Trở Về Sau 6 Năm Biến Mất, Thiên Kim Thật Có Hàng Trăm Áo Choàng

Chương 29-2

Edit: Tyy051Lê Nguyệt chưa kịp nói xong thì Thẩm Ly đã ngắt lời: “Không nhận công việc mới cho đến khi chương trình tạp kỹ kết thúc. Ngoài ca hát, tôi không biết làm gì khác”.

Lê Nguyệt ngập ngừng nói: “Nhưng em là người mù…”

Thẩm Ly bình tĩnh nói: “Không sao đâu.”

Thấy cô nói vậy, Lê Nguyệt đành phải đồng ý rồi cúp máy.

Thẩm Ly không mất nhiều thời gian đã nhận được lời mời kết bạn, cô chỉ lần lượt chào hỏi đối phương vài câu đơn giản.

Tống Lâm Phú rất lịch sự, chào xong không tiếp tục nói chuyện.

Đào Diệc Dao nhiệt tình nhắn tin rất nhiều, nhưng có lẽ vì Thẩm Ly trả lời rất lạnh lùng, kiệm lời nên dần dần không gửi nữa.

Chỉ có Tề Triết, dù câu trả lời của Thẩm Ly không tích cực nhưng hắn vẫn gửi rất nhiều tin nhắn, tò mò hỏi cô làm sao vào được viện, v.v ... Chỉ toàn là câu hỏi vớ vẩn.

Thẩm Ly đang nóng nảy cằn nhằn thì bỗng Tề Triết hỏi cô.

“Thẩm Ly, sao cô lại quen được đại lão của công ty chúng tôi? Chẳng lẽ cũng là gặp nhau ở viện sao?”

Thẩm Ly: "Đại lão gì?"

Tề Triết nhìn thấy câu trả lời của cô, anh càng tích cực hơn.

"Anh ấy là ông chủ của Times Entertainment! Anh ấy rất bí ẩn và hiếm khi xuất hiện trong công ty. Chú tôi nói đây là người mà giáo sư của chú ấy biết. Buổi phát sóng trực tiếp để làm rõ này, chính là ông chủ đã nhờ tôi giúp đỡ cô!"

Thẩm Ly trực tiếp chụp ảnh màn hình hỏi trực tiếp Tịch Lão.

Tịch Lão Lão vội đáp: “Ồ, đây là công ty gì vậy? Lần trước ta đã nói với con rồi. Có một công ty do cháu trai một người bạn cũ mở ra. Ta nghe nói trong công ty của nó có rất nhiều người nổi tiếng, hình như có địa vị khá cao trong ngành của con. Vì vậy, ta đã gọi cho nó và nhờ nó sắp xếp giúp."

Cô hiểu rồi.

Thẩm Ly trả lời Tề Triết: “Tôi không biết.”

Tề Triết nghĩ thầm: “Vậy thì hắn biết, chắc là chú hắn đã tìm đến ông chủ lớn!”

Hắn muốn nói tiếp nhưng Thẩm Ly lại khó chịu nên đã nhắn tin cho Tề Quân Ngữ.

"Đứa cháu của cậu, bảo nó im lặng, đừng tìm tôi ."

Tề Quan Ngữ: "!!! Được rồi sư tỷ, em sẽ nói với nó ngay!"

Một lúc sau, Thẩm Ly cuối cùng cũng không còn nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn nữa, vẻ mặt dịu đi.

Đọc xong sách, cô mang điện thoại về phòng và chọn một số tin nhắn quan trọng để trả lời lại, trong đó có câu hỏi thận trọng của Tề Quan Ngữ về một dự án gần đây của cô đang bị đình trệ.

Thẩm Ly nhìn một lượt rồi gửi ý kiến

cho ông.

Không ngờ Tề Quan Ngữ lập tức trả lời lại, như thể đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Thẩm Ly lắc đầu, ngón tay trắng nõn lướt xuống danh bạ, tìm một liên lạc có ghi chú "Mục", gửi tin nhắn cho hắn.

【Giúp tôi một việc.】

Một lúc sau, đối phương mới trả lời, từng chữ đều không thể tin được.

【Chết tiệt? Cô vẫn còn sống à??】

Thẩm Ly: “…”

【Cô đã mất tích một năm trời! Trong khoảng thời gian này, cho dù tôi có gửi tin nhắn hay gọi điện cho cô bao nhiêu lần, cô vẫn phớt lờ tôi và cũng không ai tìm thấy cô!】

【Cô gì ơi, cô đây là có ý gì? Cho dù cô không muốn làm việc với tôi, cũng không cần thiết phải biến mất!】

【Bây giờ cô cần sự giúp đỡ của tôi, cô liền sẵn sàng liên hệ với tôi!】

【Để tôi nói cho cô biết, tôi cũng biết tức giận! Và rất, rất tức giận!】

Thẩm Ly còn không kịp gõ một chữ nào người kia đã lần lượt lấp đầy màn hình.

Cô giật giật khóe miệng hỏi: 【Tóm lại một câu, anh có thể giúp tôi được không?】

Đối phương:【Giúp!】

Đối phương:【...】

Chết tiệt đây phản xạ có điều kiện!

Thẩm Ly làm ngơ, gửi cho đối phương vài ảnh chụp màn hình thông tin của Tập đoàn Diệp Thị, nói: 【Người trong công ty này bị bệnh tâm thần, đang âm thầm hại tôi từ sau lưng】.

Đối phương nhìn thật kỹ rồi thắc mắc: 【Không phải, một năm không liên lạc, cô coi thường tôi đến vậy sao??】

Thẩm Ly: "?"

Đối phương:【Một nhân vật nhỏ như thế này có xứng đáng để tôi đối phó với bọn chúng không? Nói cho cùng cô cũng là xác chết trỗi dậy đến tìm tôi, không thể nào đưa ra nhiệm vụ cao cấp hơn sao!】

Thẩm Ly: “…”

Cô thay đổi cách giải thích: 【Chỉ vì họ gài bẫy tôi nên bây giờ tôi không thể quay lại được.】

Đối phương:【...Mẹ kiếp chúng! Tôi sẽ làm chúng phá sản!】

Thẩm Ly bình tĩnh trả lời: 【Không cần thiết đâu, chỉ cần cảnh cáo họ một lần để họ không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác nữa.】