Vào những năm năm mươi, nhà họ Ôn vẫn là một nhà tư bản, có cổ phần trong công xưởng, lúc ấy nguyên chủ sống trong một tòa nhà kiểu Tây, mặc những bộ váy xinh đẹp, không thiếu ăn thiếu mặc.
Nhưng đến giai đoạn sau những năm sáu mươi, cuộc sống của nhà họ Ôn một đi không trở lại, cha Ôn bị điều xuống cơ sở rèn luyện đã vạch rõ ranh giới với nhà họ Ôn.
Gia sản của nhà họ Ôn trên cơ bản đều phải giao hết lên, ngay cả căn nhà kiểu Tây đang ở cũng bị tịch biên nốt.
Mẹ Ôn dẫn hai đứa con chuyển đến căn nhà mười mấy mét vuông ở đại tạp viện, cuộc sống trôi qua rất túng thiếu.
Không chỉ như thế, bây giờ lời kêu gọi xuống nông thôn vẫn đang được tiến hành, dựa theo chính sách thì nguyên chủ cũng phải đối diện với vấn đề về nông thôn. Trước đây trong đại tạp viện cũng có không ít đứa trẻ về nông thôn.
Mọi người đều biết cái khổ ở nông thôn rồi, nguyên chủ là một đứa trẻ sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, chưa từng làm việc nặng nhọc gì cả, thậm chí trước đây khi trong nhà còn có người giúp việc, đến ngay cả cơm cũng chưa từng phải nấu bữa nào. Cô lớn lên lại xinh đẹp, cha Ôn và mẹ Ôn lo lắng cô về quê sẽ không chịu nổi cho nên cũng không có dự định ấy.
Nhưng nếu như không về quê thì nữ đồng chí nhất định phải có công việc, hoặc là đã lập gia đình, bằng không, cho dù có bằng lòng hay không thì vẫn bị cưỡng chế về quê.
Bây giờ học sinh đã tốt nghiệp vừa bắt là được một đám đông, hoàn toàn không có nhiều công việc để sắp xếp đến vậy, nguyên chủ tốt nghiệp cấp ba đã được gần hai tháng rồi mà vẫn chưa nhận được sắp xếp công việc của phố, muốn mua công việc cũng không có quan hệ cho nên gần đây, mẹ Ôn – Triệu Tú Hoa vẫn luôn tìm đối tượng kết hôn cho cô.
Nhưng thành phần của nhà họ Ôn không tốt, cho dù bọn họ vẫn luôn hạ thấp yêu cầu về đối tượng nhưng những người có điều kiện gia đình tốt một chút kia biết được thành phần của bọn họ đều không tới cửa cầu hôn.
Về phần mấy người tới cầu hôn kia, phần lớn điều kiện gia đình còn kém hơn so với tưởng tượng của nhà họ Ôn, thậm chí còn có người kết hôn lần hai.
Nguyên chủ là một người hiếu thuận và hiểu chuyện, nhìn thấy mẹ ruột lo lắng cho mình, bận rộn vì mình mà thành ra như vậy nên cũng chấp nhận số phận, cuối cùng lấy lùi làm tiến, chọn Dương Quốc Bình có điều kiện tương đối tốt.
Dương Quốc Bình là phó chủ nhiệm phân xưởng của xưởng hóa chất, năm nay ba mươi tuổi, tuy rằng có một đứa con trai sáu tuổi nhưng anh ta lớn lên quả thật không tồi, dáng người cũng rất cao, thoạt nhìn nho nhã lịch sử.
Hai vợ chồng già nhà họ Dương đều là công nhân, trong nhà cũng chỉ có một đứa con trai là anh ta, điều kiện tổng thể đã tốt hơn mấy người tới xem mắt trước đó không ít, thậm chí còn có một người cậu là ủy viên ủy ban cách mạng khu.
Nhưng trong nguyên tác, vẻ ngoài của Dương Quốc Bình trông không tồi thật nhưng trên thực tế anh ta là một tên đàn ông cặn bã, ỷ vào bản thân lớn lên khá đẹp mắt nên đi đến đâu cũng liếc mắt đưa tình, có quan hệ không rõ ràng với một vài đồng chí nữ, cho dù là sau khi đã kết hôn với nguyên chủ thì anh ta cũng không hề khiêm tốn hơn một chút nào.
Nguyên chủ vốn đã nhát gan, sau khi bị cuộc vận động này đả kích lá gan lại càng nhỏ hơn, cho dù có biết cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, từ một đại tiểu thư nhà tư bản không biết làm một việc gì lại bị ép phải trở thành một người mẹ kế tốt, một người vợ tốt, một người con dâu tốt trong miệng mọi người.
Ngay lúc cô cho rằng mình đã sắp chịu hết nổi rồi, cuối cùng lại nhân tình trẻ ở bên ngoài của tên chồng cặn bã kia tới tận cửa cảnh cáo và sỉ nhục, sau đó thì tức chết tươi.
Mà mẹ Dương càng không thích nguyên chủ hơn, bây giờ bà ta chỉ đang cảm thấy con trai của mình lấy nguyên chủ đúng là chịu thiệt, không muốn cho nhà họ Ôn sính lễ cho nên mới lấy chuyện bình bầu chủ nhiệm ra để làm lý do chèn ép nhà họ Ôn.