Triệu Tú Hoa cũng đứng bật dậy, còn thuận tay vớ luôn cái chày cán bột ở bên cạnh, bộ dáng muốn đánh nhau, bà giận dữ nói: “Chị nói ai là hồ ly tinh?”
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Ôn Như Ý vội vàng kéo Triệu Tú Hoa, việc đã đến nước này rồi, cô cũng không muốn tốn nước bọt với Lưu Thiểu Mai nữa, chỉ đành nhẹ giọng khuyên Triệu Tú Hoa: “Mẹ, mẹ đừng giận, giận nhiều hại người, bây giờ mẹ cứ lấy lễ hỏi mà chúng ta đã nhận trước đó ra đây trả cho bà ta đi, chúng ta từ hôn là được.”
Nói xong, cô đảo mắt sang nhìn Lưu Thiểu Mai, mỉm cười bảo: “Thím, nếu như tôi đã kém cỏi như vậy, chắc hẳn các thím sẽ không có ý kiến về vụ từ hôn này đâu nhỉ?”
Lưu Thiểu Mai nhìn cái chày cán bột trong tay Triệu Tú Hoa, lần này cũng tức đến mức muốn bể phổi, nhưng bà ta nghĩ lại, bây giờ từ hôn cũng mất mặt bao nhiêu, bà ta không tin, nhà họ Ôn thật sự còn có thể từ hôn được chắc?
Đợi qua hai hôm nữa, nhà họ Ôn ý thức được lỗi sai của mình sẽ lại ngoan ngoãn tới cửa nhận lỗi thôi. Đến khi ấy đừng nói là giường với tủ quần áo mà ngay cả tiền sính lễ hai trăm đồng kia bà ta cũng không cho nhà họ Ôn nốt.
Bà ta hừ lạnh: “Từ hôn thì từ hôn, chị tưởng rằng Như Ý nhà các chị là cái thứ gì tốt đẹp lắm sao, vậy mà lại dám làm ô uế con trai tôi, bây giờ nhà các chị muốn từ hôn chứ gì, vậy giờ các chị phải đích thân mang lễ hỏi trước đấy của chúng tôi đến tận nhà tôi trả, thiếu một cái nào thì tôi cũng sẽ tính sổ với các người.”
Nói xong, bà ta thuận tay cầm đồ mà mình mang tới vào lúc chiều, vừa đứng dậy vừa chửi: “Chỉ với thành phần như của nhà các người, ai kết hôn với các người thì người đó xui xẻo, chị cứ đợi con ma bệnh của nhà các chị ủ rũ về quê chịu tội đi! Không biết thức…”
Bà ta còn chưa nói xong thì Triệu Tú Hoa đã giơ cái chày cán bột trong tay đi lên hai bước: “Có đi không đây?”
Lưu Thiểu Mai bị bà dọa sợ mặt mày trắng bệch, lập tức quay người chạy ra ngoài.
Triệu Tú Hoa thấy bà ta bỏ chạy bèn nhanh chóng đi lên định đóng cửa lại, nhưng tiểu viện bé như mắt muỗi này, mấy gia đình liền kề san sát nhau, chỉ một động tĩnh nhỏ thôi các hàng xóm đều có thể nghe thấy được.
Bây giờ có người nhìn thấy Lưu Thiểu Mai nổi giận đùng đùng rời đi, vội hỏi Triệu Tú Hoa đã xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng Triêu Tú Hoa không ngại từ hôn nhưng dù sao từ hôn cũng không phải là chuyện hay hớm gì, bà muốn ép chuyện này xuống trước nên tìm một cái cớ đáp qua loa với đám người, sau đó đóng cửa lại, quay đầu nhìn Ôn Như Ý và nói: “Con nghe mấy lời mà Lưu Thiểu Mai kia vừa mới nói đi, nếu như con gả qua đó sau này cũng không biết sẽ sống khổ sở thế nào nữa.”
Hiển nhiên Ôn Như Ý biết chuyện này rồi, bằng không vừa rồi cô cũng sẽ không sốt ruột muốn từ hôn đến vậy, bây giờ từ hôn mới là chuyện quan trọng nhất cho nên cô ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, mẹ, chúng ta thu dọn đồ trước đi đã, ngày mai còn trả về cho nhà họ Dương nữa.”
Lúc trước, Triệu Tú Hoa cũng vì thấy Ôn Như Ý rất thích Dương Quốc Bình nên mới đồng ý hôn sự này, bây giờ thấy cô nóng vội muốn từ hôn như thế trong lòng lại có hơi khó hiểu. Nhưng xét từ thái độ vừa rồi của Lưu Thiểu Mai, cho dù nhà họ Dương không đồng ý từ hôn thì bà cũng không bằng lòng làm thông gia với bọn họ.
Chẳng qua từ hôn rồi, hôn sự của đứa trẻ này lại biến thành một vấn đề.
Trong lúc nhất thời, Triệu Tú Hoa cũng không biết phải làm sao nữa, bà gật đầu: “Được, cứ dọn đồ trước đi đã.”
Lễ hỏi mà nhà họ Dương tặng cũng không có bao nhiêu, chỉ là một ít thuốc lá, rượu, bánh ngọt và một ít kẹo, tiền sính lễ còn chẳng cho. Mấy thứ này Triệu Tú Hoa đều nhớ rất rõ ràng.
Hai mẹ con cầm một quyển sổ nhỏ đối chiếu, chưa được một lúc đã dọn đầy đủ đồ xong, sau khi dọn xong, Ôn Như Ý lại cùng bà ra ngoài nấu cơm tối.
Đại tạp viện ở đây vốn là một tứ hợp viện kiểu ngũ tiến, sau khi giải phóng, công tư hợp doanh, tứ hợp viện chính là nhà được đơn vị cấp cho công nhân viên chức, thường thì mỗi một hộ gia đình sẽ được chia một gian, một gian cũng chỉ cỡ mười mấy mét vuông.