Thập Niên 70: Nữ Phụ Si Tình Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 46

Nghe đến đây, Sơ Hạ không nhịn được mở miệng nói: “Đừng nằm mơ nữa, tôi sẽ không nhường đâu, cơ hội này là do tôi vất vả lắm mới giành được, sẽ không nhường cho những người muốn ngồi mát ăn bát vàng đâu.”

Nghe thấy cô nói chuyện, Lý Kiều, Trần Tư Tư và Cố Ngọc Trúc đồng thời sửng sốt.

Sau đó, Trần Tư Tư mỉm cười nói: “Sơ Hạ, cậu vẫn chưa ngủ sao?”

Sơ Hạ: “Sắp ngủ rồi.”

Trên mặt Trần Tư Tư hiện lên vẻ xấu hổ.

Cố Ngọc Trúc cũng vô thức cảm thấy xấu hổ, lớn tiếng nói: “Sự vất vả của cậu chính là công việc đồng áng, có liên quan gì đến giáo viên dạy học chứ? Cậu biết làm việc đồng áng, điều đó có nghĩa là cậu cũng biết làm giáo viên sao?”

Sơ Hạ: “Đúng vậy, trong thôn nghĩ như vậy đấy, các cán bộ đại đội cũng cho rằng như thế, nếu cậu không hài lòng thì có thể đến gặp thư ký và đại đội trưởng đại đội để kháng nghị, nếu có bản lĩnh thì bảo bọn họ nhường cơ hội làm giáo viên cho cậu đi.”

Cạch!

Cố Ngọc Trúc tức giận đến mức đập mạnh chiếc lược trong tay lên mặt bàn.

Cô ta suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra được lời phản bác mạnh mẽ nào, vì thế chịu đựng cảm giác tức giận, cầm lấy chiếc lược lên một lần nữa.

Trần Tư Tư là người không thể không nói gì vào thời điểm này.

Cô ta mỉm cười cẩn thận thăm dò hỏi: “Sơ Hạ, hai ngày nay cậu sao vậy? Tại sao lại đột nhiên trở nên…”

Sơ Hạ đương nhiên biết câu nói tiếp theo của cô ta có lẽ là mấy từ như “chanh chua”.

Không muốn Trần Tư Tư phải nói thẳng ra, cô trả lời: “Không có gì cả, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt câu nói, sống tốt bị người khinh, không muốn trở thành một kẻ bị coi như quả hồng mềm và bị lợi dụng thôi.”

Sự thật trước mắt đã chứng minh điều đó.

Những người lặng lẽ trả giá, càng trả giá, người khác sẽ càng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Không nhận được báo đáp thì thôi đi, nếu một ngày nào đó đột nhiên không muốn trả giá nữa, còn bị phê bình, bắt bẻ và chỉ trích.

Trần Tư Tư lại cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, Tô Vận đã trở về, Trần Tư Tư vội vàng quay đầu lại chào hỏi với cô ta, kết thúc cuộc nói chuyện với Sơ Hạ.

Sau đó, bốn người cũng không nhắc đến chủ đề có liên quan đến Sơ Hạ nữa.

Các cô trò chuyện đến chủ đề khác, chẳng bao lâu sau, bầu không khí trong ký túc xá cũng trở nên nhẹ nhàng.

Cố Ngọc Trúc đã chải tóc xong.

Lúc nằm xuống giường, cô ta vẫn oán hận như mọi khí: “Cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây, ngày nào cũng nhớ nhà không thể chịu nổi.”

Lý Kiều lại tiếp lời cô ta: “Có lẽ sẽ không có điểm kết thúc.”

Cố Ngọc Trúc nằm xuống thở dài nói: “Chẳng lẽ chúng ta thực sự phải sống ở đây cả đời sao?”

Ngày ngày phải ra ngoài đồng làm việc, ăn không ngon ngủ không yên, không có chỗ chơi, cũng không có điện, mỗi ngày ngoại trừ làm việc ra cũng chỉ có thể trò chuyện vài câu, cuộc sống này không hề có hy vọng.

Trần Tư Tư lại nói: “Ngay cả hộ khẩu cũng đã chuyển đến đây rồi, nghe nói rất nhiều thanh thiên trí thức kỳ cựu đều kết hôn sinh con ở nông thôn, căn bản không thể quay về.”

Cố Ngọc Trúc thở dài một hơi: “Dù sao tôi cũng không thể tìm người kết hôn sinh con ở nông thôn được.”

Lý Kiều phụ hoạ câu nói của cô ta: “Tôi cũng không muốn, chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy khó chịu.”

Các cô chỉ trò chuyện vài câu, lại chuyển chủ đề lên trên người Tô Vận.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin