Tôi Đang Đùa Bỡn Với Quy Tắc Trong Thế Giới Quái Dị

Chương 58: Quy tắc Quái Dị ở tàu điện ngầm Hạnh Phúc (24)

"Mỹ nữ, chân này đặt lên một cái chân khác sẽ ảnh hưởng đến công năng của máy móc đấy, tôi lo máy cọ vào ghế sẽ gây hư hỏng cho máy móc bên trong, vì vậy tôi mới nhắc nhở cô chú ý một chút."

Cô gái trẻ ngẩn người, thả cái chân kia xuống, hành động cứng đơ, khi một chân khác va chạm vào sàn nhà tạo ra âm thanh trầm trầm, chứng minh cái chân đó là chân giả.

Quả nhiên như thế, Tề Sanh như trút được gánh nặng, cười nói với ông lão: "Mỹ nữ này còn yếu đuối hơn ông nữa, ông không thể không nói đến đạo đức để cô ấy nhường chỗ ngồi cho ông chứ?"

Cô ấy lại một lần nữa đưa chủ thế "Không đạo đức" thành ông lão, ông lão hung tợn nói lớn: "Không đâu!" Rồi quay lưng đi đến chỗ một người khác.

Tề Sanh đại khái đã hiểu là kịch bản gì, những người ông lão tìm này tuy rằng nhìn tuổi trẻ sức lớn, nhưng trong góc tối đều có chỗ tàn tật, còn “yếu” hơn ông lão, bắt bọn họ nhường chỗ ngồi liền sẽ trái với quy tắc.

Người ông lão tìm đầu tiên là người đàn ông trung niên. Ông ấy đeo kính râm ở trên xe điện ngầm có chút khác thường. Cô gái trẻ đặt chân thật lên trên đùi máy móc, đúng là nhất thời rất khó phân biệt.

Còn may, Tề Sanh nhận ra cái chân bị đè của cô gái kia không hoàn toàn giống với cái chân kia, hướng chân của cô gái cũng không phù hợp với đặc điểm cơ thể.

Những thứ này đều là điểm sinh tồn “Hắn” để lại, quan sát tinh tế là có thể nhận ra.

Ông lão xách theo túi bước nhanh đi tới một góc khác của thùng xe, chỉ vào một thiếu niên: “Người này có thể chưa, cô mau bảo cậu ta đứng lên nhường chỗ cho tôi ngồi.”

Thiếu niên nghe được lời ông lão nói, trên mặt lộ vẻ không vui, nghiêng nghiêng đầu, không muốn phản ứng hai người.

“Mắt cậu ta mở to chưa kìa, cũng không phải là người mù.” Ông lão nhắc nhở: “Hơn nữa chân cũng lành lặn, không tin thì cô xem.”

Tề Sanh cẩn thận quan sát thiếu niên, muốn tìm được chỗ tàn tật để từ chối yêu cầu nhường chỗ ngồi của ông lão.

Nhưng sau khi cẩn thận xem xét một lần, sắc mặt Tề Sanh dần dần trắng bệch.

Không có!

Toàn thân thiếu niên có tay có chân, đủ tứ chi, ngũ quan cũng không có khuyết tật gì, thậm chí Tề Sanh nghĩ tới việc có thể thiếu niên là người thiểu năng trí tuệ, muốn tìm được thiếu niên trí lực vấn đề chứng cứ, nhưng trên đồng phục thiếu niên viết chữ “Trung học trọng điểm có chỉ số thông minh cao nhất” chứng minh rằng cậu ta không chỉ không thiểu năng trí tuệ mà thậm chí có thể là một thiên tài.

Điều kỳ quái duy nhất chính là, chàng trai trẻ chỉ ngồi một mép ghế, với tư thế đầy sự khác thường.

Ông lão nhìn thấy Tề Sanh khó xử, mở miệng cười ha ha: "Hiện tại cái gỉ của cậu ta cũng tốt, cô nên bảo cậu ta nhường chỗ ngồi đi, nếu không cô chính là người không giúp kẻ yếu!"

Ở trong tiếng thúc giục của ông lão, Tề Sanh tận lực tìm kiếm tin tức.

Thiếu niên hẳn là mới tan học, đang cõng cặp sách trên đường trở về.

Một học sinh trường trung học trọng điểm có chỉ số thông minh cao nhất, phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao, rốt cuộc có lý do gì mà không nhường chỗ cho một ông lão chứ?

Đúng rồi!

Tề Sanh chỉ chỉ dây lưng trên vai thiếu niên: “Việc học của trung học trọng điểm các em hẳn là rất nặng đi.”

Thiếu niên gật gật đầu, làm lộ ra cặp sách to phía sau!

***

Hôm nay t bận lắm, cố lắm mới được 700 chữ này thôi, mng đọc tạm 😿