"Anh muốn bồi thường bao nhiêu tiền? Nói thẳng con số đi." Hạ Thanh Thanh thẳng thắn hỏi, vốn không nhớ đến chuyện mình đã xuyên qua, hiện tại trên người chẳng có một xu dính túi.
Tống Trạch có chút kinh ngạc với thái độ hào sản của cô, khóe miệng mỉm cười, tùy ý nói ra một con số. "Nếu đã vậy, đưa tôi 50 đồng (tệ) đi."
Cẩu Đản nghe anh nói xong đôi mắt lập tức trợn tròn, 50 đồng? Đem cậu bé bán đi còn chưa chắc được 50 đồng đấy! Cậu bé gấp gáp chạy đến níu lấy tay áo của chị gái, muốn khuyên chị gái đừng gấp gáp vì xúc động mà tự ý quyết định như vậy.
Hạ Thanh Thanh dù sao cũng là người của mấy chục năm sau xuyên về, lúc này vẫn chưa rõ khái niệm về tiền bạc của Thập niên 70, vừa nghe tên chết tiệt nói chỉ cần 50 đồng liền đồng ý.
Tống Trạch nhìn cô không chớp mắt. "Thật sự được?"
Hạ Thanh Thanh bỗng nhớ tới chuyện hiện tại túi mình rỗng tuếch, hơi lúng túng nói: "Tôi... hiện tại tôi không có sẵn nhiều đến vậy, nhưng anh yên tâm tôi nhất định sẽ trả đủ, nếu không tin anh có thể viết giấy nợ."
Ttt tựa như lương tâm trỗi dậy, không có nói lại lời khó nghe nào: "Không sao, chờ chừng nào cô có đủ rồi đưa cũng được."
"Cảm ơn anh." Hạ Thanh Thanh nở nụ cười sáng lạn, làm lộ ra hai lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Ttt để ý thấy Hạ Thanh Thanh liên tục đưa mắt nhìn qua con thỏ trong tay mình, bất ngờ hạ giọng hỏi. "Muốn con thỏ này sao?"
Hạ Thanh Thanh phản xạ theo tự nhiên gật gật đầu, chờ mong nhìn ttt, lòng còn thầm nghĩ có lẽ mình trách nhầm anh rồi, anh hẳn là người tốt.
Ai ngờ giây tiếp theo ttt bỗng nở nụ cười xấu xa.
"Muốn thì tự mình bắt đi nha, không lẽ còn chờ mong ân nhân cứu mạng là tôi đây dâng tận tay nữa à?"
Hạ Thanh Thanh xin thề, cô chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào da mặt dày giống như anh vậy, không phải anh chính là người chủ động hỏi cô muốn hay không sao?
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất nhiên là không, con thỏ đấy tất nhiên nên để cho ân - nhân - cứu - mạng là anh bồi bổ rồi!"
Hồi đáp lại cô là một tràn tiếng cười sảng khoái của ttt.
Chờ sau khi ttt rời đi, Hạ Thanh Thanh liền ngồi xổm xuống đất, huơ tay loạn xạ hung hăng bứt cỏ dại, giải tỏa tức giận trong lòng.
"A!!! Tên khó ưa chết tiệt, dám đùa bỡn bà đây!"
Cẩu Đản đứng ở giữa nhìn chị gái và anh trai Tống trao đổi với nhau, lúc này không hiểu vì sao lại có cảm giác no bụng. (DG: cơm t.ró đó bé ơi :v)
"Chị gái, chúng ta có tiếp tục đi tìm gà rừng lấy trứng không ạ?"
Hạ Thanh Thanh đem cỏ dại ở trong tay quăng đi, phủi phủi hai tay.
"Đi thôi, chúng ta đi đào rau dại."
Đào rau dại so với tìm trứng của gà rừng đúng là dễ hơn rất nhiều, đi theo sau lưng của Cẩu Đản, hai chị em rất nhanh đã đào được tận nửa sọt rau dại, đây là chưa kể một phần khác đã được Hạ Thanh Thanh chuyển vào bên trong hệ thống.
"Nhìn sơ qua cũng đủ rồi, chị gái, chúng ta quay về thôi." Cẩu Đản sắp xếp lại rau trong sọt, nâng ướm thử trọng lượng, cảm thấy đã đủ liền ngăn lại chị gái đang hăng hái đào rau dại như con nghiện.
Hạ Thanh Thanh đang chìm đắm trong niềm vui đào rau dại, trả lời lại nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. "Chờ chị đào xong bụi này đã, một chút nữa thôi."
Cẩu Đản nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cậu bé nhớ rõ trước kia chị gái rất không thích ăn rau dại nha, hiện tại đúng là đầu óc bị đập hư đến ngốc rồi."
Hạ Thanh Thanh từng giây từng phút đều chú ý đến động tĩnh Cẩu Đản, cô cẩn thận dùng thân che đậy, đem một phần rau dại chuyển vào bên trong không gian của hệ thống rồi mới đứng lên duỗi người xoa xoa cái eo nói: "Cậu Đản, nhanh đem rau dại đã đào trên mặt đất bỏ vào sọt đi, chúng ta về nhà thôi."
Nói xong Hạ Thanh Thanh liền đi trước dẫn đầu xuống núi, Cẩu Đản thấy vậy nhanh tay nhặt rau dại trên mặt đất vào sọt sau đó đuổi theo ngay phía sau chị gái mình, lâu lâu lại nghe tiếng hét nhắc nhở non nớt. "Chị gái, chị đi chậm lại một chút, coi chừng té ngã."