Đêm, Càn Nguyên cung, trong thư phòng.
Ánh nến từ trong phòng toả ra làm bừng sáng cả một vùng đen tối. Bên án thư, một bóng dáng mảnh mai, nhỏ nhắn đang cúi đầu cặm cụi loay hoay viết gì đó. Chỉ nghe những tiếng " sột soạt, sột soạt" của ngòi bút và chạm với mặt giấy vang lên, trên mặt giấy dần hiện ra những dòng chữ hiện đại như rồng bay phượng múa.
Đang viết, Lý Thiên Linh bỗng dưng dừng bút lại, nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa sổ được làm bằng gỗ ở phía bên trái, mở miệng hỏi.
-" Nói đi, có chuyện gì ?"
Chỉ thấy lạch cạch một tiếng, một phong thư thuận khe cửa rơi vào trong phòng, cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên.
-" Chủ nhân, đây là thư tín của Lý đại nhân nhờ ám vệ gửi cho ngài."
Lý Thiên Linh nghe vậy thì đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cúi xuống nhặt phong thư lên, một bên hủy đi bao bì bọc bên ngoài phong thư một bên hỏi.
-" Còn có chuyện gì nữa không ?"
-" Báo cáo chủ nhân, hôm nay sau khi hạ triều, Trần Thủ Hà đã đi thẳng đến phủ Thái úy..." Nói, Ám đơn giản tự thuật lại nhưng việc mà bản thân đã tìm hiểu được hôm nay.
-" Được, ta hiểu rồi. Ngươi nhất định phải chú ý mật thiết động thái của hai tên kia, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót. "
-" Vâng, thuộc hạ xin cáo lui trước." Ảnh nghe vậy, gật đầu đáp ứng rồi lặng yên không một tiếng động biến mất.
Ảnh chính là tử sĩ được hoàng tộc bồi dưỡng, từ nhỏ đã được phân phối đi theo bảo vệ nàng và sớm đã hiệu trung với nàng từ lâu. Tuy mấy tháng này vì xuyên không đến nên tính cách nàng có một số thay đổi. Người ngoài nhìn có thể không phát hiện ra dị dạng nhưng Ảnh luôn đi theo bên cạnh nàng như hình với bóng, làm sao có thể không phát hiện ra sự thay đổi nhỏ nhặt như vậy. Chỉ có điều, nàng đã biết trước được sớm muộn cũng sẽ có người phát hiện ra sự thay đổi của nàng nên đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác. Nào ngờ, Ảnh vẫn không hề hỏi gì mà chỉ im lặng đi theo sau bảo vệ, phục tùng nàng như kiếp trước.
Nghĩ đến đây, Lý Thiên Linh không khỏi lắc đầu, tập trung lực chú ý vào phong thư trên tay. Đọc xong, nàng không khỏi ngạc nhiên vô cùng. Nàng thật không ngờ Lý Thiên Hùng trong tay lại còn nắm giữ một chi mấy vạn người Thiên Tử quân. Quan trọng hơn là binh sĩ trong chỉ quân đội này luôn ẩn trang là người bình thường sinh sống xung quanh hoàng thành, hơn nữa, chi quân đội này lại được thành lập bí mật vào thời thái tổ và được giao quyền chỉ huy cho các cận thần trung thành với nhà Lý thay phiên nắm giữ. Lúc đó, thái tổ sở dĩ tuyên bố với bên ngoài là thành lập thêm sáu cấm quân là vì muốn lưu một tia lực lượng đề phòng bất trắc. Trải qua nhiều đời chuyển giao, hổ phù và quyền chỉ huy quân đội vậy mà cuối cùng lại rơi vào tay Lý Thiên Hùng. Trước đây Lý Thiên Hùng sở dĩ chưa từng nhắc đến là bởi vì chưa từng thấy được một tia hy vọng nào trên người thái thượng hoàng.
Bây giờ sở dĩ nói ra là vì thấy được hy vọng phục hưng từ trên người Lý Thiên Linh và muốn đánh liều một phen. Vả lại nếu lần này ông không đánh liều một phen thì chẳng biết có còn cơ hội không nữa vì ông đã ẩn ẩn cảm giác được nếu không có sự thay đổi thì khí số của nhà Lý cũng sắp tận rồi.
Lý Thiên Linh đọc đến đây thì không khỏi cảm khái, quả nhiên, dù hai thế giới có giống nhau đến mấy thì có một số chuyện cũng là không giống nhau. Ở thế giới trước, có lẽ do chính nàng còn nhỏ hoặc có lẽ chẳng có bất kỳ quân đội nào đóng xung quanh hoàng thành mà cuối cùng dẫn đến việc mất nước.
Nghĩ đến đây, Lý Thiên Linh cũng chỉ bất dắc dĩ lắc lắc đầu, dù sao, trên đây nào có hai chữ " nếu như ". Không quan trọng, việc quan trọng bây giờ là nhờ Thiên Tử quân cỡ lực lượng này mà kế hoạch của nàng sẽ càng hoàn thiện, tỉ lệ thành công cũng chỉ có thể càng cao.
Tâm trạng vui vẻ, Lý Thiên Linh nhanh chóng châm lửa thiêu hủy thư tín rồi quay về bên án thư cất mấy tờ giấy nàng đang viết dỡ lúc nãy đi và lôi mấy tờ giấy mới tinh ra bắt đầu cặm cụi xây dựng lại kế hoạch đi.
Cùng lúc đó, ngoại ô kinh thành.
Một nam tử khoảng 20 - 25 tuổi đang ngồi nói chuyện, nhắm rượu với bằng hữu vô cùng vui vẻ thì đột nhiên, nam tử bỗng nhiên dừng động tác trên tay lại im lặng lắng nghe.
Người bằng hữu kia thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.
-" Tiểu Ninh huynh đệ, có chuyện gì vậy ?"
Nam tử tên Tiểu Ninh kia nghe vậy thì cười cười, ra vẻ vẻ áy náy nói.
-" Lê đại ca, thật ngại quá, ta chợt nhớ ra trong gia môn còn có việc gấp chưa hoàn thành nên chỉ có thể xin cáo từ trước. Hôm khác ta sẽ bồi tội với huynh sau."
Người được xưng là Lê đại ca kia nghe vậy thì khoát khoát tay áo, luôn miệng bảo không ngại.
Tiểu Ninh nghe vậy thì gật đầu cảm tạ rồi vội vã cáo từ, xoay người chạy gấp rời đi.
Việc này cũng đồng thời xảy ra vô số lần ở cùng một thời điểm xung quanh kinh thành.... Hầu như tất cả những người đó đều tụ tập thành từng tốp nhỏ và tập trung về một phía trong âm thầm.
~~ Hết chương ~~~