Vô Hạn Lưu Kinh Dị: Tất Cả Đại Boss Đều Yêu Tôi

Chương 3

Lúc ra tay thậm chí còn không thèm cùng bạn bàn bạc, tàn nhẫn đến mức không nói hai lời, chẳng trách… Nếu không có thực lực để tự bảo vệ mình, vậy thì sao cô dám cao ngạo như vậy?

Cho dù là người mới, thì cũng là người mới quái vật…

Mặc dù trong lòng bọn họ đang oán hận Thư Nhiêu giả heo ăn thịt hổ, nhưng bây giờ cũng chỉ biết im lặng như ve sầu mùa đông, không dám lên tiếng.

Thư Nhiêu giương tay rút ra một tờ khăn giấy như thể cô không thèm coi ai ra gì, lau khô tay, đôi lông mày cô cong cong, mỉm cười: “Thật ngại quá, tôi cũng không thích đánh đấm, nhưng nếu như không được ăn sáng thì sẽ rất đói bụng, đói bụng thì tâm trạng sẽ không được tốt, nhất thời không nhịn được lại… Hy vọng tất cả mọi người có thể hiểu được một điều, đoạt đồ ăn của người khác, chẳng phải là thói quen tốt đẹp gì.”

Cả căn phòng im phăng phắc.

Thư Nhiêu cũng không cần bọn họ trả lời, gọn gàng xoay người, chiếc váy thêu bông hoa hồng khẽ bay nhẹ nhàng trong không trung, cô đi thẳng đến cửa thang máy trong căn chung cư được tất cả người chơi coi là thang máy tử thần, đầu ngón tay trắng nõn của cô ấn nút, cái nút sáng lên, cửa thang máy từ từ mở ra.

Bên trong thang máy âm u ảm đạm, ánh đèn trên cao cứ nhấp nháy rồi lại tắt.

Thư Nhiêu bước vào không chút do dự, xoay người, khuôn mặt xinh đẹp dần dần biến mất giữa khoảng trống hai cánh cửa đang từ từ đóng lại.

“Cô ta bị điên rồi sao?!”

Sau khi cửa thang máy hiển thị rằng đã lên đến tầng hai, có người đứng dậy sợ hãi hét lên.

Ai cũng đều biết, chung cư tử vong thật sự chính là lầu trên của căn chung cư bọn họ đang ở này, có thể đi lên bằng thang máy trong nhà, nhưng tất nhiên sẽ không có ai mạo hiểm đi trước, bởi vì lúc trước có rất nhiều người chơi khi lên đến nơi, chủ thần lập tức thông báo người chơi này đã【game over】. Tuy rằng người chơi bình thường sẽ không chết nếu họ tử vong trong thế giới nhiệm vụ, nhưng nếu như cấp độ của bọn họ giảm xuống một mức nhất định, bọn họ sẽ phải đối mặt với tử vong.

“Cô ta muốn chết thì cứ để cô ta đi, cô ta chết rồi chúng ta có thể loại bỏ đi được một đối thủ cạnh tranh!”

“Để ăn được một bữa cơm mà cô ta phải chạy lên tầng trên, có phải bị điên rồi không?”



Bị coi là đồ điên, tên điên Thư Nhiêu đã thuận lợi bước vào chung cư tử vong chân chính.

Bố cục của phòng khách thoạt nhìn không có gì khác biệt so với tầng dưới, ngoại trừ có thêm một cái sân thượng lớn. Ánh nắng ban ngày chiếu vào trong phòng xuyên thấu qua tấm rèm cửa vải voan mỏng đang khép chặt lại, tất cả đồ nội thất đều được chiếu sáng rõ ràng. Mặc dù không gian xung quanh đều được ánh sáng chiếu rõ nhưng hiển nhiên vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí âm u, lạnh lẽo đang treo lơ lửng trong không trung, nhìn không được, sờ không tới vô thức khiến cho con người ta toát hết mồ hôi lạnh.

Lần này Thư Nhiêu đến đây, một là để tìm đồ ăn, hai là cô cũng muốn thử thăm dò một chút.

Cô đi thẳng vào bên trong bếp, bố cục giống với phòng bếp ở bên tầng dưới, cô quen thuộc mở tủ lạnh, một đống đồ ăn đầy tràn xuất hiện trước tầm mắt cô: “Khách trọ thần bí cũng phải ăn uống thôi.” Cô cảm khái.

“Nhiêu Nhiêu, cô tự tiện lấy đi, liệu khách trọ có tức giận không…” Trợ lý nhỏ hỏi: “Bọn họ đều nói rằng khách trọ rất hung dữ đó.”

“Ta sẽ viết một tờ giấy vay nợ, nếu lát nữa có thể ra ngoài ta sẽ mua lại trả cho hắn.” Thư Nhiêu suy nghĩ rất lạc quan, hơn nữa có qua có lại, có vay có trả, không phải sẽ trở nên quen thuộc hơn sao, quen thuộc rồi thì có thể thuận lợi thực hiện nhiệm vụ rồi.

Thư Nhiêu một tay sờ cằm, nghiêm túc quan sát đồ ăn ở trong tủ lạnh, đột nhiên, có vài giọt máu đỏ thẫm từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống tủ lạnh ở bên cạnh.