Tôi Đang Đùa Bỡn Với Quy Tắc Trong Thế Giới Quái Dị

Chương 47: Quy tắc Quái Dị ở tàu điện ngầm Hạnh Phúc (13)

Chỗ rẽ, một nhân viên áo xanh xuất hiện, dường như anh ta đang kiểm tra cửa tàu điện ngầm, tàu điện ngầm sắp tới!

Tề Sanh vui vẻ trong lòng, một giờ ngồi trên tàu điện ngầm, ai nói các cô sẽ phải chờ suốt một giờ, các cô đã xài hết thời gian ở bên ngoài rồi.

Niềm vui sắp có thể bước lên tàu điện ngầm làm lo âu giảm bớt không ít.

“Tàu điện ngầm sắp tới, mọi người mau xem.”

Lời Tề Sanh nói hấp dẫn tầm mắt mọi người, mặc dù không ai biết còn phải bao lâu mới có thể tới, những lời này xác thật hòa hoãn bầu không khí căng thẳng hiện tại.

“Rầm rập ~”

Tiếng gầm rú của tàu điện ngầm không thể nghi ngờ là một liều thuốc an thần, cửa tàu điện ngầm vừa mở ra, mọi người vội vàng lên xe, một khắc cũng không muốn ở lại cái xe ngay cả trạng thái tâm lý cũng bị khống chế.

Khi xe điện ngầm vẫn đứng yên, Tề Sanh vừa quay đầu, liền nhịn không được “Shhh” một tiếng.

Tàu điện ngầm không phải trống không!

Có rất nhiều người đứng trên thùng xe, nhìn thấy các điều tra viên tiến vào liền đồng loạt quay đầu, sau đó lại giống như nhìn thấy thứ gì khủng bố mà đồng thời lui về phía sau, cho đám người Tề Sanh đủ không gian.

Trên bảng tuyên truyền trong tàu điện ngầm, dùng chữ màu đen viết quy tắc.

“Quy tắc trên thùng xe vận động.”

Quy tắc thứ nhất: Sinh mệnh nằm chỗ vận động, kiến nghị nhịp tim của ngài bảo trì ở mức 100 nhịp / phút trở lên, tim đập không thể thấp hơn 80 nhịp / phút.

Quy tắc thứ hai: Thùng xe này không có chuẩn bị huấn luyện viên tập thể hình, nếu bạn nhìn thấy huấn luyện viên tập thể hình chỉ đạo bạn vận động, xin kịp thời liên hệ nhân viên trong tàu điện ngầm để giải quyết giúp ngài.

Quy tắc thứ ba: Huấn luyện viên tập thể hình có thể trợ giúp ngài tiến hành rèn luyện chính xác, nếu huấn luyện viên tập thể hình tiến hành chỉ đạo động tác cho bạn, xin hãy tham chiếu và chấp hành.

Quy tắc thứ tư: Thùng xe có chuẩn bị đồ ăn để bổ sung năng lượng, bất cứ lúc nào thân thể xuất hiện trạng thái không khoẻ có thể dùng ăn.

Tề Sanh vừa nhảy lên để tăng nhịp tim, vừa cẩn thận quan sát quy tắc.

Nhìn như quy tắc thứ hai và quy tắc thứ ba là xung đột, một cái nói không có huấn luyện viên tập thể hình, một cái nói huấn luyện viên tập thể hình có thể cung cấp trợ giúp.

Nhưng Tề Sanh chú ý tới quy tắc thứ hai dùng hai chữ “Chuẩn bị”, mà không phải “Không có”, thùng xe không có chuẩn bị huấn luyện viên tập thể hình, Không đại biểu huấn luyện viên tập thể hình không thể xuất hiện ở trong xe, tựa như một cái phòng tập thể thao không có mời huấn luyện viên tập thể hình, cũng có thể sẽ có huấn luyện viên tập thể hình riêng của ai đó xuất hiện.

Hai quy tắc nhìn như xung đột, rồi lại tồn tại khả năng song hành, tuyệt đối sẽ có điểm hại người.

Còn có điều thứ tư, tàu điện ngầm vẫn tuyệt đối không cho phép ăn cái gì, đương nhiên có ngoại lệ, ăn đồ ăn không màu không vị rất có thể không trái với quy tắc, hơn nữa quy tắc này đặt ở nơi này rất kỳ quái, trong tay các điều tra viên đều không có đồ ăn, mặc dù là có, cũng không ai nghĩ sẽ ăn gì đó trên xe điện ngầm. Trừ phi kế tiếp có tình huống như thế nào, làm mọi người cần phải ăn gì đó.

Quan trọng nhất chính là quy tắc thứ nhất, kiến nghị nhịp tim của ngài bảo trì ở mức 100 nhịp / phút trở lên, tim đập không thể thấp hơn 80 nhịp / phút, vậy nhịp tim ở 80-100 rốt cuộc có trái với quy tắc hay không?

Tiếng “Tích tích tích tích” nhắc nhở đánh gãy mạch suy nghĩ của Tề Sanh, cửa thùng xe đóng lại.

Một điều tra viên khi đọc quy tắc không có vận động, đến lúc thùng xe đóng lại mà nhịp tim còn chưa đủ tiêu chuẩn!

Tề Sanh thầm nghĩ không ổn rồi, bất kể quy tắc thứ nhất có bí ẩn gì, nếu đã tên là “Thùng xe vận động”, vậy tuyệt đối sẽ không cho phép tim đập quá nhanh, cũng không thể thấp hơn 80 nhịp / phút tuyệt đối là sự thật!

Trước khi cửa thùng xe đóng lại chính là thời gian giảm xóc quy tắc cung cấp, dù sao nếu nhịp tim quá thấp liền sẽ tử vong, vậy tất cả điều tra viên vừa bước vào thùng xe trên tàu điện ngầm đều sẽ chết ngay lập tức.

Mà hiện tại thời gian giảm xóc đã qua!

Tề Sanh muốn cứu cô ấy, nhưng đã không còn kịp.