----Phủ Thái úy -----
Trong thư phòng, hai người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhau. Một người dáng vẻ hiền lành ngồi ở chủ vị. Trên khuôn mặt vốn dĩ mang nét ôn hoà giờ phút này lại đầy vẻ ngưng trọng, mở miệng phát ra nghi vấn với người ngồi đối diện.
-" Chuyện xảy ra trong triều hôm nay, ta đã biết. Biểu đệ định xử lý chuyện này thế nào ?"
-" Ta muốn biết rõ lời đồn từ đâu mà ra. Còn nữa, ta muốn nhờ biểu ca cho người đè ép lời đồn lại. Quãng thời gian này tương đối nhạy cảm nên chỉ có thể nhờ huynh. Còn về chuyện mưu phản kia, a, cứ để Lý Thiên Hùng tên kia
tra đi, dù sao ta cũng chưa từng để lại dấu vết. " Trần Thủ Hà thản nhiên nói. Tuy giọng nói của hắn tràn đầy vẻ bình thản nhưng ánh mắt thì lại giấu diếm sát cơ.
-" Được rồi, ta sẽ xử lý việc này. " Trần Trung nghe vậy, gật đầu đáp ứng. Nói, ông ta đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Trong đôi mắt ấy nào còn thứ cảm xúc gì gọi là ôn hoà, hiền lành mà chỉ còn dã tâm bừng bừng và sự nguy hiểm.
-" Cũng đã lâu rồi ta không ra tay nên lại có một số kẻ không biết sống chết đây mà. Ha, ta cũng nên tái xuất quay về triều rồi."
Trần Thủ Hà nghe vậy, ngạc nhiên trong chốc lát rồi cười nói.
-" Vậy đệ chúc mừng biểu ca trước. "
Cười nói chi gian, hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, khẽ hỏi:
-" Vậy chuyện này có cần nói cho người kia không ?"
Trần Trung nghe vậy, biết người mà Trần Thủ Hà nói đến là ai nhưng chỉ khinh thường cười cười.
-" Không cần để ý đến tên kia, bây giờ hắn hắn đã không còn giá trị lợi dụng rồi. Cứ để hắn yên vị một thời gian trên ghế thái thượng hoàng kia đi."
.........
Một bên khác, Lý Thiên Hùng cũng làm bộ làm tịch cố tình cho người đến phủ Thái úy gửi bái thϊếp hẹn Trần Trung đến Lý phủ để bàn bạc về việc hợp tác điều tra.
Trần Trung nhận được bái thϊếp thì tức quá mà cười.
-"Lý Thiên Hùng làm sao dám a ? Chỉ bằng hắn tên kia mà cũng muốn ta đích thân đến phủ bái phỏng."
Nói, hắn quay sang nói với gã sai vặt của Lý phủ, bảo hắn truyền lời lại cho Lý Thiên Hùng.
-" Ngươi đi qua thông báo với tên kia, bảo hắn đích thân đến đây bàn truyện điều tra nếu không, chính hắn một mình điều tra đi. "
Gã sai vặt kia nghe vậy thì sợ hãi vô cùng nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể ngậm miệng nhận mệnh đi truyền lời. Quả nhiên, Lý Thiên Hùng nhận được tin mà hắn truyền đến thì phẫn nộ vô cùng, vỗ tay đập bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
-" Ngươi nói là thật? Trần Trung tên kia là nói như vậy ? "
Gã sai vặt kia cả người run rẩy lợi hại vô cùng, run giọng ứng là.
-" Ngươi đi truyền lời lại cho hắn, bảo hắn cứ ở đó mà nằm mơ, ta với hắn binh chia hai đường, ai tra ai đi !!! " Mà lại, ta cũng không cần thật sự đi tìm chứng cứ, chẳng qua chỉ là diễn cho hắn xem mà thôi. Dù cho hắn trong tay không có chứng cứ thì cũng chẳng tin ở Trần Trung được. Tin hắn khác gì nối giáo cho giặc, ngu xuẩn quá mức.
Gã sai vặt kia nghe vậy thì chỉ thiếu điều muốn chết quách cho xong. Cứ thế này, không khéo hắn sống không qua ngày hôm nay mất. Nhưng trở ngại mạng sống, hắn chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục truyền lời đi nếu không thì hắn cũng không sống qua bây giờ chứ đừng nói là sống qua ngày mai.
Ngoài cửa, thủ vệ đồng tình nhìn qua hắn, an ủi nói.
-" Haiza, huynh đệ cố lên ha. "
Gã sai vặt kia nghe vậy, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc, gật đầu cảm tạ.
Quay về trong thư phòng, Lý Thiên Hùng nào còn bộ dáng tức giận bừng bừng như lúc nãy. Ông thở dài, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía hoàng cung, lẩm bẫm.
-" Chỉ hy vọng lần này mọi chuyện có thể thuận buồm xuôi gió, không xảy ra bất ngờ gì..." Nói, ánh mắt của ông dần dẩn kiên định lại, trong mắt hiện lên một cổ chấp niệm mang tên "nhất định phải được".
Nghĩ như vậy, ông đứng dậy rời khỏi bàn đọc sách đi đến bên giá sách. Chỉ gặp trên giá chất đống hàng trăm quyển cổ tịch. Một cổ tang thương, lịch sử khí tức đập thẳng vào mắt người nhìn.
Chỉ gặp, Lý Thiên Hùng đi đến trước mặt một quyển cổ tịch, vươn tay lấy nó ra khỏi giá sách. Mở quyển sách ra, một cái hổ phù bằng vàng được điêu khắc tỉ mỉ, hùng dũng bất phàm được gắt gao cố định vào giữa quyển sách. Cầm lấy hổ phù, Lý Thiên Hùng do dự đấu tranh tư tưởng trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, viết một phong thư giao cho ám vệ. Ám vệ cung kính hành lễ rồi lắc mình rời đi.
Nhìn bóng lưng của ám vệ biến mất khỏi tầm mắt, Lý Thiên Hùng ánh mắt lâm vào hồi ức đi.
-" Chỉ hy vọng chút sức mọn này của ta sẽ giúp đỡ được phần nào cho kế hoạch của bệ hạ đi. Nếu kế hoạch không thành công thì cũng bảo vệ được trực hệ của hoàng tộc. Dù sao, núi xanh còn đó lo gì có ngày không có củi đốt...."
~~ Hết chương ~~~