Họ Noin không phải là cái tên xa lạ với Thì Chước, họ là một tiểu quý tộc cùng với họ Thì làm chư hầu cho gia tộc Shilling. Khác với họ Thì đang trên bờ vực suy tàn và sụp đổ, họ Noin bám rễ vững chắc trong thủ đô suốt những năm qua.
Những năm mà Thì Chước học tại Học viện Quân đội Hoàng gia, trong khóa học cùng cấp của cậu cũng có các thế hệ trẻ của gia đình Noin. Tuy nhiên, cái tên Mawson Noin này, Thì Chước không nhớ được bao nhiêu. Gia tộc chính không bao giờ để con cháu tới các thị trấn biên giới, và sau tất cả, người đứng trước mặt anh ta chỉ có thể là đến từ của nhà Noin.
Mặc dù anh ta đang ở trong nhà tù của thành phố Rona, nhưng cậu không muốn chết ở đây, cũng không muốn trở thành đồ chơi trên giường của quân sĩ. Trong đầu cậu, cậu đang nghĩ về cách để đảm bảo tình huống lợi với hai bên, cậu cười hiền lành đối với Mawson, "Tình nhân à?"
Thì Chước duỗi ngón tay để chạm vào dây chuyền trong tay Mawson, nhưng đầu ngón tay cậu cong lên khi chuẩn bị tiếp xúc với dây chuyền, cọ sát nhẹ nhàng xoa vào lòng bàn tay của Thượng Tá trẻ tuổi này.
"Thưa Thượng Tá," nụ cười của Thì Chước ra vẻ ngây thơ bối rối, "Liệu có phải là tình nhân như vậy không?"
Mawson dùng ngón tay véo đầu ngón tay của cậu, anh ta nhìn sang cậu và hỏi một cách lạnh lùng, "Ai dậy cậu cái này?"
Thì Chước nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt mình, anh ta đang cố kiểm tra cậu, rút lại nụ cười ẩn giấu trong mắt.
Mawson nắm chặt ngón tay của cậu mà không buông ra, "Hay là cậu học tất cả những điều này ở Học viện Quân đội Hoàng gia?"
Nhận ra rằng người đứng trước mắt không phải dễ dàng để đối phó, Thì Chước rút lại ngón tay của mình mà không biết xấu hổ, "Thượng Tá đã điều tra tôi rồi, biết rằng tôi đã theo học Học viện Quân đội Hoàng gia, nhưng có lẽ cũng biết, tôi không tốt nghiệp ?"
"Dự theo khả năng của cậu, tốt nghiệp không phải chuyện khó khăn. Tìm một tình nhân xinh đẹp và ngoan ngoãn là dễ, nhưng tìm một tình nhân thuộc Học viện Quân đội Hoàng gia, chuyên ngành Chiến đấu thì không phải chuyện dễ dàng." Không để ý đến sự tự trêu chọc của cậu, Mawson nhấn mạnh, "Tôi không cần cậu lên giường của tôi, tôi chỉ cần cậu hợp tác trước mọi người, khi cần thiết thì giúp đỡ."
Trong đôi mắt của Thì Chước, sự hoài nghi thoáng qua, sau đó anh cười lười biếng thản nhiên, "Tôi thấy Thượng Tá tuổi trẻ nhưng trí nhớ không tốt lắm. Nếu Thượng Tá đã xem qua hồ sơ cá nhân của tôi, thì có lẽ sẽ biết rằng, khi tôi học ở Học viện Quân đội Hoàng gia, tôi học chuyên ngành Hậu cần, chứ không phải chuyên ngành Chiến đấu mà ai cũng ao ước."
Không để cậu qua mặt bằng câu trả lời này, Mawson nghiêng đầu nhẹ xuống phía cậu, ánh mắt sắc bén dấn thẳng vào đáy mắt cậu, "Vào năm thứ hai ở Học viện Quân đội, cậu đã vượt qua kỳ thi của khoa Chiến đấu."
Bị anh ta xem xét chặt chẽ đến mức làm cậu có chút hoảng hốt, Thì Chước lảo đảo mắt ngụy trang, tránh ánh mắt anh ta, lông mày cau lại thể hiện sự bất ngờ. Trong ba năm tại Học viện Quân đội, không có hệ thống đào tạo chuyên nghiệp cho trẻ vị thành niên. Cậu cũng chỉ có cơ hội đặc biệt mà người khác khó có được nhờ ngoại lệ riêng từ giáo sư của khoa Chiến đấu.
Nhưng kiểu giảng dạy không được công nhận này, tự nhiên không thể nằm trong hồ sơ cá nhân của Thì Chước, thậm chí ngay cả đồng học của cậu cũng không biết. Cậu không biết Mawson làm sao mà biết được, nhưng cậu không có cơ hội để bào chữa.
Cậu không cố gắng che giấu quá khứ của mình nữa, có vẻ như việc mang danh hiệu tình nhân mà không cần phải gần gũi là một thỏa thuận tốt, điều này khớp với kế hoạch ban đầu của cậu. Cậu nheo mắt lên và hào phóng nhìn lên, "Thời hạn là bao lâu?"
Lông mày Mawson khựng lại, "Tôi sẽ không ở Rona quá lâu, tôi đến đây để giải quyết việc, sau khi việc xong tôi sẽ rời đi."
Thì Chước hiểu rõ những ý tứ không nói ra của Mawson. Cậu cuối cùng không phải là người tình thực sự của Mawson, và khi anh ta rời đi, cậu cũng sẽ có thể tự mình r đi.
"Được." Cậu đã chấp nhận thỏa thuận với người đàn ông này, giữ lại cả terminal và dây chuyền mà cậu đã mất, và sau đó cậu đặt một yêu cầu, "Thượng Tá, anh có thể giúp tôi lấy lại quân phục chiến đấu của tôi không?" Ánh đèn chiếu lên mặt cậu hiện lên một chút hy vọng cuối cùng không che giấu sự mong đợi.
*Terminal : thiết bị đầu cuối ( thiết bị ngoại vi ), ở chap 1 mình dịch thuần việt nhưng cảm thấy sẽ không được hay, nên mình sẽ đổi lại thành cách gọi này nhé.
Mawson đặt ánh mắt lên mặt cậu một chút. Bộ đồ chiến đấu cũ, bẩn thỉu và tồi tàn đã được cậu mang về sau khi trở về từ chiến trường. Đã cách nay bảy ngày kể từ khi cậu cởi bỏ nó, và có lẽ nó đã bị đốt cháy và hóa thành tro trong đống rác. Cậu hiểu rằng yêu cầu này có vẻ không phải lời đề nghị lịch sự, nhưng bất ngờ thay, Mawson đồng ý.
Sau đó, Thì Chước không bước chân trở lại nhà tù, mà được phó tá đưa đến một ngôi nhà riêng trong thành phố. Ngôi nhà sạch sẽ và đơn giản, như kim ốc tàng kiều. Mawson tự tay đưa cậu vào nhà, nhưng không có ý định ở lại qua đêm, trước khi ra đi, anh nhắc cậu, "Tôi sẽ cho người đi tìm, nhưng cậu cũng đừng kỳ vọng quá nhiều."
Thì Chước đã chuẩn bị tâm trạng sẵn sàng và không đặt nhiều hi vọng vào đó. Trong vài ngày tiếp theo, cậu sống một mình trong căn nhà trống trải này, không còn gặp Mawson và phó tá của anh. Thông tin hộ khẩu đã được cập nhật trên terminal và cũng có một số tiền đáng kể chuyền vào, Thì Chước dậy đúng giờ mỗi sáng và mở terminal để cập nhật tin tức trong thời gian ăn sáng.
Từ ngày anh ta chuyển đến thành phố biên giới, tên Mawson Noin chưa từng xuất hiện trên các trang nhất. Thậm chí việc chuyển đến thành phố Rona cũng là điều mà Thì Chước mới biết thông qua tin tức trên terminal. Cậu không biết gì về Mawson Noin, chỉ có thể tự mình tổng hợp thông tin quan trọng từ các bài báo.
Mawson Noin, con trai duy nhất Noin, người được đánh giá cao, đã sống trong xa hoa và quyền lực từ khi còn nhỏ, nhưng anh là một người thất thường, say rượu, bạo lực và tàn ác. Tin tức xã hội về anh chưa bao giờ ngừng lại, ví dụ về việc lạm dụng quyền lực quân đội và vui đùa với tình nhân cũng không đếm xuể. Ngay ngày sau khi chuyển đến thành phố Rona, anh bị các phóng viên chụp hình, đưa tình nhân mới về ngôi nhà riêng trong đêm.
Trong khi cúi đầu nhớ tới mấy ngày trước, Thì Chước không thể không cảm thấy thú vị nghĩ về việc Mawson không có ý định ở lại qua đêm, nhưng lại bắt mình xuống xe để đưa anh ta về. Cậu không khỏi lộ ra vẻ mặt có chút trầm tư.
Mặc dù có gia đình giàu có và quyền lực, việc anh ta sống một cuộc sống bạo lực và trái với đạo lý gây tranh luận. Thoát khỏi trang tin tức cũ, cậu chuyển sang xem các tin tức mới được gợi ý trên ứng dụng. Tối nay bộ phận quân sự sẽ tổ chức một bữa tiệc cho Mawson Noin trong phòng tiệc trên vườn bầu trười thành phố Rona, cậu chợt nhận ra rằng có vẻ tới cậu phải làm nhiệm vụ vào tối nay?
Một vài giờ sau, phó tá đến cùng với bộ vest và người làm tóc. Cậu mặc bộ vest trắng vừa vặn, tóc mái được vén lên, lộ ra đôi lông mày thanh tú. Cậu được dẫn đến xe hơi treo giữa không trung, và khi cửa xe mở trước mắt cậu, cậu nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông bên trong, và mỉm cười với anh ta, "Chào buổi tối, Thượng Tá."
Mawson không trả lời rút mắt khỏi mặt cậu. Thì Chước cúi đầu ngồi xuống, cửa xe tự động đóng lại, và chiếc xe hơi trên mặt đất bay lên không trung. Lúc này, mặt trời đã biến mất, toàn bộ thành phố biên giới rạng ngời trong ánh đèn neon, với hệ thống đường ray trên không rất sáng và đẹp mắt trải dài trong tầm mắt. Bỏ qua những sự tò mò không quan trọng, Thì Chước ngồi thẳng và tập trung vào nhiệm vụ của mình.
Chiếc xe hơi hạ cánh tại bãi đỗ trên không của vườn trời, người đàn ông bên cạnh đã bước ra trước, và Thì Chước theo sau anh ta, nhưng khi cậu quay người, cậu không may va vào ngực người sau lưng mình, đế giày nhẹ giẫm lên giày quân đội của đối phương.
Thì Chước nhón chân dừng lại, sau đó nhìn lên với biểu cảm vô tội, "Xin lỗi, Thượng Tá, đôi giày mới mua, đế rất sạch."
Nhưng cậu va vào đôi mắt đen hơi vô nghĩa của người trước mặt.
Giữa những khuôn mặt xa lạ mặc quân phục, cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ của Mawson quấn quanh eo cậu, kéo cậu gần vào người anh ta, ôm lấy cậu, và giọng nói với giọng thấp, "Nếu cậu thích đạp thì cậu nên đạp trên giường."
Thì Chước lúc đầu có vẻ bất ngờ, nhưng sau đó, cậu nhận ra rằng giờ là thời gian làm việc của cậu.