Trở Về Sau 6 Năm Biến Mất, Thiên Kim Thật Có Hàng Trăm Áo Choàng

Chương1-1: Trở về sau 6 năm

Edit: Tyy051

Tống Thành, khu biệt thự Lam Vịnh, Diệp gia.

Tháng tám, trời nóng oi bức bọn hạ nhân làm việc bận rộn không thôi.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“A ——”

Bọn hạ nhân kinh ngạc nhìn lại, trên sô pha phòng khách có một nữ sinh mặc một chiếc váy màu trắng dài nữ té ngã trên đất, như là bị người đẩy ngã.

Đúng đây là nhị tiểu thư Diệp gia Diệp Nhược Âm!

Mọi người vội vàng đi qua, Thẩm Mai chủ mẫu của Diệp gia cũng chạy nhanh lại âu yếm đỡ nữ sinh dậy, lại thấy sườn mặt nàng sưng đỏ có dấu của một bàn tay, ở bên ngoài cánh tay cùng trên đùi cũng mang theo dấu đỏ chói mắt.

Thẩm Mai đau lòng cực kỳ: “Nếu Âm, đây là có chuyện gì?!”

Diệp Nhược Âm sắc mặt tái nhợt, run rẩy giơ tay chỉ đối diện.

Mọi người nhìn theo, chỉ thấy bên kia bàn trà là một nữ sinh không sai biệt lắm về tuổi tác với Diệp Nhược Âm.

Đây là đại tiểu thư Diệp gia, Thẩm Ly.

Giờ phút này, tay cô chống lên ngực, tựa hồ lâm vào đến nơi thống khổ nào đó, phảng phất đối mặt với tầm mắt mọi người cũng không có phát hiện.

Diệp Nhược Âm suy yếu khuyên nhủ: “Mẹ, không nên trách chị…… Con tin tưởng chị không phải cố ý……”

Một câu liền định “Chân tướng”.

Thẩm Mai không chút nghĩ nhiều liền mắng: “Thẩm Ly, ta đã cảnh cáo ngươi rất nhiều lần, Nếu Âm chính là em gái ngươi, không được làm khó nó! Ngươi hiện tại còn đẩy nó đánh nó, tại sao lại ác độc như thế……”

Lời còn chưa dứt, dao gọt hoa quả một phen xẹt ngang qua trước mặt Thẩm Mai, nghiêng hoàn toàn đâm vào mặt đá cẩm thạch.

Lóe xẹt ngang qua Thẩm Mai nét mặt Thẩm Mai thay đổi biến sắc, cũng dọa bọn hạ nhân xung quanh im như ve sầu mùa đông.

Thấy Thẩm Mai đi qua, Thẩm Ly nhìn bằng ánh mắt lãnh .

“Ta không có đẩy Diệp Nhược Âm, không tin các ngươi có thể tra camera theo dõi, nhưng nếu mắt các ngươi lựa chọn mù, xem như ta chưa nói gì.”

Thẩm Ly đi đến góc trước mặt Thẩm Mai cùng Diệp Nhược Âm, cúi người xuống đem dao gọt hoa quả rút ra dễ dàng.

Cô lấy ngón tay lau lưỡi dao sắc bén, nhàn nhạt mở miệng: “Mặt khác, lại hất nước bẩn lên người ta, ta không ngại chứng thực.”

Đầu cũng không quay lại giương tay , dao gọt hoa quả chuẩn hoàn toàn đâm vào quả táo trên bàn .

Thẩm Ly vòng qua mẹ con hai người, bước đi về hướng cầu thang lên lầu.

Toàn bộ trong phòng khách chết lặng!

Cho đến khi Diệp Nhược Âm kêu đau một tiếng, Thẩm Mai mới hoàn hồn, tức khắc giận dữ: “Quả thực làm càn! Quản gia, đi khoá cửa phòng nó lại, để nó ở bên trong tỉnh lại! Không có sự đồng ý của ta, ai cũng không thể đưa nước đưa cơm cho nó!”

Bà nhìn về phía Diệp Nhược Âm đáng thương, lại đau lòng, “Nếu Âm, mẹ trước mắt đưa con đi bệnh viện!”

Diệp Nhược Âm đáng thương gật đầu.

Khi hạ nhân đỡ ra ngoài, Diệp Nhược Âm lại nghi ngoặc bất giác mắt nhìn lên lầu hai.

……

Trên lầu phòng toilet, Thẩm Ly một bên vặn vòi nước, một bên đánh giá trong gương, gương mặt quen thuộc lại xa lạ của chính mình.

Thẩm Ly lại lần nữa nhíu mày, cúi đầu tẩy trang, rốt cuộc cũng lộ ra dung mạo sẵn có.

Da thịt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo lại diễm lệ.

Trời sinh có một đôi mắt hồ ly, khi cười như không cười đuôi mắt thường lười biếng tùy tính, khi không cười mặt mày sắc bén mà thẳng, lạnh lẽo bức người.

Cô đã 6 năm chưa từng dùng qua gương mặt này.