Tề Sanh thẳng tắp chạy đến nhìn chằm chằm vào quyển sách kia.
Cô vốn dĩ muốn trực tiếp giật sách đi, hiện tại lại không dám.
Tề Sanh vươn tay phải ra: “Đạo sư tiên sinh, mấy ngày sau còn cần ngài chiếu cố nhiều hơn, em bày ra kính ý với thầy, làm đạo sư, ngài có tiếp nhận kính ý của học viên không?”
Cô vậy mà dám nói chuyện!
Bốn người đang đi học mở to hai mắt nhìn, không thể tin tưởng nhìn Tề Sanh.
Tiểu Minh đang tìm kiếm cũng không thể tin tưởng chạy tới, dường như không nghĩ ra vì sao Tề Sanh lại muốn tìm chết.
Tình huống như chờ đợi không có xuất hiện, Tề Sanh vẫn hoàn hảo đứng ở nơi đó.
Đạo sư chần chờ một lát, vẫn nắm lấy ngón tay Tề Sanh.
Nháy mắt, cảm giác cực đoan chán ghét thổi quét toàn thân Tề Sanh.
Đó là cảm giác như thế nào, lạnh băng, sợ hãi, ghê tởm, không có một tia độ ấm thuộc về nhân loại, như là đang chạm đến da heo chết đã lâu, lại giống như bị tập hợp hết thảy sự vật xấu xí của thế gian nắm lấy.
Tề Sanh lập tức thu tay, cô nghiêm trọng hoài nghi nếu đυ.ng vào lâu sẽ gia tăng mức độ ô nhiễm.
Một nửa cuốn sách kia vẫn bị một cánh tay khác của đạo sư đè lên, Tề Sanh chỉ mơ hồ thấy được hai chữ: “Giáo trình.” Đây rốt cuộc là giáo trình gì?
Tề Sanh cúc cung, cung kính nói: “Đạo sư tiên sinh, tuy rằng em không thể đi học, nhưng vẫn không muốn lãng phí thời gian này, muốn học tập thật tốt, xin ngài thực hiện một cái chức trách đạo sư, cho em mượn quyển sách trên tay ngài đi.”
Tay đạo sư ngừng một nửa, sau một lúc lâu không có phản ứng, lại một lát sau mới giơ thước lên, mặc dù ông ta không nói gì, Tề Sanh cũng hiểu ý ông ta: Còn hỏi lại tôi sách, tôi liền dùng thước trừng phạt chị.
Tiểu Minh xác định cô không có việc gì, mới dám lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ quy tắc trên giấy là giả, thật ra lớp tối có thể lên tiếng?”
“Đương nhiên không phải giả, chỉ là người học lớp tối không thể lên tiếng, chúng ta lại không có học lớp tối.” Tề Sanh giải thích xong, tiếp tục nhìn đạo sư, đôi tay sờ trên quyển sách kia, trên mặt treo nụ cười tò mò ham học hỏi.
Cũng không phải cô tùy ý mạo hiểm, mà là cô cảm giác quyển sách này nhất định rất quan trọng.
Trong phòng chỉ có độc một quyển sách, một quyển giáo trình, như vậy cũng đã đại biểu cho tính đặc thù của quyển sách này.
Mà hiện tại, rõ ràng đạo sư cũng không muốn giao quyển sách này ra, thậm chí ý đồ lấy ra thước uy hϊếp, nhưng ông ta đã chịu hạn chế của quy tắc không thể nói chuyện, căn bản không thể kháng cự lý do chính đáng Tề Sanh nói ra.
Tề Sanh thở dài, biểu tình vô cùng phiền muộn: “Chẳng lẽ đạo sư cũng không muốn cho học viên học tập thật tốt, thậm chí ngay cả sách cũng không cho học viên xem sao? Vậy thật sự thật đáng tiếc, đạo sư tiên sinh ngài không tuân thủ quy tắc nha.”
Bốn chữ “Tuân thủ quy tắc” vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm hồn đạo sư, ông ta đột nhiên buông lỏng tay ra, làm Tề Sanh thiếu chút nữa bởi vì lực lượng nắm sách mà té ngã.
Làm lơ tầm mắt của đạo sư, Tề Sanh ôm sách trở về phòng.
Sách tên là: 《 Giáo trình tẩy não cao cấp》
Cái tên quỷ dị này và phó bản Quái Dị ở bên nhau cũng không hề có cảm giác không ăn khớp, rốt cuộc “Hắn” chính là không có lúc nào không có ý đồ tẩy não toàn nhân loại nha.
Tề Sanh lật lật, trong sách dạy các loại biện pháp tẩy não, chỉ là những phương pháp này đều là một ít kiến thức tinh thần học và tâm lý học của nhân loại, cũng không có đề cập đến lực lượng thần bí của “Hắn”.
Sau khi cô xem xong sách, cố ý xem xét trạng thái chỉ thị.
Mức độ ô nhiễm còn ở 20%, chứng minh xem quyển sách này cũng không có tăng mức độ ô nhiễm của cô.
Giống như có thứ gì đó chợt lóe qua.
Đáy lòng Tề Sanh sinh ra một cái phỏng đoán.
Không thể nào, nếu là như thế này, vậy phòng ngủ 404 là một phó bản mới, không khỏi cũng quá khó khăn rồi, cô cần thêm chứng cứ.
Sau khi trả sách cho đạo sư, Tề Sanh lập tức tiếp tục tìm kiếm tin tức.
Tiểu Minh vẫn luôn ở trong phòng nghiên cứu.
Liên với đại sảnh học tập trừ phòng ngủ bọn họ ở còn có một phòng khác, nhưng mặc kệ Tiểu Minh dùng biện pháp gì cũng không mở ra được.
Mặt khác còn có phòng bếp và WC, Tiểu Minh đều vào bên trong dò xét một phen.
Đạo sư trước sau u ám nhìn hai người, lại không có quát bảo hai người ngưng lại động tác.
Chờ khi lớp tối rốt cuộc kết thúc, hai người Tề và cùng Tiểu Minh lập tức trở về phòng ngủ, miễn cho đạo sư tìm lý do lợi dụng quy tắc tìm phiền toái cho bọn họ.
Viên Kiến Quốc, Bạch Như theo sau vào phòng.
Nhìn thấy thiếu hai người, Tề Sanh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Người bọn họ phạm phải quy tắc?”
Bạch Như khó xử liếc mắt nhìn Tề Sanh một cái: “Không có, chính là khi lên lớp xong, Lưu Nguyệt Nha nói không muốn lại đợi trong phòng ngủ này, nói muốn thử xem học thêm sẽ là cái dạng gì, nhìn xem có thể sớm một chút ra khỏi thế giới Quái Dị hay không, Trương Chí liền đi cùng cô ta.”
Thật là lời hay khó khuyên kẻ muốn chết, Tề Sanh đã không còn sức chửi mắng, dặn dò Bạch Như và Viên Kiến Quốc: “Nếu hiện tại đi học xong tôi và Tiểu Minh đều còn không xảy ra chuyện, cũng đã chứng minh đạo sư nói mỗi tiết học đều cần phải học là giả, hai người nghe tôi, nhất định không thể học thêm, biết chưa?”