Đêm Xuân Khó Qua

Chương 3: Một cô gái trẻ dễ bắt chuyện

Lúc Văn Yến Kỳ nhận được tin nhắn thì đang ở nhà cũ.

Mai Thanh chậm rãi ăn tổ yến, Văn Yến Kỳ ngồi đối diện, trên bàn cơm chỉ có hai người bọn họ. Anh chỉ ăn hai miếng cơm đã buông đũa xuống.

Mai Thanh liếc anh một cái: "Về sớm một chút là đâu cần ăn đồ thừa.”

“Bị kẹt xe trên đường cao tốc gần một tiếng đồng hồ." Văn Yến Kỳ lạnh nhạt đáp.

"Hôm nay không phải con đến Thụy Tư sao, trở về phải qua đường cao tốc à?" Mai Thanh nhướng mày nhìn anh: "Mưa lớn như vậy, đi đường vòng đưa nữ nhân viên nào của công ty con về nhà đấy à?"

Văn Yến Kỳ giương mắt: "Có phải dì đã quên con là người đã kết hôn rồi không?”

Mai Thanh sửng sốt một chút, lập tức tỏ ra xấu hổ: "Mẹ kế như tôi đâu có đủ tư cách, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.”

Thấy Yến Kỳ không để ý tới, bà ấy nói tiếp: "Vậy thì sao, ngày mai con đi gặp bà cụ, không đưa cô con dâu chưa từng gặp mặt của dì đi lên sân khấu để toả sáng à?"

Từ trước đến nay Văn Yến Kỳ không nói chuyện được với bà ấy, anh lập tức đứng dậy, vừa kéo ghế ra, điện thoại di động đặt trên bàn ăn vang lên một tiếng.

Mai Thanh hóng hớt tiến lại gần, chỉ nhìn thoáng qua, không có số ghi chú, không thấy rõ nội dung.

Văn Yến Kỳ cầm lấy di động, không nhẹ không nặng liếc bà ấy một cái: "Bình thường dì cũng nhìn lén di động của chồng như vậy à?”

Mai Thanh bĩu môi: "Bố con chưa bao giờ để điện thoại trên bàn ăn.”

Văn Yến Kỳ không tiếp lời, cúi đầu mở khóa màn hình. Sau khi nhìn tin nhắn ngắn gọn kia, cũng không trả lời, cầm di động rời khỏi bàn ăn.

"Nếu không đưa đến gặp dì thì cũng được thôi, cứ coi như vợ xấu thì sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ chồng chứ!" Mai Thanh hét lên, đột nhiên giọng nói nhỏ đi rất nhiều: "Rốt cuộc trông như thế nào nhỉ, không phải thật sự xấu lắm đấy chứ…"

Văn Yến Kỳ bước lên bậc thang, giọng nói có chút lười nhác: "Hỏi chồng dì đi, lúc trước là ông ấy định hôn mà."

-

Văn Yến Kỳ trở lại lầu hai, anh vào phòng tắm, tắm rửa hai mươi phút. Điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường lại vang lên, lần này là một cuộc gọi.

Anh khoác một chiếc áo tắm màu xám trắng, vạt áo hơi hé ra. Bọt nước trên tóc theo cổ nhỏ xuống, xẹt qua hoa văn sạch sẽ chảy về phía cơ bụng sáng loáng, mà anh như không nhận ra điều đó. Anh cầm khăn lông tiện tay lau tóc, đi tới cầm lấy điện thoại di động.

Là của thư ký Lý Tuyền.

"Tổng giám đốc Văn, đại diện bên tập đoàn Lệ Tinh tạm thời thay đổi hành trình, chuyến bay đổi thành trưa mai." Nói tới đây, giọng anh ấy có chút áy náy: "Trợ lý của Frank chiều nay gửi email cho tôi, nói ba giờ chiều mai đến công ty. Xin lỗi anh, tôi vừa mới nhìn thấy."

Văn Yến Kỳ tiện tay ném khăn lông lên ghế sofa cuối giường, không nhẹ không nặng "Ừ" một tiếng: "Biết rồi."

"Vậy ngày mai anh đi Vinh Cảng thăm bà chủ…"

"Tôi sẽ về trước ba giờ." Văn Yến Kỳ nói xong, dừng hai giây: "Không có lần sau nữa."

"Tôi đã hiểu thưa Tổng giám đốc Văn."

"Hôn lễ của cậu là vào lúc nào đấy?"

Lý Tuyền vốn dĩ không ngờ rằng sếp nhà mình sẽ nhớ chuyện này, do dự đáp: "Dạ hai tuần sau, đến lúc đó anh muốn qua dự lễ không ạ?"

Văn Yến Kỳ như có như không nhếch khóe miệng: "Sao thế, bảo tôi đi tham gia hôn lễ, để cậu sớm nhận được tiền thưởng cuối năm à?"

Lý Tuyền vội nói: "Sao có thể chứ, nếu sếp gửi lì xì, vậy sao tôi có thể không mời anh đi được chứ."

Văn Yến bước lên sân thượng: "Nửa năm nay ở Paris vất vả rồi, ngày mốt cậu bắt đầu nghỉ ngơi đi, tổ chức hôn lễ cho tốt vào."

Lý Tuyền mừng rỡ: "Thật ạ?"

"Sao thế, không chịu à?"

"Chịu ạ, chịu ạ!" Lý Tuyền sợ anh đổi ý: "Cảm ơn Tổng giám đốc Văn, vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút."

Cúp điện thoại, Văn Yến Kỳ vừa định khóa máy, vô tình thoáng nhìn tin nhắn trên màn hình. Tô Vãn Thanh vẫn gọi anh là "anh", và nói chuyện với giọng điệu rất nghiêm túc và kiên định. Rõ ràng anh từng trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời nhưng khi trông luôn già dặn thế nào ấy.

Càng lộ rõ, Văn Yến Kỳ thu hồi suy nghĩ. Lý Tuyền lại gửi một tin nhắn Wechat tới: [Tổng giám đốc Văn, giám đốc Phương vừa mới gọi điện thoại hỏi tôi, có thể đổi Chương Hội từ sa thải thành giáng chức hoặc thuyên chuyển công tác hay không.]

Văn Yến Kỳ: [Không thể.]

Gõ xong hai chữ này, anh nhấc chân đi vào phòng, bả vai hơi sụp xuống vài phần. Cả người lười nhác mà tùy ý, lại ấn nút nói: "Cậu có thể chuyển lời cho Phương Lễ Nhiễm, nếu cô ta tiếc người đắc lực dưới trướng, thì có thể dẫn theo luôn."

-

Hôm sau, Tô Vãn Thanh dậy thật sớm, rửa mặt xong mới thấy tin nhắn trên điện thoại.

Văn Yến Kỳ: [Không cần trả nữa.]

Lúc này cô mới nhớ tới áo khoác còn ở trong máy giặt. Cô mở nắp ra nhìn chiếc áo vest ở trong l*иg giặc cả đêm, sau khi treo lên giá áo vẫn có hơi nhăn nhúm.



May mà không cần trả nữa.

Sau bữa ăn trưa đơn giản, Tô Vãn Thanh lại ngồi vào máy tính bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch.

Trình độ học vấn của cô bình thường, tốt nghiệp một trường đại học phổ thông. Mặc dù lý lịch làm việc ở công ty trước coi như không tệ, nhưng vòng luẩn quẩn này chỉ lớn như thế thôi. Nói cho cùng cô nghỉ việc là vì bị Hiên Mỹ đuổi, HR của bất kỳ công ty nào chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể hiểu được một hai rồi.

Cũng là sau khi trải qua chuyện ở Thụy Tư ngày hôm qua, cô mới ý thức được có lẽ không gian cô có thể lựa chọn công việc tiếp theo thật sự không lớn.

Sau khi liên tục nói chuyện với các HR của mấy công ty trên trang web tuyển dụng xong, Tô Vãn Thanh có hơi nản lòng. Cô nhìn đồng hồ, dứt khoát tắt máy tính, xách túi đi ra ngoài.

Cô đón xe đến Thụy Tư, sau khi xuống xe dựa vào trí nhớ đi tới chỗ đỗ xe, thấy xe mình còn ngâm trong nước.

Tuy rằng trận mưa lớn đã tạnh, nhưng ở các vùng trũng thấp vẫn còn đọng rất nhiều nước.

Cô thở dài, quyết định tạm thời từ bỏ. Thấy cách thời gian tan làm của Thụy Tư còn có nửa giờ, sau khi cô gửi tin nhắn Wechat cho Doris thì đi vào một quán cà phê bên cạnh tòa nhà văn phòng.

Lúc chạng vạng tối, khách trong quán cà phê không nhiều lắm, bên quầy cũng chỉ có một người phụ nữ trung niên gọi món.

Tô Vãn Thanh cất điện thoại đi tới xếp hàng, đúng lúc nghe thấy dì kia đang hỏi nhân viên cửa hàng: "Cái bánh hạnh nhân này thật sự là ít béo sao?"

Câu này nghe thật quen tai, Tô Vãn Thanh nhớ tới Dương Nguyên Thanh ba ngày hai bữa thì hô muốn giảm cân, theo bản năng đánh giá người phía trước.

Tuổi tác không là lớn lắm, dáng vẻ khoảng bốn năm mươi tuổi. Bà ấy để tóc ngắn rất gọn gàng, quần áo cũng là áo hở cổ màu tối đơn giản, xem ra chính là một dì rất có tinh thần.

Nhân viên cửa hàng cười gật đầu: "Đúng vậy ạ."

"Vậy lấy tôi một miếng bánh ngọt, một ly latte, còn có một ly nước ấm." Dì nói xong thì đứng sang một bên, nhường vị trí cho Tô Vãn Thanh ở phía sau.

Trong thoáng chốc, hai người bốn mắt nhìn nhau, bà ấy nở nụ cười thân thiện, Tô Vãn Thanh cũng lễ phép nâng khóe môi.

Tô Vãn Thanh chỉ gọi một ly cà phê kiểu Mỹ, bởi vậy hai người gần như cùng ra ngoài bàn ngồi.

Cô bưng cà phê đi về phía sau, tùy ý chọn một vị trí gần cửa sổ, vừa mới ngồi xuống, khoé mắt đã nhìn thấy dì lúc nãy ngồi xuống vị trí bên cạnh mình. Bà ấy còn đẩy bánh ngọt và nước ấm sang đối diện.

Cô tùy ý liếc mắt một cái, lúc này mới chú ý tới, hoá ra vị trí bên kia còn có một bà cụ nữa.

Thời tiết tháng bảy đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, mặc T-shirt trắng, một tay cầm điện thoại di động, tay kia vịn kính lão. Lưng bà cụ hơi còng xuống, âm thanh trò chơi năm quân cờ truyền ra, làm cho Tô Vãn Thanh không khỏi bật cười.

Cũng thú vị thật.

Tô Vãn Thanh thu hồi tầm mắt, mở phần mềm tuyển dụng trên điện thoại di động, lướt xem có lời mời phỏng vấn mới hay không.

Bên cạnh thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền đến, cô có lúc nghe, lúc không, nhìn danh sách thông báo trống rỗng, trong lòng có chút ảm đạm.

Đột nhiên, điện thoại di động của dì bên cạnh vang lên, sau khi kết nối nói mấy câu thì chạy chậm rời đi, Tô Vãn Thanh thấy thế, cũng cất điện thoại di động đi.

Cô chống cằm nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, quả nhiên, vài giây sau đã nhìn thấy một hình ảnh phản chiếu trên kính. Bà cụ ngồi bên cạnh quay đầu lại nhìn cửa tiệm vài lần, xác nhận không ai nhìn chằm chằm mình, vươn bàn tay khô gầy, tựa như trộm vươn về phía ly latte đối diện.

Bà ấy vừa định đưa lên miệng, Tô Vãn Thanh lặng lẽ đứng trước mặt rồi.

Bà cụ nhìn không biết từ đâu xuất hiện, nhất thời có chút luống cuống, còn chưa kịp đặt ly latte xuống, nâng kính lão của mình, vẻ mặt nghi ngờ: "Cô là...?"

Tô Vãn Thanh ngồi xổm xuống, gần như nhìn thẳng vào bà ấy. Giọng nói của cô có hơi buồn cười: "Bà à, vừa rồi dì kia trước khi đi không phải đã nói bà không được ăn lung tung sao?"

Bà cụ hơi sửng sốt một chút, trên mặt lập tức hiện ra vẻ ngượng ngùng. Bà cụ buông lý latte trong tay xuống: "Ôi trời, con bé này, sao lại nghe lén người khác nói chuyện thế?"

"Trong lúc vô tình cháu nghe được thôi." Tô Vãn Thanh cong môi, cười ngoan ngoãn: "Nếu bà uống trộm latte, chờ dì về cháu sẽ méc dì đó."



Không đến mười phút dì Quyên đã trở lại, vừa vào cửa đã nhìn thấy trước mặt bà cụ có một cô gái trẻ đang ngồi. Mỗi người cầm một chiếc điện thoại di động, âm thanh trò chơi thỉnh thoảng truyền ra, hiển nhiên đang tiến hành đấu năm quân cờ.

Bà ấy bước đến, khách sáo mở miệng: "Cô gái này là…?"

Tô Vãn Thanh nghe tiếng thì ngẩng đầu lên. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp tập trung tinh thần, sau đó nở nụ cười hiền hòa, chỉ chỉ bàn bên cạnh: "Vừa nãy cháu ngồi ở đó ạ."

"Cô bé nhỏ này thay bà giám sát tôi đấy."

Thoạt nhìn sức khỏe của bà cụ không được tốt lắm, nhưng nói chuyện lại vui vẻ, hoạt bát, kể lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa. Dì Quyên nghe xong cũng có hơi buồn cười: "Đã nói là bà không thể uống rồi mà, lần sau tôi không tin bà nữa đâu.”

Sau đó, bà ấy nghiêng đầu nhìn Tô Vãn Thanh: "Cảm ơn cô nhé, cô gái.”

Tô Vãn Thanh cong môi: "Chuyện nhỏ mà, dì khách sáo quá.”

Bà cụ vỗ vỗ tay cô, tựa như còn muốn nói cái gì nữa, dì Quyên đối diện cầm lấy túi xách, lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Kỳ bận rộn xong rồi, bảo chúng ta bây giờ đến dưới lầu công ty chờ.”

“Nhanh như vậy sao, tôi còn tưởng rằng phải đợi đến khi trời tối, xem ra nó làm việc cũng không nghiêm túc bao nhiêu." Bà cụ nói thầm một câu.

“Bà là lão tổ tông, sao cậu ấy dám để bà chờ được chứ.”

Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Tô Vãn Thanh cũng làm bộ đứng dậy, chỉ có điều cô vừa đứng lên, điện thoại di động đặt trên mặt bàn lập tức rung lên. Thật là trùng hợp, Doris cũng gửi Wechat cho cô nói tan làm rồi.

Ba người cùng ra khỏi quán cà phê.

Tô Vãn Thanh đứng ở cửa, tạm biệt bà cụ: "Bà ơi, bạn cháu còn đang chờ, cháu đi trước đây ạ.”

Bà cụ vuốt ve mu bàn tay cô, rãnh ở đuôi mắt kéo dài nhỏ, mỉm cười hiền lành: "Đi đi.”

Người lớn tuổi, lòng bàn tay đều đầy vết chai, xúc cảm thô ráp này khiến cho Tô Vãn Thanh nhớ tới bà ngoại qua đời hai năm trước của mình. Khoảng thời gian bệnh nặng, phương diện ăn uống cũng có rất nhiều điều kiêng kỵ, đôi tay gầy như củi khô. Nguyên nhân chính là như thế, vừa nãy cô xen vào việc của người khác hơi nhiều rồi.

Trong lòng Tô Vãn Thanh thấy không nỡ, khóe môi cong lên, mỉm cười: "Bà à, đừng quên chúng ta đã kết bạn rồi nhé, lần sau nếu bà muốn chơi cờ thì nhấn hai lần ảnh đại diện của cháu, chỉ cần có thời gian cháu sẽ chơi với bà.”

“Được được được, cô bé ngoan.”

-

Khi thang máy Văn Yến Kỳ tới tầng hai, Mai Thanh vừa hay gọi điện thoại tới.

Giọng nói của bà ấy có chút hả hê khi người gặp họa: "Về rồi à?”

Văn Yến Kỳ mở cửa xe ngồi vào, thờ ơ đáp.

“Nói khi nào thì bảo con đưa vợ qua xem một chút à?”

Mai Thanh cười một tiếng: "Mặc dù cuộc hôn nhân này bà cụ cho con kết hôn, nhưng con vừa lĩnh chứng, ngày hôm sau đã bay tới Paris, vì chuyện này bà ấy đã sớm mắng con tám trăm lần rồi. Hôm nay nếu con đã quay về, tránh thì tránh không thoát, chi bằng đưa về để mẹ giúp con xem trước đi, rồi dẫn đến gặp bà cụ sau.”

Văn Yến Kỳ cầm tay lái: "Chuyện này không phiền phức vậy, có việc khác phải làm phiền đây.”

Mai Thanh sửng sốt: "Chuyện gì?”

“Dọn dẹp lầu một phòng Tây Nam bên nhà cũ một chút." Văn Yến Kỳ dừng hai giây, nói không nhanh không chậm: "Vừa rồi con nói con về, chứ không nói là trở về một mình.”

“Cái gì?" Mai Thanh đổi giọng, còn chưa kịp hỏi thêm, điện thoại đã bị Văn Yến Kỳ cắt đứt.

Xe ra khỏi hầm, chạy đến bồn hoa trước cửa công ty, bà cụ Thiệu Lệ Hoa và dì Quyên đang cúi đầu nghiên cứu điện thoại di động, cùng với làm thế nào để sửa ghi chú cho người liên lạc Wechat.

Văn Yến Kỳ kêu vài tiếng, hai người mới lên xe.

“Lại cùng bà nội ba đánh cờ caro à?" Văn Yến Kỳ trêu ghẹo một câu, cúi người giúp bà cụ thắt dây an toàn.

“Không phải Tiểu Tam đâu." Thiệu Lệ Hoa nhìn anh cười: "Mới quen một cô gái trẻ ở quán cà phê, chúng ta nói chuyện rất hợp.”

Văn Yến Kỳ cũng không tin sẽ có cô gái trẻ tuổi trò chuyện cùng một bà cụ xa lạ được, đoán chừng tuổi tác của dì ở trong mắt Thiệu Lệ Hoa cũng xem như cô gái trẻ. Vì thế anh cũng không để ý: "Vừa rồi bên nhà cũ gọi điện thoại, cháu đã bảo bọn họ thu dọn phòng ở phía Tây Nam rồi, gian phòng đó có ánh sáng tốt, bà ở đó nhé.”

Thiệu Lệ Hoa nghe vậy thì cất điện thoại: "Mai Thanh biết bà tới, chắc là không vui rồi nhỉ?”

“Sao có thể.”

"Ta đã sớm nói đến chỗ mà cháu đang ở, mà lại không chịu. Đến Tân Thành mà không ở cùng với cháu thì bà còn mặt dày mày dạn theo cháu làm gì cơ chứ?"

Văn Yến Kỳ cầm tay lái, yết hầu giật giật, mặt không đổi sắc nói dối: "Nhà cháu ở khu trung tâm thành phố, môi trường xung quanh ồn ào, nhà mới cũng còn đang sửa sang lại, chờ một thời gian nữa mới hoàn thành.”

“Biết ngay cháu không muốn ở cùng bà mà." Thiệu Lệ Hoa hừ một tiếng: "Bà cũng không làm khó cháu, ngày mai cháu mau dẫn vợ tới đây cho bà xem là được.”

Giờ cao điểm tan tầm buổi tối, dòng xe cộ trên đường chính ở Tân Thành như mắc cửi, một chiếc xe quẹo phải từ trạm gác giao lộ chạy ra, Văn Yến Kỳ không để ý, đạp thắng gấp mới không đυ.ng phải.

Sau khi ổn định lại suy nghĩ, anh lại chậm rãi bắt đầu, mỉm cười ngọt ngào: “Ngày mai cháu có cuộc họp.”

Thiệu Lệ Hoa nhìn chằm chằm anh, cau mày nói: "Đầu năm bà đã bảo cháu đưa người tới đây xem một chút, cháu đùn đẩy nửa năm. Không phải cháu thật sự để bà đoán trúng là cháu muốn tìm người kết hôn lần hai đấy chứ?"