Anh Ơi, Cho Em Nhìn Bướm!

Chương 6

Cậu vừa nói xong thì định cởϊ qυầи Bạch Khả xuống, thấy sức lực ở eo mình giảm đi, Bạch Khả lập tức dùng tay trái đẩy cậu ra, sau bực tức bỏ chạy lên giường rồi quấn mình trong chăn.

Giang Bình Dịch cảm thấy buồn cười.

Con người bên ngoài của Bạch Khả là một thiếu gia tài giỏi có gia thế tốt, bình tĩnh và kiêu ngạo, lạnh lùng và tự phụ, nhưng chỉ có Giang Bình Dịch mới biết Bạch Khả thực chất vừa yếu đuối vừa hay khóc, tính tình cũng bướng bỉnh, thậm chí ở một số chuyện còn rất ngốc.

Cậu nhìn quả bóng nhỏ phồng lên ở giữa giường, thầm nghĩ nếu không cᏂị©Ꮒ được thì cũng phải chơi cho đã chứ.

Buổi học đầu tiên vào ngày hôm sau, Bạch Khả lén kéo phần áo trên ngực một cách rất mất tự nhiên, hai đầu ngực của anh vẫn còn sưng tấy, chất vải cotton áo sơ mi đồng phục không tốt lắm, đầṳ ѵú bị cọ rất đau.

Anh bực bội đưa mắt về phía thủ phạm, nhưng không ngờ Giang Bình Dịch lại ngẩng đầu nhìn anh, còn nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

"..."

Càng khiến mình khó chịu hơn, Bạch Khả quay người lại, bắt gặp ánh mắt uy hϊếp của giáo viên toán, quả nhiên giây tiếp theo anh đã bị gọi lên.

"Bạch Khả, nói cách giải câu này xem nào."

Thầy đang giảng câu hỏi cuối cùng trong bài kiểm tra ngày hôm qua, tuy anh không nghe giảng nhưng vẫn có thể làm được, tuy nhiên mới nói được một nửa thì lại bị cắt ngang.

"Cách của em khá ổn, nhưng đây có phải là cách tôi vừa giảng không?"

Bạch Khả không nói nên lời, sau đó bị giáo viên lấy lý do không nghe giảng phạt anh đứng cuối lớp.

Đứng đầu lớp mà bị phạt vẫn là chuyện vô cùng mới lạ, các bạn học ở phía trước quay lại nhìn Bạch Khả với vẻ hả hê, muốn nhìn ra vẻ xấu hổ trên khuôn mặt ấy, kết quả lại bị Bạch Khả lại nhìn lại với vẻ thờ ơ.

Trên thực tế mỗi bước anh đi thì đầṳ ѵú đều bị cọ đến đau, trong lòng đã mắng Giang Bình Dịch tám trăm lần.

Dường như Giang Bình Dịch cực kì thích nhìn anh giận dỗi, tâm trạng của cậu bây giờ rất tốt, ánh mắt cố ý rơi vào trước ngực của Bạch Khả, sau đó khóe miệng nhếch lên.

Đồ làm bộ.

Có ai ngờ cậu học trò ngoan của chúng ta lại có hai núʍ ѵú bị nhéo đến sưng tấy đang giấu dưới lớp áo, khi sờ một chút vào l*и nhỏ là sẽ khóc đâu.

Phải nhịn đến khi Bạch Khả hết kỳ kinh thì Giang Bình Dịch mới có ý định làm lại lần nữa.

Hôm nay giáo viên dạy tiết tự học buổi tối xin nghỉ nên không đến lớp, Bạch Khả làm lớp trưởng nên đứng trên bục giảng giữ trật tự cho lớp.

Anh ngồi thẳng, cúi đầu tính toán công thức trên giấy cói, ánh sáng từ ngọn đèn trên đầu làm dịu đi khuôn mặt sắc sảo của anh, từ chỗ ngồi của Giang Bình Dịch có thể thấy chiếc mũi cao thẳng và mái tóc mượt mà dễ thương.

Chuông tan học vừa vang lên thì mọi người trong lớp đã lập tức ôm cặp lao ra ngoài, Cao Khương ngồi bàn sau nhìn thấy Giang Bình Dịch vẫn đang ngồi yên trên ghế thì có hơi thắc mắc.

"Anh Dịch, tan học rồi, anh ở đây làm gì thế?"

"Cậu đi trước đi, tôi có việc."

Thời gian tự học buổi tối của học sinh lớp mười và mười một không giống với lớp mười hai, lớp mười hai phải học thêm một tiết nữa, lúc này các phòng học của khóa dưới sẽ không khóa, có thể để lại cho những học sinh cần dùng tiếp tục tự học, Bạch Khả thường sẽ ở lại làm đề hơn mười phút.

Đợi khi mọi người trong lớp về hết, Giang Bình Dịch cầm đại một bài kiểm tra lên bục giảng tìm Bạch Khả.

"Giảng đề cho tôi đi, đề này tôi không biết làm."

Bạch Khả cau mày nhìn Giang Bình Dịch đang kéo ghế đến ngồi cạnh mình: "Sao em còn chưa về?"

"Tìm anh hỏi bài chứ gì, anh trai à, tôi quyết định sẽ học tập chăm chỉ."

Bạch Khả thấy Giang Bình Dịch như mất trí vậy, nhưng vì trách nhiệm của một người anh nên vẫn cầm bài kiểm tra lên: "Câu nào?"

Giang Bình Dịch chỉ vào một câu toán hình, Bạch Khả đọc bài một cách nghiêm túc, không hề biết Giang Bình Dịch đang ngày càng lại gần anh hơn, gần như ôm anh vào lòng.