài lần thì tôi sẽ tự tới.”
Lương Tư Nguyệt hơi sửng sốt một chút, giải thích: “Việc kia, tôi và Lâm Mạnh Hạ đóng máy cuối cùng nhưng do đoàn phim mắc sai lầm, chỉ chuẩn bị một bó hoa. Trợ lý Lâm Mạnh Hạ là nam, lại không đủ cẩn thận, cũng không xác nhận trước. Sau đó không biết ai lại đưa tới một bó, bởi vì Lâm Mạnh Hạ không có hoa nên đã đưa bó thứ hai cho anh ta. Bó hoa kia rất đẹp, bọn tôi đều không biết, Tiểu Kỳ nói có thể là một loại hoa hồng đặc biệt nào đó…”
Liễu Du Bạch dường như không chịu nổi sự thiếu hiểu biết của họ, “Đó là hoa mao lương.”
Bây giờ Lương Tư Nguyệt đã chắc chắn là Liễu Du Bạch tặng, chỉ là, “… Anh không ký tên, tôi tưởng nhân viên đoàn phim mua.”
Cô lập tức lấy điện thoại ra, phải nhắn tin cho Lâm Mạnh Hạ, hỏi xem thử anh ta đã ném bó hoa đi chưa.
“…” Liễu Du Bạch đặt ipad lên bàn trà, ngại cô đem đồ đi cho còn đòi lại, vừa keo kiệt vừa mất mặt, “Lại mua cho cô bó khác.”
Cô ngược lại còn bướng bỉnh hơn: “Đây là bó hoa anh Liễu đặc biệt tặng cho tôi nhân dịp bộ phim đầu tiên của tôi đóng máy mà.”
Liễu Du Bạch đánh giá cô, suy đoán trọng điểm những lời này của cô nằm ở đâu, bộ phim đầu tiên, hoa, hay là…
“Lại đây.” Liễu Du Bạch hất cằm ra hiệu cho cô.
Lương Tư Nguyệt khựng lại một chút, đứng dậy, đi đến trước mặt anh.
Anh duỗi tay, túm lấy cánh tay cô, để cô dựa gần anh, ngồi trên tay ghế sô pha, sau đó lấy điện thoại của mình, mở khóa đưa qua.
Ban đầu Lương Tư Nguyệt ngửi thấy mùi hương trên người Liễu Du Bạch giống mùi hương của mình sau khi tắm xong, sau đó cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh truyền tới qua lớp áo sơ mi, sau đó nữa, chú ý đến xương cổ tay anh rất rõ ràng, ngón tay thon dài, một bàn tay cực kỳ đẹp, cuối cùng, mới hơi mất hồn nhìn về phía điện thoại, có chút hoang mang.
Chiếc điện thoại trong tay Liễu Du Bạch hơi xoay, nhét vào giữa ngón cái và ngón trỏ của cô.
Cô theo bản năng mà nắm lấy.
Anh nói: “Nhắn tin cho Molly, bảo cô ấy mua một bó hoa tới.”