Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 10: Châm Ngòi

Vừa rồi anh quên nhắc nhở Vu Hướng Niệm, tối hôm qua cô đánh doanh trưởng Trương, cô không phải quân nhân, mặc dù trong quân không xử lý gì cô, nhưng không tránh được chính ủy sẽ tìm cô nói chuyện, để cô chuẩn bị tư tưởng.

Không nghĩ đến lại nghe được cuộc đối thoại này.

Vu Hướng Niệm vừa ngồi vào ghế chưa được một lúc, Đinh Vân Phi đã cầm một hộp cơm lén lút đi đến.

“Niệm Niệm, anh cố ý mua bánh bao thịt tới cho em này.” Sau khi nói xong, anh ta mở hộp cơm ra, giống như hiến vật quý bưng đến trước mặt Vu Hướng Niệm.

Quân đội đóng quân ở ngoại thành, sau khi thao luyện xong, anh ta chạy vội đến tiệm cơm quốc doanh trong thành phố mua, con người Vu Hướng Niệm này kén ăn, ăn gì cũng bắt bẻ.

Một mùi thịt xộc vào mũi, Vu Hướng Niệm nhìn bánh bao thịt vừa to vừa trắng trong hộp cơm, lại ngước mắt thâm tình nhìn Đinh Vân Phi: “Anh Đinh, anh đối xử với em thật tốt!”

“Nhân lúc còn nóng em nhanh ăn đi.”

Vu Hướng Niệm thống khổ nhăn mặt lại: “Ai da, sáng nay em hơi buồn nôn, vừa ngửi thấy mùi này đã khó chịu, để em gọi Bạch Mai đến ăn, đừng lãng phí.”

Đinh Vân Phi muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa.

Vu Hướng Niệm vừa dứt lời đã hô to hai tiếng: “Đồng chí Bạch Mai, đồng chí Bạch Mai, cô qua đây một chút.”

Đinh Vân Phi luống cuống tay chân đậy nắp hộp cơm lại giấu ra sau: “Niệm Niệm, em đừng…”

Còn chưa nói xong, Bạch Mai đã chạy vào: “Niệm Niệm, cô tìm tôi à?”

Vu Hướng Niệm cười nói: “Anh Đinh mua bánh bao thịt cho tôi, nhưng hôm nay trong người tôi có chút không thoải mái, cô cầm lấy ăn đi.”

Đinh Vân Phi và Bạch Mai liếc nhau một cái, sắc mặt hai người cùng thay đổi.

Vu Hướng Niệm làm như không thấy được, còn nói: “Ôi, bánh bao đâu rồi? Anh Đinh, anh giấu đi làm gì vậy, không phải là anh không nỡ cho cô ấy ăn đấy chứ? Em coi Bạch Mai là em gái, anh mà đối xử không tốt với cô ấy, em không để ý đến anh nữa đâu.”

Đinh Vân Phi lấy hộp cơm từ sau lưng ra, xấu hổ đưa cho Bạch Mai: “Sao anh có thể không nỡ chứ, anh sợ bánh bao nguội.”

“Bạch Mai, cô nhanh ăn đi.”

Vu Hướng Niệm chỉ chiếc ghế gỗ ở đối diện, ra hiệu cho Bạch Mai ngồi đó ăn.

Bùi Nghiên trừng Đinh Vân Phi một cái, cầm lấy hộp cơm bắt đầu ngồi xuống ăn.

Cô ta tức giận Đinh Vân Phi mua bánh bao cho Vu Hướng Niệm ăn, không mua cho cô ta.

Cô ta cũng tức giận những lời Vu Hướng Niệm nói, dường như cái bánh bao mà cô ta ăn là dính ăn sáng của Vu Hướng Niệm, thứ mà Vu Hướng Niệm không ăn, bảo Đinh Vân Phi đưa cô ta ăn, cô ta mới có thể ăn được.

Nhưng sự dụ hoặc của bánh bao thịt quá lớn, cô ta ngửi thôi cũng chảy cả nước miếng, cô ta bỏ hết mặt mũi bắt đầu ăn.

Bạch Mai cũng là nhân viên ngoài biên chế của bộ phận hậu cần, tiền lương giống như Vu Hướng Niệm, dựa theo lý thuyết một mình cũng đủ tiêu.

Nhưng cha mẹ cô ta đều là nông dân, trong nhà còn có hai em trai em gái, mỗi tháng cô ta đều phải đưa cho cha mẹ 15 đồng, chỉ còn lại 3 đồng.

Cô gái độ tuổi 18 – 19 đang ở độ tuổi thích chưng diện, 3 đồng này cô ta dành mua kem dưỡng da, xà phòng, vải, mấy đồ của nữ, không nỡ bỏ ra một chút tiền mua bánh bao thịt ăn.

Vu Hướng Niệm nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Bạch Mai, hỏi: “Ăn ngon không?”

Bạch Mai ăn đến mức không kịp trả lời, chỉ gật đầu đáp: “Ừm.”

Vu Hướng Niệm khổ não nói: “Mỗi ngày anh Đinh đều mua bánh bao thịt cho tôi ăn, tôi ăn đến chán rồi.”

Bạch Mai ăn đến nghẹn họng.

Thế mà mỗi ngày Đinh Vân Phi đều mua bánh bao thịt cho Vu Hướng Niệm, cô ta một lần cũng không được ăn!

Cô ta ngẩng đầu lại trừng Đinh Vân Phi một cái.

“Anh Đinh, ngày mai em muốn ăn trứng gà luộc rượu nếp của một quán phía bắc thành phố, em muốn ăn ba quả, được không?” Ánh mắt Vu Hướng Niệm mong chờ nhìn Đinh Vân Phi.

Đinh Vân Phi: “…”

Bộ đội đóng quân ở vùng ngoại thành phía nam thành phố, anh ta phải chạy đến phía bắc thành phố.

Nghĩ một lát vẫn đồng ý: “Đương nhiên là được.”

Vu Hướng Niệm vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn Vu Hướng Niệm.