Có lẽ đã gần trưa, mặt trời chiếu trông cũng rất nắng nóng, trên đường cũng không có bao nhiêu người, khi Ôn Như Ý chuẩn bị đến công viên, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, thẳng tắp mặc quân phục màu xanh lá cây dưới gốc cây đa lớn trước cửa.
Anh quay lưng về phía cô nên cô không thể nhìn rõ diện mạo của anh, nhưng khí chất toát ra từ dáng người cao lớn của anh cũng đủ khiến cô có hứng thú với người đàn ông đó, tâm trạng vốn bình tĩnh vốn có của cô lúc này hơi gợn sóng, cô nhanh chóng bước tới gần anh.
Người đàn ông dường như cũng nghe thấy động tĩnh, sau đó quay đầu lại, Ôn Như Ý có chút cận thị, cô nhìn không được rõ lắm khuôn mặt quay lại đó, nhưng không biết làm sao, cô cứ cảm giác khuôn mặt đó có chút quen thuộc.
Cô càng đi tới trước càng cảm thấy khuôn mặt đó quen thuộc, đợi khi sắp đến trước mặt người đàn ông, cô sửng sốt, người đàn ông cao lớn ngay trước mặt khiến lòng cô gợn sóng, chính là cái tên tra nam mà cô gặp ở Ủy ban cách mạng vài ngày trước!
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Trí Viễn cũng ngây người, đợi đến khi nhìn thấy cuốn sổ đỏ nhỏ cầm trong tay người phụ nữ trước mặt, khóe môi anh bất giác giật một cái:
“Cô là đồng chí Ôn Như Ý?”
Anh vừa cất lời thì chút tâm lý may mắn đó của Ôn Như Ý lập tức biến mất, quả nhiên là anh:
“Anh chính là đồng chí Tần Trí Viễn làm phó đoàn trưởng ở bộ đội hải đảo?”
Người đàn ông khẽ chỉnh lại vạt áo của mình, nói:
“Phải, tôi là Tần Trí Viễn.”
Ôn Như Ý thở dài, không dễ gì mới có một người đàn ông trông cũng được để đi xem mắt, kết quả lại là tên tra nam mà cô gặp mấy ngày trước, đây không phải là trêu đùa cô sao?
Trong lòng cô nhụt chí, nhưng cô cũng không biểu hiện rõ ràng như thế, khóe mắt cong lên hiện một nét cười:
“Thì ra là anh à.”
Tần Trí Viễn cũng không ngờ đối tượng xem mắt của mình vậy mà lại là cô gái hung dữ mấy ngày trước, hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa màu tím nhạt, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt trong veo, một nụ cười nhạt khiến khuôn mặt xinh đẹp vốn có của cô càng thêm xinh tươi.
Giống như mẹ anh nói vậy, rất xinh đẹp, thậm chí đẹp như hoa, vốn dĩ anh còn nghĩ hôm nay cũng đi cho có lệ rồi xong, nhưng bây giờ anh phải từ bỏ ý định này:
“Trùng hợp thật, đồng chí Ôn Như Ý, có thể gặp lại cô với phương thức như thế này.”
Nói xong, anh đi tới trước, đưa tay ra:
“Rất vui khi được làm quen với cô.”
Hai người thu hẹp khoảng cách, Ôn Như Ý cảm thấy anh còn cao hơn chủ nhiệm Tôn nói, cô cũng lịch sự đưa tay ra bắt lấy đầu ngón tay của anh, sau đó thu tay về.
Nhìn động tác của cô, người đàn ông bất giác nhếch mày:
“Hay là chúng ta qua ghế bên kia ngồi nói chuyện?”
Ôn Như Ý liếc nhìn ghế dài bên kia, nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước gặp anh dây dưa cùng với hai người phụ nữ, cô lập tức không có hứng thú, trực tiếp nói:
“Tôi nghĩ không cần nữa rồi nhỉ, lúc trước chúng ta đã gặp nhau, tôi cũng có hiểu biết nhất định về anh rồi, tôi cảm thấy chúng ta có thể không hợp nhau, hôm nay cứ như thế nhé?”