Trở Về Sau 6 Năm Biến Mất, Thiên Kim Thật Có Hàng Trăm Áo Choàng

Chương 22

Edit: Tyy051

Lời vừa dứt, cả hai bên nhất thời rơi vào im lặng.

Tịch Lão nhận ra điều gì đó, giọng điệu trở nên thận trọng: " Bỏ đi, nghe nói con không đến dự đám tang của ông nội, lúc đó con gặp tai nạn sao? Hay là bố mẹ con không cho phép đi?!"

Tịch Lão nghiến răng nghiến lợi nói câu cuối cùng, như thể nếu cô gật đầu sẽ lập tức hành động ngay.

Thẩm Ly mím môi.

Sáu năm trước, cô nghĩ mình vẫn còn ở thế giới này nên lập tức quay lại gặp ông nội.

Nhưng ông nội cô đột ngột qua đời vì một cơn đau tim, tang lễ cũng đã được tổ chức nên cô không thể gặp ông nội lần cuối.

Khi đó, nữ xuyên qua đã đẩy Diệp Nhược Âm ngã lầu khiến Diệp Nhược Âm phải nhập viện vì chấn động và hôn mê nửa tháng, người Diệp Gia vô cùng tức giận và nhốt nữ xuyên qua lại.

Cô đột nhập vào camera giám sát của Diệp Gia thì thấy nữ xuyên qua và Diệp Nhược Âm đứng cách xa nhau, quả thực chính nữ xuyên qua đột nhiên tức giận và đẩy Diệp Âm rất mạnh.

Thiết bị giám sát lúc đó không tốt lắm, dù có sửa chữa thế nào cũng không có âm thanh rõ ràng, cô không biết cụ thể xảy ra xung đột gì.

Cứ như vậy, nữ xuyên qua thậm chí còn không đến dự đám tang.

Thẩm Ly nói: "Bố mẹ ruột của con còn có một cô con gái. Lúc đó, con vô tình đẩy cô ấy ngã xuống lầu. Họ tức giận và nhốt con trong phòng".

"Cái gì? Chắc chắn là con bất cẩn, sao họ có thể làm như vậy với con!" Tịch Lão giận dữ nói: "Hơn nữa, còn gì quan trọng hơn cái chết của một ông lão? Cho dù họ không liên quan đến ông nội con, con cũng nên được phép đi!"

Thẩm Ly với vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bây giờ con đã cắt đứt quan hệ với gia đình đó rồi.”

Cô thờ ơ với người Diệp gia không phải chỉ vì họ không cho nữ xuyên qua đến dự đám tang.

Sáu năm trước, khi cô trở lại Diệp Gia, sức khỏe của ông nội cô đã khá hơn và đang chờ phẫu thuật, không thể nào ông lại bị bệnh đột ngột được.

Cái này chắc phải có sự tình gì đó bên trong.

Quả nhiên, cô phát hiện ra rằng ông nội cô đã nhận được một cuộc điện thoại vào đêm trước khi ông qua đời vì bệnh tật.

Số điện thoại này là dùng một lần, tên miền và địa chỉ rất bí mật, lúc đó cô không thể tìm ra được.

Vì vậy, cô đã gửi nặc danh phát hiện này cho người Diệp gia nhưng họ phớt lờ.

Người Diệp gia lại tịch thu điện thoại di động của nữ xuyên qua nên cô không thể gửi tin nhắn cho nữ xuyên qua.

Cuối cùng Thẩm Ly từ bỏ và nghiên cứu kỹ năng máy tính để bẻ khóa nhưng chưa bao giờ thành công.

Cô thậm chí còn nghi ngờ Diệp gia và bí mật kiểm tra rất lâu nhưng kết quả không liên quan gì đến Diệp gia.

Giọng nói giận dữ của Tịch Lão kéo sự chú ý của Thẩm Ly quay lại: “Cắt đứt là tốt rồi! Mấy năm nay bọn họ không bảo vệ con, đừng để loại gia đình này ảnh hưởng đến con!”

Thẩm Ly ậm ừ.

Tịch Lão nói: “Vậy con mau mau thu dọn hành lý đến đây đi.”

Thẩm Ly cự tuyệt: “Con không đi.”

“Tại sao?!” Tịch Lão gần như thổi râu, trợn mắt nhìn: “Bắc Kinh chẳng phải tốt hơn bên kia sao?”

Nghĩ tới điều gì đó, ông nói: “Vì con không muốn quay lại học cao học nên ta sẽ viết cho con một lá thư giới thiệu, sau khi trở về có thể đăng ký vào Đại học Bắc Kinh để học.!”

Thẩm Ly uể oải nói: “Con không thi đại học.”

Tịch Lão cười khẩy: "Mấy năm nay con có tham gia mấy đồ án cao học không? Dựa vào đó mà tiến cử vào Khoa Toán Đại học Bắc Kinh là quá đủ rồi. Hơn nữa, cũng không phải con không biết mấy ông già trường Toán đó đã để ý đến con từ hai năm trước, ta mong con đi nhanh đi.”

“Chuyện này để sau hãy nói.” Thẩm Ly buồn bã nói.

Tịch Lão cuối cùng cũng gặp được cô và không muốn ép buộc cô phải làm gì cả.

Ông ta nghiêm mặt nói: “Vậy nếu lại bị bắt nạt thì hãy mở miệng nói cho ta biết, con có nghe thấy không?”

Thẩm Ly ậm ừ cho có.

Tịch Lão cuối cùng hỏi: "Con sống ở nơi nào của thành phố Tống?"

Thẩm Ly lần này đã thành thật nói về chung cư Đế Cảnh.

Tịch Lão giật mình: “Con cũng sống ở đó à.”

Thẩm Ly hỏi: “Còn ai nữa?”

Tịch Lão trầm ngâm nói: "Không có ai cả. Ngủ ngon nhé, bận rộn đừng thức đêm, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng suốt ngày ăn đồ ăn nhanh..."

Thẩm Ly nói chuyện đến đau đầu, nhanh chóng nói còn có việc phải làm, Tịch Lão miễn cưỡng cúp điện thoại.

Sau đó hạ cửa sổ xuống, gọi Lê Nguyệt ở ngoài lên.

“Ai vậy?” Lê Nguyệt tò mò hỏi.

Thẩm Ly nói: “Một trưởng bối.”

Đây là lần đầu tiên Lê Nguyệt nghe cô kể về người nhà, càng tò mò hơn: “Có phải vì em nổi tiếng nên người lớn tuổi thấy em trên mạng nên gọi điện hỏi thăm?”

Thẩm Ly gật đầu: “Ông ấy không biết trước đây tôi đã bước chân vào giới giải trí.”

Lê Nguyệt khởi động xe, xúc động nói: “Trước đây có nhiều thông tin bẩn thỉu, chị cũng không dám nói với ông già, kẻo làm ông buồn. Giờ thì đỡ hơn nhiều rồi”.

Thẩm Ly ậm ừ, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Về đến chung cư Đế Cảnh thì trời đã tối, Lê Nguyệt nói: "Thẩm Ly, em nghỉ ngơi thật tốt, có thông báo chị sẽ nhắn tin cho em."

Thẩm Ly đáp lại rồi đeo khẩu trang xuống xe.

Về đến chung cư, Thẩm Ly đi tắm, đang định gọi đồ ăn nhanh thì điện thoại reo.

Người hàng xóm bên cạnh hỏi cô có muốn ăn tối cùng không.

Thẩm Ly dứt khoát đi ra ban công nhưng đi ngang qua thì khựng lại.

Ban công đã thông, ở giữa có một cánh cửa nhỏ, Phó Ứng Hàn đang đợi trước ban công đối diện, nhướng mày nhìn cô, tay chìa ra chìa khóa.

“Của cô đây.” Hắn nói.

Thẩm Ly tiến tới cầm lấy hỏi: “Ăn món gì?”

Phó Ứng Hàn kể vài tên món ăn, đều là món Thẩm Ly yêu thích.

Thẩm Ly dè dặt cảm ơn.

Phó Ứng Hàn cười nhẹ hỏi: "Buổi ghi hình hôm nay thế nào? Cô vẫn vui chứ?"

Thẩm Ly thực sự không muốn nói những điều không vui khi tâm trạng mình đang thoải mái nên chỉ thản nhiên nói rồi đi thẳng vào bàn ăn.

Phó Ứng Hàn thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.

Edit: Tyy051

Đang ăn, Thẩm Ly nhớ đến lời Tịch Lão, chợt hỏi: “Anh họ Phó ở Bắc Kinh à?”

Phó Ứng Hàn gật đầu.

Thẩm Ly cúi đầu tiếp tục ăn.

Phó Ứng Hàn ngồi thẳng dậy, thản nhiên nói: “Không thích người Bắc Kinh à?”

"Không. Người thân của tôi cũng là người Bắc Kinh", Thẩm Ly nói.

Đôi mắt đen láy của Phó Ứng Hàn sâu thẳm, khi nhìn Thẩm Ly có chút ánh sáng và bóng dáng tinh xảo của Thẩm Ly, hắn hơi nhếch khóe môi hỏi: “Cũng là họ Phó?”

Thẩm Ly lắc đầu: “Không, họ Tịch.”

Phó Ứng Hàn đưa đũa cho Thẩm Ly với vẻ mặt bình thường.

"Ồ, họ Tịch. Có phải là họ Tịch người của một trong năm họ lớn của Bắc Kinh không?"

“Không Phải.” Thẩm Ly ngước mắt nhìn Phó Ứng Hàn, người cô nói là Tịch Lão, " Anh biết không ít người.”

Đó đều là hậu duệ nổi tiếng của Tịch Gia, bản thân Tịch Lão đã cống hiến cả cuộc đời mình cho việc nghiên cứu và không có con cháu.

Phó Ứng Hàn mím môi nói: “Cũng không nhiều lắm.”

Thẩm Ly im lặng không nói nữa, khi ăn xong cô ăn chút trái cây, nhìn hắn rửa bát rồi chậm rãi đi về.

Cô nhận được một cuộc gọi khác từ Lê Nguyệt: “Thẩm Ly, chị có tin vui cho em, Phó đạo diễn Vương đã nghỉ rồi!”

"Hả?"

"Chị vừa nhận được thông báo từ tổ chương trình là Phó đạo diễn Vương đã nghỉ rồi. Haha, hay quá! Chị vốn đã không ưa anh ta rồi, trong lúc ghi hình chương trình hôm nay chị cũng thấy anh ta khinh thường em mấy lần!" Lê Nguyệt nói trong hạnh phúc .

Thẩm Ly dừng lại hỏi: “Công ty làm à?”