Vai Phản Diện Bạo Quân A Sau Phân Hóa Thành O

Chương 3

“Đát, đát.”

Tiếng chỉ huy gõ nhẹ hai lần, rồi cây đũa vung lên trong không trung. Tiếng cello và trombone đồng loạt vang lên như tiếng sấm rền.

Khúc dạo đầu của Giao hưởng Đế quốc uy nghi, hùng tráng, tựa như cơn sấm động trước cơn mưa bão, vang vọng khắp Cung điện Mặt Trời tráng lệ.

Tấm thảm đỏ thẫm uốn lượn dọc theo các bậc thang, trải dài từ cổng vòm khổng lồ của Cung điện Mặt Trời đến tận ngai vàng bằng vàng ròng ở cuối đại sảnh.

Hàng vạn sĩ quan và quý tộc của Đế quốc đứng dàn hai bên, ai nấy đều ngẩng cao đầu, nín thở và giữ người thẳng tắp, như thể đang chờ đợi sự xuất hiện của một nhân vật quan trọng.

“Tại sao bệ hạ vẫn chưa xuất hiện?”

Harrison Lauder, Đại công tước danh dự của Đế quốc Ngân Hà, đứng dưới chân bậc thang của ngai vàng, ngẩng cao đầu đợi chờ.

Hắn tay nâng khay bạc đựng vương miện hoa hồng, vừa lo lắng hỏi cận vệ, vừa không kìm nén được mà liên tục dùng ánh mắt tham lam phác họa từng chi tiết của chiếc vương miện bằng vàng ròng đính hồng ngọc.

“Hai tuần trước, nó đã nằm liệt giường vì sốt cao và không cho ta vào thăm… Haizz, đứa cháu đáng thương của ta! Chẳng lẽ lời cầu nguyện của Thánh Tử lần này lại vô hiệu, không cho đứa trẻ tội nghiệp, khó khăn lắm mới đến được kinh đô, được một lần thực sự ngồi lên ngai vàng?”

Người thân tín ghé tai an ủi: “Xin ngài đừng quá lo lắng. Chẳng phải ngài đã gửi bảy omega xinh đẹp đến chăm sóc hoàng đế sao? Có lẽ, bệ hạ chỉ là mệt mỏi quá độ thôi.”

Đại công tước Harrison kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, cố làm ra vẻ giận dữ: “Như thế không được! Thường ngày tùy ý thế nào cũng được, nhưng hôm nay là lễ đăng quang của nó!”

Kể từ khi Kaesar Augustus Caecis sửa đổi hiến pháp, tự phong mình làm chấp chính quan trọn đời, Liên bang Ngôi Sao Thứ Ba đã trở thành cái vỏ rỗng.

Gã khổng lồ mang tên “Đế quốc Ngân Hà” đã ngang nhiên trỗi dậy từ đống tro tàn của chiến tranh.

Đế quốc đã tồn tại hơn 900 năm, trải qua vô số lần phân rã và các cuộc xâm lược từ ngoại bang. Trong cuộc đấu tranh quyền lực khốc liệt, giới quý tộc không ngừng chiêu binh mãi mã, chia cắt các hệ sao thành lãnh địa riêng; còn gia tộc Caesis, người sáng lập Đế quốc, dần dần suy yếu.

Mười năm trước, Rupert, em họ của tiên hoàng Karagu, đã phát động Cuộc chính biến Cung điện Mặt Trời gây chấn động khắp Ngân Hà.

Hắn cùng phe phản loạn phế truất Hoàng đế Karagu, bí mật xử tử ông và toàn bộ hoàng tử kế vị. Thi thể của họ bị hủy diệt hoàn toàn dưới những tia sáng từ pháo positron.

Tuy nhiên, Rupert đã phạm phải sai lầm chí mạng nhất đời mình khi dành quá nhiều công sức để chia chác lợi ích với các đại quý tộc.

— Nero, tiểu hoàng tử mang trong mình dòng máu hoàng tộc chính thống, đã trốn thoát thành công trong cuộc thảm sát đó.

Khi chạy trốn, Nero mới chỉ 8 tuổi. Người ta kể rằng, hoàng tử khi còn nhỏ rất yêu thích nghệ thuật, kiến trúc và khoa học, hoàn toàn không hứng thú với việc cai trị Đế quốc. Hơn nữa, với bốn người anh chị Alpha, cậu chưa từng được bồi dưỡng như một thái tử chính thức.

Trong đêm xảy ra chính biến, Nero được đội Kỵ Lang hộ tống đến vùng biên giới hẻo lánh của Ngân Hà.

Sau đó, quân phản loạn nhiều lần tổ chức truy lùng nhưng không tìm thấy tung tích nào.

Điều này khiến Rupert suốt mười năm qua như mắc nghẹn trong cổ họng, ăn không ngon ngủ không yên. Dù đã ngồi lên ngai vàng, hắn vẫn ngày càng tiều tụy trong nỗi sợ hãi và lo âu.

Sự thật chứng minh rằng nỗi lo của hắn không phải vô căn cứ.

— Mười năm sau, thanh gươm Damocles treo trên đầu hắn cuối cùng đã đập nát chiếc vương miện giả tạo.

Kinh đô. Nero, khi ấy đã 18 tuổi, dẫn theo hơn 300 Lang kỵ sĩ quay trở về.

Ngày vị hoàng đế trở về như tia chớp, cả cung điện Mặt Trời rực rỡ nguy nga bỗng chốc hóa thành địa ngục trần gian.

Gia tộc Rupert, những kẻ hầu hạ, bạn bè quý tộc từng có thư từ qua lại, thậm chí cả đàn ngựa thuần chủng và mấy chú chó Enker mắt xanh do chính hắn nuôi, tất cả đều bị lôi ra trước cung điện Mặt Trời xử tử cùng lúc.

Những tử tù bị đâm xuyên qua những chỗ không chí mạng, treo lơ lửng trước cổng cung điện Mặt Trời như gia súc chờ làm thịt, máu chảy ròng ròng.

Dọc theo các bậc thang, dòng máu tí tách rơi xuống, nhuộm đỏ lớp đá cẩm thạch của cung điện.

Một tháng sau, sau khi xác nhận toàn bộ tử tù đã ngừng thở, Nero ra lệnh chặt đầu bọn chúng, dùng thạch cao phong kín và gắn vào những cột lớn của Tòa án Đế quốc, để chúng ngày đêm dõi mắt về phía nghĩa trang hoàng gia sau cung điện Mặt Trời.

Hình phạt tàn khốc này, vốn chỉ tồn tại trong thời kỳ cổ đại trên Trái Đất, đã gây chấn động mạnh trong giới quý tộc và quân phản loạn.

Đồng thời, danh tiếng bạo quân Nero nhanh chóng lan truyền khắp Ngân Hà.

"... Nghe nói hoàng đế mới của chúng ta còn rất trẻ, thậm chí chưa đến kỳ phân hóa..."

"... Cũng có tin đồn rằng đôi chân của bệ hạ đã bị thuộc hạ của Rupert làm tổn thương nặng trong lúc trốn chạy. Vậy là sau hoàng đế điên, giờ lại đến hoàng đế tàn phế sao?"

"Nhưng cách ngài ấy trừng trị bọn phản loạn thì..."

“Chỉ có thể nói, quả không hổ danh là con trai của ‘Hoàng đế điên’...”

Chờ đợi quá lâu, các quý tộc đứng bên phải tấm thảm đỏ bắt đầu khẽ động môi, lợi dụng tiếng giao hưởng để thì thầm to nhỏ.

Ngai vàng đã nhiều lần đổi chủ trong thời gian ngắn, khó có ai còn giữ được lòng kính trọng và trung thành với hoàng tộc chính thống trong hoàn cảnh như thế này.

Hơn nữa, cha ruột của Nero – tiên hoàng Karagu – thực sự là một “bạo quân khát máu” nổi tiếng, hay còn được gọi là “Hoàng đế điên ăn thịt người.”

Người ta kể rằng ông mắc một chứng bệnh tâm thần nặng, khiến ông mất kiểm soát hoàn toàn vào cuối triều đại. Trong cơn điên loạn, ông thậm chí đã thực hiện những hành động kinh hoàng như ăn thịt người.

“Điều này có phải nghĩa là chúng ta vẫn sẽ không có ngày yên ổn hay không?”

“Cũng chưa chắc. Theo Luật Liên Tinh Đế quốc, nếu một hoàng đế chưa đến kỳ phân hóa được đăng quang, quyền nhϊếp chính sẽ thuộc về tể tướng của Đế quốc, và Hội đồng Cận thần sẽ giám sát chặt chẽ...”

“Lần này Đại công tước Harrison thật sự đã chọn đúng phe! Nếu hôm đó người mở cửa thành kinh đô cho bệ hạ là ta... thì hôm nay, có lẽ ta cũng...”

“Phò tá con trai của Hoàng đế điên chẳng phải là việc tốt đẹp gì... Lỡ một ngày nào đó nó cũng phát điên thì sao...”

“Cứ chờ xem. Biết đâu vài năm nữa, ngai vàng kia lại đổi chủ...”

Nhiều ánh mắt đầy ẩn ý đồng loạt nhìn về phía Đại công tước Harrison, kẻ đang tỏ vẻ đắc thắng dưới bậc thềm ngai vàng.

“... Thần thánh trên cao, Thánh Tử ban phước! Xin kính chào hoàng đế tôn kính của Đế quốc Ngân Hà, phụ thân của muôn dân!”

Cùng lúc đó, phần mở đầu trầm đυ.c của bản giao hưởng tạm ngưng.

Tiếng kèn tròn vang lên như tia chớp xé toạc màn đêm, rền vang khắp cung điện Mặt Trời.

Trong khoảnh khắc, mọi lời bàn tán vụиɠ ŧяộʍ đều bị bản giao hưởng như tiếng sấm vang át đi.

Dưới ánh mắt lặng lẽ của hàng vạn người.

Tại cuối những bậc thang của cung điện Mặt Trời, một bóng dáng dần hiện ra.

Đó là một kỵ sĩ cao lớn trong bộ giáp nặng màu bạc, trên lưng khoác chiếc áo choàng trắng dài quét đất.

Phần mũ giáp của người đó được chạm khắc thành hình đầu sói dữ tợn, chỉ để lộ hai chiếc đèn mắt hình mắt sói, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.

Phía sau anh ta là hai hàng Lang kỵ sĩ khác, khoác giáp đen và mang theo vũ khí đầy đủ. Tiếng ủng sắt nặng nề dẫm xuống sàn vang lên loang loáng, át cả âm thanh hùng tráng của bản giao hưởng.

Mặt các quý tộc đều biến sắc.

Đây chính là đội quân tiên phong lừng danh của Đế quốc Ngân Hà—Lang Kỵ Đế quốc.

Lang Kỵ là cấm vệ quân do chính Hoàng đế Kaesar sáng lập, và chỉ có gia tộc Carsis mới sở hữu quyền điều động hoàn toàn đội quân này.

Sau khi thề trở thành Lang Kỵ, các kỵ sĩ sẽ không lấy vợ sinh con và hiếm khi rời khỏi bộ giáp của mình. Họ chỉ chiến đấu để bảo vệ gia tộc Carsis, cho đến khi được vinh quang ngã xuống trên chiến trường.

Giáp của Lang Kỵ đều được sơn đen hoàn toàn. Chỉ có một người duy nhất được phép mặc giáp trắng—đó chính là thủ lĩnh kỵ sĩ, người được đích thân thành viên hoàng tộc chỉ định.

Bạch Lang Kỵ bước đi vững chãi, từng bước vượt qua cánh cổng vàng của cung điện Mặt Trời, tiến về phía ngai vàng trên bệ cao.

Trong tay anh ta, ôm một cậu thiếu niên với mái tóc bạc và hàng mi dài, có vóc dáng hơi mảnh khảnh.

Hoàng đế tối cao của Đế quốc Ngân Hà lại chỉ là một cậu thiếu niên tóc bạc trông chỉ khoảng mười tám tuổi. Cậu mặc quân phục màu đen của Đế quốc, khoác trên vai chiếc áo choàng đỏ thẫm nặng nề và lộng lẫy, trên áo choàng trang trí những bông hoa hồng bạc được làm từ những viên đá quý nhỏ.

Chiếc áo choàng dùng trong lễ đăng quang có đuôi rất dài, ngay cả khi kỵ sĩ dùng tay giữ một phần, vẫn còn hơn nửa phần thả dài trên thảm đỏ, kéo theo bước chân của cậu.

“... Thánh Tử trên cao, tôi biết tân hoàng còn trẻ, nhưng không ngờ cậu ấy trông còn trẻ hơn cả những gì tôi tưởng tượng!”

“Có vẻ như cậu ấy thực sự bị tàn phế. Thậm chí ngay cả lễ đăng quang của mình, cũng không thể tự mình đi lại...”

“Suỵt! Suỵt!”

Nhìn thấy hai người tiến gần, các quý tộc ở hàng ghế trước vội vàng xua đuổi những đồng nghiệp đang định thì thầm bàn tán.

Nero dựa vào lòng Bạch Lang Kỵ, đôi mắt đỏ hờ hững khép lại, thần sắc có vẻ rất thoải mái. Cậu trông không hề giống như đang tham gia buổi lễ đăng quang trước hàng vạn người, mà lại giống như đang đi dạo trong khu vườn hoa hồng của chính mình.

Ánh sáng từ những chiếc đèn pha lê vàng trên mái vòm cung điện chiếu rọi xuống cậu, khiến cho mái tóc bạc của thiếu niên hoàng đế cũng sáng lấp lánh như dải ngân hà.

Toàn bộ thiên hà đều biết, hoàng tộc Carsis nổi tiếng với những người đẹp tóc bạc. Dù vị hoàng đế điên cuồng trước đó đã làm nhiều việc tàn ác, nhưng ngay cả những người căm ghét ông nhất cũng khó mà coi ngoại hình của ông làm điều đáng chê trách.

Kế thừa gen ưu việt của hoàng tộc, khuôn mặt của Nero thật khó khiến người ta liên tưởng đến những thủ đoạn tàn bạo của cậu.

Nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy lại ẩn chứa một đôi mắt đỏ lạnh lùng.

Đôi mắt này cực kỳ giống với vị hoàng đế điên cuồng Karagu, khiến cho khí chất của Nero trông có phần hung dữ. Khi cậu vô tâm liếc qua hàng ghế đầu tiên của những quý tộc lão làng, những người đã trải qua thời kỳ trị vì của Karagu không khỏi rùng mình, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên sống lưng.

Trong bản giao hưởng hùng tráng, Bạch Lang Kỵ tiến tới bên dưới bệ ngai vàng.

Tại đó, Công tước Harrison, người đang cầm chiếc vương miện vàng chuẩn bị cho lễ đăng quang của Nero, mỉm cười hòa nhã chờ đợi họ.

“Nhân danh Thánh Tử…”

Bạch Lang Kỵ lùi chân phải lại nửa bước, chuẩn bị quỳ gối trước Công tước Harrison.

Nero nói: “Đợi một chút.”

Nụ cười trên mặt Công tước Harrison lập tức cứng lại.

Nero nhìn ông bằng đôi mắt đỏ, khóe môi khẽ cong lên: “Thưa chú yêu quý, hôm nay thật sự không nên để ngài đăng quang cho ta.”

Công tước Harrison vội vàng và khẩn thiết nói: “Nhưng, thưa bệ hạ! Theo quy luật của Đế quốc, chỉ có Thánh Tử hoặc người nhϊếp chính mới có thể thực hiện lễ đăng quang cho hoàng đế... nhưng ngài biết đấy, Thánh Tử đang cư trú tại hệ sao Delphi, đã trăm năm chưa từng rời khỏi…”

Ông không thể không nuốt lời chưa nói. Bởi vì ông phát hiện ra rằng, vị hoàng đế trẻ tuổi kiêu ngạo đã không còn chú ý đến ông nữa.

“Khi ta chỉ mới 7 tuổi, thầy ta từng nói với phụ vương—không nên để ta trở thành hoàng đế của Đế quốc Thiên hà. Bởi vì điều đó sẽ là một thảm họa đối với ta.”

Nero nâng tay lên, âm thanh giao hưởng đột ngột giảm xuống. Giọng nói bình tĩnh của hoàng đế vang lên trong Cung điện mặt trời.

“Tuy nhiên, hôm nay, dưới sự chứng kiến của các ngươi, những tôi tớ trung thành của ta, ta đã đạt đến đỉnh cao của ngai vàng."

“Với tư cách là chủ nhân tương lai của Đế quốc này, ta sẽ ban hành sắc lệnh đầu tiên—ta muốn Đại học giả Gagne, người đã từng tiên đoán rằng ta không thể gánh vác trọng trách của vương miện, trực tiếp làm lễ đăng quang cho ta.”

Đám đông xôn xao. Các quý tộc lần lượt nhường đường, một học giả già yếu gần như không thể đứng vững, được Lang Kỵ đỡ đi ra.

“Thưa bệ hạ.” Học giả già run rẩy chống gậy, trông có vẻ như có thể tắt thở bất cứ lúc nào, “Hành động của ngài không phù hợp với quy luật thiêng liêng của Đế quốc...”

Nero: “Người thầy yêu quý của ta, xin ngài hãy như trước đây, không ngần ngại giải đáp cho ta biết. Việc Rupert tự mình làm lễ đăng quang, phù hợp với quy luật nào của Đế quốc?”

Âm thanh bàn tán trong đám đông ngày càng lớn. Ánh mắt thương hại hoặc chế nhạo của các quý tộc đều đổ dồn vào Gagne.

Rõ ràng, hành trình báo thù của vị hoàng tử cuối cùng vẫn chưa kết thúc. Ngay cả khi là người đã trợ giúp ba thế hệ hoàng đế nhà Caecis, một học giả thanh liêm trong suốt cuộc đời như Gagne, cũng đã bị vị hoàng đế nhỏ tuổi công khai sỉ nhục vì một câu nói bốc đồng trong quá khứ.

“Đại học giả Gagne, đây là ý chỉ của bệ hạ. Ngài nên xem đây như một ân huệ, và hết lòng biết ơn.” Công tước Harrison ép chiếc vương miện vào tay học giả già, che giấu nụ cười thỏa mãn của mình.

Rốt cuộc, do chưa bao giờ trải qua sự giáo dục nghiêm khắc của một vị thừa kế, giờ phút này có thể thấy, đứa cháu trai nhỏ tuổi nhất của ông, cũng chỉ là một đứa trẻ dễ dàng bị chi phối.

Trẻ con thì rất dễ kiểm soát, đặc biệt là những đứa trẻ đã từng trải qua mất mát gia đình từ nhỏ và những năm tháng lưu lạc bi thảm. Khi người ta vô điều kiện tuân theo và tôn trọng trước mặt nó, rồi sau đó chỉ cần cho một chút kẹo hay một cái ôm ấm áp, vị hoàng đế nhỏ bé đã mang trong mình nhiều thương tổn sẽ tự nhiên muốn dựa dẫm vào họ.

Khi đến lúc đó...

Khi hắn vẫn còn mơ mộng về tương lai, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của giáp sắt va chạm.

Bạch Lang Kỵ sĩ đã quỳ một chân xuống, hướng về phía học giả già đang cầm khay, đôi môi run rẩy.

Trong khoảnh khắc không ai để ý, Nero cũng đã nhìn sâu vào ân sư của mình, lần đầu tiên cúi đầu về phía người khác.

“...Dưới danh nghĩa của thánh tử, xin hãy đội lên chiếc vương miện tượng trưng cho vinh quang của Đế quốc này.”

Trong tình thế không còn cách nào khác, Gagne mở miệng, đọc thuộc lòng bài thuyết pháp mà ông đã nghe ba lần.

“Nhớ rằng Ngài là vị hoàng đế và quân vương tối cao, Ngài là chủ nhân của thế giới, là vua của dải ngân hà, dẫn dắt thần dân của Ngài, đời đời kiếp kiếp đắm mình trong ánh sáng của Ngài...”

“Ta sẽ ghi nhớ.”

“...Nguyện thánh tử phù hộ cho Ngài, hứa hẹn sẽ tránh xa những lời dèm pha và vẻ ngoài giả dối, bảo vệ luật lệ Đế quốc thánh thiện và không thể xâm phạm. Bằng công bằng, lòng nhân ái, sự cao quý và chính nghĩa, Ngài sẽ trị vì...”

“Ta xin hứa.”

“Dưới danh nghĩa thánh tử, ta long trọng tuyên thệ, Ngài sẽ là một vị quân chủ, tận tâm phục vụ cho thần dân của Đế quốc.”

Thiếu niên hoàng đế cúi thấp đôi mày, hàng mi dài như được phủ một lớp tuyết mỏng.

“—Nero Augustus Caecis, tại đây tôi long trọng tuyên thệ.”

Cậu thì thầm.

“Ta sẽ là một vị quân chủ, tận tâm phục vụ cho thần dân của mình.”