Trở Về Sau 6 Năm Biến Mất, Thiên Kim Thật Có Hàng Trăm Áo Choàng

Chương 6: Phó Tam Gia

Edit: Tyy051

Ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đang nhìn mình, Thẩm Ly đẩy một lon bia lạnh về phía hắn và nói: "Xin mời, tôi rất hào phóng."

Người đàn ông trông có vẻ bất đắc dĩ, quay lại ngồi xuống, nói: “Lần sau đi qua bằng cửa.”

Thẩm Ly thờ ơ đáp, chỉ tập trung ăn thịt nướng.

Người đàn ông không nói gì thêm, cầm kẹp lên và tiếp tục nướng thịt. Thẩm Ly ăn hết, người đàn ông lại tiếp tục cho lên đĩa, sau đó tiếp tục nướng.

Cuối cùng, Thẩm Ly ăn xong rồi, người đàn ông vẫn luôn không ăn.

Chú ý tới điểm này, Thẩm Ly đứng dậy nói: “ Thẻ cho anh, mmật khẩu là 171109.”

Người đàn ông hơi sững sờ, ánh mắt rơi vào tấm thẻ đen trên bàn còn có lời nói của cô, anh đột nhiên lên tiếng: "Tôi không cần thẻ."

Thẩm Ly dừng lại trước lan can, nghi ngờ quay lại nhìn hắn.

Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, gõ ngón tay lên màn hình vài lần, sau đó đặt điện thoại lên bàn, đối diện với Thẩm Ly.

Hắn nói: “Tôi thích chuyển khoản trực tuyến hơn."

“Cho nên?”

“Thêm phương thức liên hệ .”

Người đàn ông hơi nhướng mày.

Đôi mắt đen láy của Thẩm Ly nhìn thẳng vào hắn, không nhúc nhích.

Người đàn ông không nhanh không chậm nói: “"Tôi tự nấu ăn vào các ngày trong tuần, nhưng tôi không thể ăn một mình."

Nghĩ lại món thịt nướng vừa rồi, Thẩm Ly quyết định đi trở về và thêm người đàn .

Thấy cô rời đi và không nói thêm gì, người đàn ông lại gõ lên bàn, khi cô nhìn qua, hắn ta nói: "Hàng xóm nhỏ, cho thêm một cái tên, nó không quá nhiều, phải không?"

“Thẩm Ly.” Cô nói rất vui .

Đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười, “Tôi họ Phó, Phó Ứng Hàn.”

Thẩm Ly thở ừ một tiếng, lại nhìn hắn, sau đó xoay người đi dọc theo ban công trở về, Phó Ứng Hàn vẫn còn ở trên ban công thở dài.

Sau khi trở về phòng làm việc, một lúc sau, Thẩm Ly đột nhiên cầm điện thoại di động lên đổi tên người đàn ông bên cạnh, sau đó chuyển tiền ăn đi, ghi chú tiền cơm.

Thẩm Ly đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục làm việc, nghe âm thanh tin nhắn di động nhắc nhở cũng không quản.

Lúc chuẩn bị đi ngủ mới liếc nhìn điện thoại, không phải tin nhắn của Nguyệt, mà là người đàn ông bên cạnh.

【Sáng mai sẽ có hoành thánh tôm và củ sen, bánh canh, thịt viên trân châu và bánh trứng, nếu cô muốn ăn thì tôi sẽ làm thêm một phần.】

Thẩm Ly nuốt nước miếng.

Đều là những món cô thích ăn.

【Ăn.】

【Được.】

Đối phương đáp lại ngay lập tức.

Hài lòng, Thẩm Ly tắt đèn đi ngủ, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy, khi chậm rãi bước tới ban công, cô không ngờ rằng đối phương vừa làm bữa sáng xong.

Nhà hàng xóm cũng được trang trí theo phong cách tương tự nhà cô.

“Chúng ta có chuyện cần thương lượng.” Phó Ứng Hàn bưng bát đũa mang đến cho cô: “Nếu cô không phiền, tôi sẽ tìm người nối ban công bên ngoài. Có cửa, cô cầm chìa khóa.”

Dừng một chút, hắn cười như không cười nói: “Hoặc là, cô lựa chọn đi bằng cửa.”

Thẩm Ly dứt khoát nói: “Được.”