Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp

Chương 4: Xác Nhận Như Có Nhãn Thần

Sau đó thì đắp loại thảo dược cầm được máu lên vết thương…

Có ý tưởng rồi, nàng nhanh chóng chống gậy đứng lên để đi tìm thảo dược.

Cũng chẳng biết là người kia hay là nàng may mắn nữa, cả hai đều gặp chuyện không hay ở trên ngọn núi này, những thứ khác thì trên núi không nhiều lắm, chứ thảo dược thì vẫn khá đa dạng.

Nếu đổi sang nơi khác, cho dù nàng có giỏi y thuật tới cỡ nào thì sợ cũng chẳng cứu nổi chính mình cùng với người kia.

Trước mắt thì người này cần phải được giải độc, mà loại tốt nhất thì chính là ô dương xỉ, một loại thảo dược được coi như có thể giải gần hết các loại độc.

Chúng có khả năng kháng khuẩn, chống oxy hóa, chống viêm nhiễm, bảo vệ gan, cầm máu và loại bỏ độc tố.

Không chỉ mình giải độc mà ô dương xỉ còn có thể chống viêm cực kỳ hiệu quả.

Người ta thường tìm thấy chúng ở những nơi râm mát dưới bụi cây, có độ cao tầm hai trăm mét so với mực nước biển.

Nơi mà nàng và thiếu niên kia đang đứng cách chân núi không tới một trăm mét, nơi mà nàng bất tỉnh cũng vậy, nhưng muốn đi tìm ô dương xỉ thì tiến sâu vào trong núi hơn.

Đó cũng là lý do vì sao nàng không thể đi tìm ô dương xỉ.

Người mập mạp như nàng đi lên dốc thì thật sự rất khó khăn, huống chi là một người mập mạp đang bị thương.

Còn chưa kể đến trong núi sâu có thể gặp dã thú các loại.

Nhưng với tình hình bây giờ, Tô Khuynh Nhan chỉ có thể cắn răng lên núi đi tìm.

Bình thường cũng không có nhiều người qua lại trên này, người ta chỉ tập trung nơi chân núi, đi nhặt chút củi khô rồi quay về.

Vậy nên đoạn đường nàng đang đi bây giờ không dề dễ dàng, dọc đường, mặt nàng không biết đã bị cành cây chìa ra hai bên rạch trúng bao nhiêu lần, còn có ánh mặt trời rọi xuống từ trên đỉnh đầu qua những kẽ lá… Thật ra người bình thường sẽ cảm thấy không quá nóng.

Nhưng Tô Khuynh Nhan của bây giờ là một cô nàng mập mạp, trời nóng tới mức nàng cứ đứng thở hổn hển.

Mồ hôi chảy xuống từ trên đỉnh đầu, thấm vào miệng vết thương, cảm giác đau rát lại ập tới.

Có mấy lần Tô Khuynh Nhan gần như không nhịn được nữa, nhưng rồi vẫn cắn răng chịu đựng.

May mắn thay, sau khi đi bộ nửa giờ, cuối cùng cũng tìm thấy một gốc ô dương xỉ, nàng nhanh chóng nhổ chúng lên rồi quay trở về…

Đang đi trên đường thì đột nhiên có con gì nhảy vọt qua khiến Tô Khuynh Nhan giật nảy người lên, đi ngang qua mới nhận ra đó là một con thỏ mập mập, trắng như tuyết.

Thỏ, thịt thỏ…

Mập mạp, nhiều thịt thật…

Trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra mấy từ này khiến nàng không nhịn được mà liếʍ môi.

Chủ nhân của thân thể này đã hai năm rồi không có thịt ăn, hôm nay cũng chưa có gì bỏ bụng, đói thật đấy…

Tô Khuynh Nhan cũng muốn bắt con thỏ kia về lắm, nhưng… nàng cũng chỉ có kiến thức y học và đai đen Taekwondo, chứ làm gì biết dùng đá ném con thỏ kia.

Thở dài một hơi, Tô Khuynh Nhan cắn răng quay về hang động.

Sắc mặt của thiếu niên tái nhợt hơn rất nhiều so với lúc nàng vừa mới rời đi, hơi thở cũng yếu đi một chút.

Tuy rằng không biết đối phương có nghe thấy mình nói hay không, nàng vẫn nói: "Ngươi chịu khó một chút nhé, giờ ta sẽ rút mũi tên ra đây."

Thiếu niên bị ba mũi tên bắn trúng, tên vừa được rút ra thì máu đã bắn tung tóe khắp nơi, còn văng không ít lên mặt Tô Khuynh Nhan.