Ga tàu và sân bay luôn là nơi có lượng người qua lại đông đúc nhất. Khi Thịnh Ý và Giang Vọng đi đến cửa soát vé, chuyến tàu mà họ định đi cũng bắt đầu soát vé.
LúcGiang Vọng mua vé, vẫn còn chỗ chọn chỗ ngồi, anh chọn một chỗ hai người, ngồi sát cửa sổ. Ánh sáng mùa xuân mỏng manh chiếu vào, như phủ lên ghế một lớp màng lọc lấp lánh.
Điều hòa trong toa tàu bật rất thấp, người đi lại không ngừng hai bên. Thịnh Ý khép chân, sau khi ngồi xuống, cô lấy một viên kẹo từ trong túi ra, nhét vào trong miệng rồi ngửa đầu nhìn Giang Vọng đang đứng bên cạnh, nghiêng người nhường đường cho người đi, đợi họ đi qua rồi mới đặt vali của cô lên giá hành lý.
Có lẽ có trẻ con trong toa tàu, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc truyền từ đầu bên kia. Thịnh Ý nghe thấy người ở ghế sau phàn nàn: "Đưa trẻ con lên tàu mà không biết trông."
Một người khác nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đừng nói vậy."
Cô nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo trong miệng, đẩy nó từ má trái sang má phải, vị ngọt ngào của quả đào lan tỏa trong miệng cô.
Mắt cô hơi nheo lại vì vị ngọt, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng râm, theo sau đó là hương thơm nam tính đặc trưng.
Chỗ ngồi không rộng rãi, vai anh áp sát vào vai cô.
Thân thể Thịnh Ý theo bản năng rụt lại một chút, cô gỡ kẹp bàn nhỏ, lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra, thấy Giang Vọng đã ngồi xuống liền đưa cho anh một chiếc tai nghe.
Anh có hai chiếc tai nghe, một chiếc có dây và một chiếc không dây. Bình thường anh hay dùng chiếc không dây, nhưng hai ngày trước nghe nói chiếc đó bị mất lúc đi ăn cơm, nên hôm nay anh mang theo chiếc có dây.
Sợi dây màu trắng mảnh mai nối liền hai đầu tai nghe, bỗng dấy lên một cảm giác quấn quýt. Giọng Giang Vọng trầm thấp: "Nghe nhạc không?"
Thịnh Ý phản ứng chậm chạp một cách đặc biệt, "a" một tiếng, nhưng tay đã đưa ra để nhận lấy thứ trong tay anh.
Có lẽ anh đã mở một playlist ngẫu nhiên, toàn là những bản nhạc vàng hoài cổ, đều là những bài hát Thịnh Ý hay nghe hồi cấp hai, cấp ba.
Vừa nghe giai điệu vang lên, những hình ảnh năm xưa ùa về trong tâm trí.
Xe đã bắt đầu chạy, Thịnh Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhớ lại, hồi lớp 12 đi thi nghệ thuật, cô và Giang Vọng cũng từng cùng nhau ngồi trên một chuyến tàu như vậy.
Lúc ấy, cô cẩn thận ôm ấp mối tình thầm kín của mình, trong màn đêm tĩnh mịch, che giấu tâm tư của mình hết lần này đến lần khác. Mà giờ đây, thời gian đã trôi qua, khuôn mặt trong ký ức dần dần chồng lấp lên khuôn mặt người bên cạnh.
Những năm tháng qua, người bên cạnh đến rồi đi, người họ yêu thích cũng dần thay đổi từng người một. Thật kỳ diệu, cô và Giang Vọng, người mà năm xưa cô cho rằng sẽ không có nhiều điểm chung, vậy mà sau bao năm lại có thể cùng nhau đi chung một chuyến tàu, thậm chí còn cùng nghe một bài hát.
Chuyến đi rất ngắn, chỉ trong chớp mắt đã đến ga.
Thực ra mười phút trước khi đến ga, nhân viên đã thông báo trên loa nhưng lúc đó Thịnh Ý đang ngủ say, Giang Vọng không gọi cô.
Đến khi tàu dừng hẳn, anh mới khẽ gọi tên cô.
Thịnh Ý rất dễ ngủ khi đi xe, cô mở mắt, trong mắt toàn là hơi nước mơ màng khi vừa thức dậy, cô lơ mơ gọi: "Giang Vọng?
Dáng vẻ của cô lúc này rất vô hại, đôi mắt tròn xoe, trông giống hệt con mèo trong gói biểu tượng cảm xúc mà cô đã gửi tối qua.
Mềm mại như bông, có khi bị người ta bán đi còn phải đếm tiền cho họ.
Giang Vọng khẽ mỉm cười, Thịnh Ý lúc này mới tỉnh hẳn, cô nói: "Tôi ngủ quên mất." Rồi hỏi: "Đến ga rồi à?"
Cô vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, tai nghe rơi ra khỏi tai, rơi xuống cạnh tay Giang Vọng. Cô theo bản năng đưa tay ra nhặt nhưng vô tình chạm vào tay anh.
Như bị bỏng, cô đột ngột rụt tay lại, ngước nhìn lên bắt gặp ánh mắt của Giang Vọng.
Bầu không khí trở nên mập mờ.
Giang Vọng cũng khựng lại nửa giây rồi cụp mắt xuống, thản nhiên rút dây tai nghe ra khỏi điện thoại, cuộn tròn lại rồi nhét vào túi.
Ga S rất lớn, người cũng rất đông, Giang Vọng kéo vali đi trước, Thịnh Ý sợ bị lạc nên không dám rời mắt khỏi bóng dáng anh.
Nhưng dù cô muốn đi lạc thì cũng không thể, anh cao lớn nổi bật giữa đám đông, chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn thấy.
Nhưng khi dòng người chen chúc ùa đến, cô đột nhiên đưa tay ra túm lấy vạt áo anh.
Cô hành động theo bản năng, thậm chí không suy nghĩ kỹ về ý nghĩa của hành động này, chỉ là trong lòng nghĩ vậy rồi làm theo.
Giống như lời của Giản Hi, nếu muốn phá vỡ mô thức mối quan hệ hiện tại, nhất định phải có hành động bất ngờ.
Cô chưa từng cố ý tán tỉnh ai bao giờ, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, trong lòng vừa lo lắng vừa thấp thỏm lại xen lẫn chút quyết tâm đánh cược một lần.
Vạt áo Giang Vọng bị cô kéo xuống, anh cảm nhận được động tác của người phía sau, không khỏi khựng lại.
Tay cô mềm mại, vô tình chạm vào hông anh như móng vuốt mèo, cào cấu khiến lòng anh cũng ngứa ngáy.
Anh không quay lại, chỉ hơi nghiêng đầu rồi đưa tay không cầm vali ra sau, nắm lấy cổ tay Thịnh Ý.
Anh luôn giữ gìn đạo đức quân tử, không vượt quá giới hạn.
Trước đây, Thịnh Ý nhìn những người bạn đại học yêu đương, ai cũng quen nhau ba ngày, nhìn nhau năm ngày, lập tức nảy sinh tình cảm mãnh liệt.
Thật kỳ lạ, khi thích một ngườilaij giống như một học sinh trung học vậy. Chỉ cần chạm nhẹ vào cổ tay, trái tim đã đập thình thịch như tiếng trống trận.
Tuy nhiên, lần này không chỉ mình trái tim của cô đập nhanh. Nếu cô có thể bình tĩnh lại và cảm nhận kỹ hơn, có lẽ cô sẽ nhận ra mạch đập của Giang Vọng cũng khác thường.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Giang Vọng đột nhiên nhớ lại tối qua, Tống Cảnh Minh đột nhiên gọi điện cho anh vào lúc nửa đêm.
Lý do là sau khi về nhà, anh suy nghĩ mãi, vẫn thấy câu nói "Cả đời này tôi không biết hai chữ 'bị động' viết như thế nào" của Giang Vọng có chỗ nào đó kỳ lạ.
Khả năng diễn đạt của anh ấy không tốt, một câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng giọng điệu trở nên nghiêm túc.
"Giang Vọng," Anh nói: 'Có phải cậu chuẩn bị theo đuổi Thịnh Ý không?"
Mối quan hệ giữa họ tuy thường xuyên pha trò chọc ghẹo, nhưng khi đối mặt với chuyện nghiêm túc, họ vẫn rất nghiêm túc.
Lúc đó Giang Vọng vừa mới tắm xong, hơi nước trong phòng tắm còn đang nghi ngút. Anh cúi người nhặt một điếu thuốc trên bàn, đi đến bên cửa sổ đứng yên.
Bên ngoài gió nhẹ hiu hiu, gió đêm dịu dàng và mát mẻ, con phố cũ không náo nhiệt, sau đêm khuya chỉ còn lác đác vài nhà còn sáng đèn.
Sau khi Tống Cảnh Minh nhắc đến cái tên "Thịnh Ý", trong đầu anh bỗng hiện lên khuôn mặt của cô gái.
Thật kỳ lạ, anh nghĩ đến không phải là Thịnh Ý của hiện tại mà là Thịnh Ý của thời cấp ba. Vào một buổi tối nọ, anh như thường lệ đưa cô về nhà, sau khi nhìn cô lên lầu, cô gái đột nhiên quay người trong màn đêm u tịch, cong môi nói với anh, sau này không cần đưa cô về nữa.
Khi ấy anh còn nhỏ, trong đầu cũng chưa từng đặt chuyện tình cảm vào lòng, anh chỉ cảm thấy tâm tư của con gái thật khó hiểu, như thời tiết mùa hè, lúc nắng lúc mưa, thay đổi thất thường.
Nhưng chút bực bội và mất mát trong lòng lại bị anh vô thức lờ đi.
Nhưng gần đây, cảm giác bực bội và mất mát ấy lại thỉnh thoảng quấn lấy anh, bắt đầu từ ngày anh gặp lại Thịnh Ý.
Trong lòng luôn cảm thấy có chút không cam tâm, nhưng rốt cuộc không cam tâm điều gì, anh cũng không rõ.
Cho đến khi ban ngày Tống Cảnh Minh hỏi anh: "Cậu thực sự không thích Thịnh Ý sao?"
Anh mới lờ mờ nhận ra một chút đầu mối.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nói chuyện có chút mơ hồ. Sau khi Tống Cảnh Minh hỏi câu đó liền không nói thêm gì nữa.
Hai phút trôi qua, Giang Vọng mới khẽ thở dài. "Đúng vậy." Anh nói.
Giống như bất lực mà lại giống như cam chịu.
Có lẽ vì lý do gia đình, tình cảm của thế hệ trước quá bi thảm, không làm gương tốt cho anh.
Vì vậy, từ khi hiểu chuyện đến nay, anh luôn không có gì khát khao gì về chuyện tình cảm cho nên trong một thời gian dài, anh đều cho rằng cả đời này mình sẽ không thích ai.
Nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng anh bài xích tình cảm
Người như anh, ưu điểm lớn nhất trong cuộc đời có lẽ chính là tùy duyên. Tuy không có khát vọng nhưng nếu thực sự gặp được, anh cũng không né tránh hay chối bỏ.
Ngược lại, chính vì anh không có hứng thú với hầu hết mọi thứ trên đời nên nếu thực sự gặp được người và chuyện mình thích, anh sẽ dốc hết sức nỗ lực và kiên nhẫn hơn người bình thường.
Suy cho cùng, cuộc đời vốn đã đủ khổ, tại sao lại phải từ chối những điều ngọt ngào ít ỏi đến với mình?
-
Giang Vọng đã đặt xe trước trên mạng, xe đã đợi sẵn ở bãi đậu xe trước khi họ đến.
Anh cứ nắm tay cô như vậy, đi một mạch xuống bãi đỗ xe.
Tìm được tài xế đã hẹn, anh mới buông tay. Thịnh Ý mở cửa xe lên trước, Giang Vọng ở phía sau cất hành lý cho cô.
Tài xế quay đầu lại nhìn, nhiệt tình chào hỏi cô: "Cô gái, đi du lịch cùng bạn trai à?"
Thịnh Ý nhỏ giọng nói: "Đi công tác ạ."
"Nhìn trẻ quá, đã tốt nghiệp đại học chưa?"
"Tốt nghiệp lâu rồi ạ." Thịnh Ý có chút lơ đễnh, suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Không phải bạn trai đâu ạ."
Vừa dứt lời, cửa xe bên cạnh đột nhiên mở ra, Giang Vọng nhoài người vào, tài xế lại xác nhận địa điểm với họ rồi mới khởi động xe ra khỏi bãi đậu xe.
Lúc này là hai giờ chiều, ánh nắng bên ngoài chói chang, trong xe chỉ toàn tiếng dẫn đường.
Tài xế có vẻ là người hay nói, cách vài phút lại tiếp tục chủ đề trước, cười ha hả nói: "Chú đâu có mù, vừa nãy hai người nắm tay nhau đi tình tứ thế kia, còn bảo không phải bạn trai."
Giang Vọng không nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, nghi ngờ nhìn Thịnh Ý một cái. Thịnh Ý "à" một tiếng, chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống.
Cô bất lực giải thích: "Chú thực sự hiểu lầm rồi."
Tài xế thấy thái độ kiên quyết của cô, đầu óc không biết lại nghĩ đến đâu, im lặng một lúc, cân nhắc rồi nói: "Tôi nghĩ, yêu đương tự do là không sai nhưng tự do cũng phải có giới hạn, đàn ông đã có bạn gái thì không nên đυ.ng vào..."
Ông ấy tự cho rằng mình nói rất khéo léo, nào ngờ Thịnh Ý lại đỏ bừng cả mặt.
Giang Vọng tuy không nghe thấy cuộc trò chuyện trước đó của họ nhưng lúc này cũng đã hiểu được phần nào, khóe môi anh không tự chủ được mà cong lên, nụ cười trong mắt ngày càng đậm.
Trước khi bác tài xế tuôn ra những lời "hổ lang" hơn nữa, anh kịp thời nói: "Bạn gái của cháu chỉ có người bên cạnh đây thôi, bác không cần lo lắng."
Tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, nghi ngờ Giang Vọng đang lừa mình.
Giang Vọng thở dài thườn thượt giống như vô cùng bất lực nói: "Cô ấy học sân khấu, bình thường thích diễn một chút."
Anh chỉ nói đến đó, tài xế ngẩn người hai giây, cuối cùng cũng hiểu ra, "hừ" một tiếng: "Thật là, giới trẻ bây giờ..."
Từ lúc Giang Vọng mở lời, Thịnh Ý cứ như hóa đá ngồi đó, từng chữ mà anh nói, nhìn riêng cô đều biết nghĩa là gì nhưng ghép lại, cô không hiểu một câu nào.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hai Thịnh Ý tí hon.
Thịnh Ý thứ nhất: "Là do anh sợ tài xế tiếp tục hiểu lầm, lại nói ra những lời kỳ quặc gì đó nên mới nói vậy. Đó là cách giải quyết nhanh nhất, người thông minh sẽ làm thế. Dù sao, bác tài xế chỉ là người xa lạ với hai người, để bác ấy hiểu lầm một chút cũng chẳng sao."
Thịnh Ý thứ hai: "Sâu thẳm trong lòng, bạn thực sự không cảm nhận được anh ấy có ý với bạn sao? Anh ấy đang tán tỉnh bạn đó!"
Trong đầu rối như tơ vò, đủ loại suy nghĩ đan chéo nhau, vừa mong mỏi anh đáp lại cô lại vừa không dám ôm những mộng tưởng viển vông như vậy. Bởi vì hy vọng càng nhiều thì thất vọng bấy nhiêu.
Cô thở dài, quay đầu nhìn sang. Người đàn ông sau khi nói ra những lời như vậy vẫn có thể bình thản ngồi đó, như thể những gì anh vừa nói ban nãy chỉ là câu hỏi bình thường như "Bạn đã ăn cơm chưa?" vậy.
Cô thu hồi tầm mắt, tuy biết rõ là vô lý nhưng trong lòng cô lại không thể kiềm chế được mà trách móc Giang Vọng. Đều là tại anh hết, tại sao lại nói ra những lời mơ hồ như vậy, tại sao lại làm ra những hành động khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Vô duyên vô cớ khiến cô bất an.
Lại vô duyên vô cớ khiến cô rung động.
-
Khi họ đến khách sạn, trời đã tối muộn. Phải nói rằng Tống Cảnh Minh còn chút lương tâm, đặt cho họ một khách sạn nhìn qua là biết rất đắt tiền.
Thịnh Ý trả lời tin nhắn của mọi người trong nhóm.
Từ chiều, Mạnh Bình và những người khác đã bắt đầu than vãn trong nhóm, nói rằng họ rất ghen tị vì Giang Vọng và Thịnh Ý có thể đi chơi.
Mặc dù Thịnh Ý đã nhấn mạnh nhiều lần rằng họ đi công tác nhưng Mạnh Bình vẫn cứ không tin.
Vừa bước vào sảnh khách sạn, một mùi hương nồng nàn đã xộc vào mũi. Thịnh Ý và Giang Vọng cùng nhau đi làm thủ tục nhận phòng, kết quả là sau khi hoàn tất mọi thủ tục, lễ tân chỉ đưa cho họ một thẻ phòng.
Lúc Giang Vọng nhận lấy thẻ phòng, tin nhắn của Tống Cảnh Minh cũng được gửi đến.
[Tống Cảnh Minh]: Thế nào? Đến nơi rồi à? Bất ngờ lắm phải không?
[Tống Cảnh Minh]: Tôi cố ý chọn cho hai người, đây là phòng tình nhân đắt nhất của khách sạn này đấy, nghe nói rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhé ~ ~
Editor: Thuyền trưởng Tống Cảnh Minh lái chiến hạm này, lên thuyền đi còn chờ gì nữa!!!!!