Tam Kiếp: Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng, Ta Phát Triển Đất Nước

Chương 15: Hỏa hoạn

Điện Loan Nguyệt, hoàng cung.

Trong một căn phòng hội nghị nhỏ, xa hoa trang nhã có ba bóng người đang ngồi thương lượng truyện gì đó. Thình lình, ba người lại chính là thái hậu Trần Dung, điện tiền chỉ huy sứ Trần Thủ Hà và thái úy Trần Trung. Chỉ gặp sắc mặt của bọn họ đều vô cùng ngưng trọng, dường như đều đang gặp vấn đề nghiêm trọng nào đó.

-" Thái hậu, truyện kia người đã xử lý thế nào rồi ?" Trần Thủ Hà hỏi.

-" Ta đã hỏi nữ vương, nàng dường như có cảm tình với Trần Tống nhưng vẫn còn do dự chưa đồng ý kết hôn với hắn." Trần Dung nghe vậy thì phiền muộn nói.

-" Haiza,...Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chúng ta cũng đã không cần ra quyết định này." Trần Trung trong mắt mang theo vẻ ưu thương, nhàn nhạt ưu sầu.

-" Chuyện này chung quy vẫn là phải nhờ ngài - thái hậu."

Trần Dung nghe vậy thì trầm mặc một lát mới mở miệng đáp ứng.

-" Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta.

Trần Thủ Hà im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng nói :

-" Tuy rằng nữ vương còn nhỏ nhưng thái hậu vẫn phải cẩn thận để tránh húy kỵ. Vả lại, nếu nữ vương đồng ý thì sau khi hai người họ thành hôn phải lập tức dẫn đạo để nữ vương nhanh chóng tự nguyện nhường ngôi cho Trần Tống càng sớm càng tốt. Chỉ có vậy thì họ ta mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành hoàng tộc."

-" Chuyện này ta đã hiểu, ta sẽ nhanh chóng xử lý." Trần Dung ưng thuận gật đầu đáp ứng.

_____________________

Hoàng cung, điện Càn Nguyên.

-" Chủ tử, ngài nhất định phải đáp ứng với lời đề nghị của thái hậu sao ?" Minh Nguyệt giọng nói tràn đầy sự không phục lại xen lẫn chút lo lắng đặt ra câu hỏi.

-" Minh Nguyệt, ngươi nha đầu này làm sao lại ngốc như vậy nha. Ta chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng việc này để kéo dài thời gian đợi Lý Thiên Hùng bên kia tập kết quân đội và có lý do chính đáng thôi." Lý Thiên Linh nghe vậy thì bất đắc dĩ vô cùng, đưa tay lên che trán nói.

Chỉ là, nàng vốn dĩ sở hữu một khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn tròn, tinh xảo lại đáng yêu cho nên lúc trên mặt nàng hiện lên bộ kia biểu tình thì không chỉ không thành công biểu lộ ra cảm xúc của bản thân mà ngược lại còn trở nên đáng yêu vô cùng, làm người ta chỉ hận không thể chạy lên nhéo nhéo nàng mặt hai cái.

Lan Hy ở một bên thấy vậy không khỏi đưa tay lên che miệng cười trộm.

Minh Nguyệt vốn đang rầu dĩ vì bị Lý Thiên Linh phê bình thì thình lình lại phát hiện ra Lan Hy đang cười trộm bản thân không khỏi thẹn quá thành giận, mở miệng uy hϊếp.

-" Lan Hy, ngươi vậy mà lại còn cười ta ? Không được, ngươi đứng lại đó cho ta." Nói chưa dứt lời thì Minh Nguyệt đã đột nhiên xoay người bất ngờ tấn công không kịp phòng bị Lan Hy.

Lý Thiên Linh thấy hai người bọn họ như vậy thì không khỏi cười cười, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng hình của Ảnh đã xuất hiện trước mặt nàng. Quỳ gối hành lễ xong, Ảnh hai tay chắp trước ngực cúi đầu bẩm báo:

-" Bẩm chủ tử, Lý Thiên Hùng đại nhân bên kia đã có hồi báo: mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, bây giờ chỉ cần đợi chủ tử ngài ra lệnh một tiếng thì kế hoạch sẽ bắt đầu chính thức vận hành."

-" Được rồi, ngươi thông báo với hắn rạng sáng ngày mai bắt đầu tiến công đi." Lý Thiên Linh suy nghĩ một lát, nói.

-" Vâng." Ảnh nghe vậy thì cung kính gật đầu đáp ứng nói.

Chỉ thấy hoa mắt một cái, Ảnh đã biến mất. Hắn rời đi cũng giống lúc hắn xuất hiện, không một tiếng động lại chẳng kinh động đến ai.

Lý Thiên Linh nhìn vào vị trí hắn vừa xuất hiện thì không khỏi lẩm nhẩm nói:

-" Có lẽ hết ngày mai, ta sẽ có thể chính thức cầm giữ vận mệnh của mình. Chung quy, ở thời đại này, nếu không thể cầm trong tay quyền lực tuyệt đối thì cuối cùng vận mệnh của nàng cũng không phải do nàng nắm giữ." Đừng nhìn bây giờ nàng đang là nữ vương - người có thân phận cao quý nhất nhì của đất nước nhưng cuối cùng nếu nàng không thế biểu hiện ra những điều mà bọn họ muốn thì không có Lý Thiên Linh cũng sẽ có Lý Tiểu Linh, Lý Ngọc Linh,... Chẳng nói đâu xa, kiếp trước dù là nàng vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của thái hậu nhưng cuối cùng cuộc đời vẫn lận đận, long đong đấy thôi.

Nghĩ đến đây, Lý Thiên Linh không khỏi hít một hơi thật sâu, trấn định lại sóng gió trong lòng.

_____________________

Thành Nam Kinh, giờ Tuất.

Chỉ gặp đêm nay trăng sáng, sao thưa, hắc phong treo cao, thật là một đêm thích hợp để làm việc xấu. Giờ phút này, cả thành yên tĩnh vô cùng, từng nhà từng nhà cánh cửa đóng chặt tắt đèn đi nghỉ đi. Đúng lúc này, trong đêm đen yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chó sủa inh ỏi, đồng thời ánh lửa ngút trời sáng lên bốn phía. Cùng lúc đó, tiếng cầu cứu, tiếng kinh hô liên tục vàng lên.

-" Cháy, cháy, có hoả hoạn, mọi người mau ra giúp đỡ dập lửa..."

-" Có ai không, cứu người, mau cứu người, có người bị mắc kẹt trong đám cháy."

-"....."

Vốn đang yên tĩnh, cánh cửa đóng chặt các nhà bỗng dưng lạch cạch một tiếng, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài. Có người vội vàng chạy đi lấy nước dập lửa, có người vội vàng làm ướt toàn thân nhảy vào đám cháy cứu người, có người vội chạy đi báo quan muốn khống chế tràng diện,... Trong lúc nhất thời, tràng diện loạn cào cào cả lên.

Nửa giờ sau, hầu hết các đám cháy đều đã được dập tắt. Quan phủ cũng đã có mặt khống chế lại tràng diện. Trong lúc nhất thời, tiếng oán than, khóc lóc vang vọng cả kinh thành.

-" Quan gia đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta, nhất định là có người cố ý gây hoả hoạn nếu không làm sao lại cháy ở nhiều nơi như vậy. Bây giờ, tuy không có ai không may thiệt mạng nhưng gia sản của chúng ta đều đã mất hết, thời gian tiếp theo chúng ta biết qua như thế nào đây ?!"

-" Đúng vậy, quan gia đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta..."

-" Đại nhân, ngài..."

-" Được rồi, ta không có bị điếc. Nhao nhao như vậy làm gì, phiền chết đi được !" Bọn quan sai không kiên nhẫn dùng chân đạp kia mấy cái dân thường vài cước rồi nhổ lên người bọn họ vài ngụm nước bọt.

Nói xong, không đợi dân chúng kịp phản ứng thì hắn đã dẫn đội rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm:

-" Thật là phiền chết. Đúng là một lũ dân đen đê hèn, thấp kém...."

Bọn họ quay lưng đi một khắc kia, vô số đôi mắt lạnh lùng chăm chứ nhìn vào bọn họ khiến cho bọn họ bỗng nhiên lạnh cả người. Một số tên quan sai quay đầu lại nhưng lại không phát hiện gì nên chỉ đành bực bội tiếp tục dẹp đường hồi phủ...

~~ Hết chương ~~~