[42]
Về đến nhà, Khương Nhu nhắn wechat cho Lý Tầm. “Khi nào có thời gian gọi điện thoại lại cho tôi, có việc muốn nói với cậu.”
Gửi tin nhắn đi, cô bần thần nhìn chồng thư. Cô thề là cô không có ý đọc trộm, nhưng cô không kiềm được cơn tò mò nhìn xem địa chỉ gửi đi đâu. Cô phát hiện tất cả thư đều gửi đến địa chỉ trong thị trấn này?
Không lẽ… chúng được gửi đến người anh thích? Cô gái anh thích cũng ở thị trấn này? Gần như vậy sao không nói trực tiếp mà viết thư? Chuyện thế này cũng chỉ Lý Tầm mới làm được.
Vậy là Lý Tầm đến thị trấn nhỏ này cũng vì cô gái ấy? Tâm trạng Khương Nhu lại sa sút. Cô bắt đầu uể oải tra tìm địa chỉ kia, không tìm được trên bản đồ, thảo nào toàn bộ đều bị hoàn về. Sao anh lại phạm sai lầm như vậy?
Khương Nhu không nghĩ ra, tiếp tục tìm kiếm, phát hiện anh ghi số nhà sai, ví dụ khu A thì toàn bộ là số lẻ, địa chỉ anh gửi lại viết tất cả khu A làn122, 124… đều là số chẵn, khu B toàn số chẵn thì anh lại ghi địa chỉ là số lẻ, 121, 123…
Chẳng lẽ anh nhầm khu AB? Khương Nhu nghĩ thế nào cũng không ra. Cho dù là nhầm thì người anh thích còn có thể ở rộng khắp cả khu? Anh thích nhiều người như vậy hay là người anh thích có vô số nhà? Khương Nhu cảm thấy mình như rơi vào ngõ cụt, cáu điên.
“Khương Nhu, hôm nay con không ăn tối phải không?” Mẹ về, nhìn thấy cô đang ngồi ôm máy tính đần mặt ra trên sô pha, đồ đạc trong bếp còn nguyên là biết cô chưa ăn gì.
“Anh nói rồi mà, trước khi đi làm sẵn cho con bé, nó có tự làm đâu.” Ba nói rồi buông cặp xuống, mặc tạp dề đi vào bếp.
Một lúc sau trong bếp bay ra mùi thức ăn thơm phức.
Khương Nhu như bị bệnh, không nói gì, vẻ mặt rầu rĩ nhìn chằm chằm điện thoại.
“Ăn cơm.” Ba bê cơm canh đã nấu xong bày ra bàn, thấy cô vẫn ngồi im lìm trên sô pha thì ông cởi tạp dề đi tới nhìn cô.
“Sao vậy con? Có chuyện gì sao?” Ông ngồi cạnh cô, cầm điều khiển từ xa chuyển sang kênh phim thần tượng cho cô.
“Không có gì.” Khương Nhu gục mặt xuống, “Ba, ba nghĩ xem tại sao có người ghi sai địa chỉ, mà còn gửi nhầm rất nhiều thư?”
“Thư?” Ba kiên nhẫn nhìn cô. “Nếu sai một lá thư thì có thể là nhầm, nếu gửi sai đi rất nhiều thư thì không phải nhầm mà là cố ý.”
“Hả? Sao lại cố ý viết sai?” Khương Nhu càng ngơ ngác. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc cố tình ghi sai địa chỉ thế này.
Ba thương yêu nhìn Khương Nhu. Ông là người từng trải, nhìn thấy biểu hiện của con gái là ông biết, người cô nói đến không phải là người bình thường. Hai vợ chồng ông chưa từng hỏi đến chuyện tình cảm của Khương Nhu, tuy cô đã 27 tuổi nhưng thái độ của ông bà vẫn luôn thoải mái, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Họ cũng chấp nhận cô có thể hẹn hò bất cứ khi nào, với bất kỳ ai cô muốn, hoặc không bao giờ kết hôn họ cũng đồng ý. Trong ấn tượng, con gái chưa từng buồn như hôm nay. Ngoại trừ thời cấp 3 rời khỏi Giang thành đến Mỹ, lúc vừa đến nơi, cô luôn ủ rũ không vui, nhưng cũng chưa đến mức này. Khi đó, vợ chồng ông cho rằng cô nhớ trường cấp 3, không muốn rời Giang Thành
“Tại sao không gửi? Viết còn không gửi thì tại sao lại muốn viết.” Khương Nhu thực sự không hiểu.
“Vì nhát gan đó.” Mẹ Khương Nhu xuống lầu, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai cha con, thản nhiên xen vào một câu. “Năm đó ba muốn tặng hoa hồng cho mẹ mà nhát cáy, hoa hồng biến thành hoa hồng khô luôn còn chưa tặng.”
Lần đầu tiên Khương Nhu nghe chuyện này, choáng váng nhìn mẹ, lại quay qua nhìn ba im ru… Cô phì cười.
Vẻ mặt ba mất tự nhiên, hắng giọng, “Đừng nghe mẹ con, ba đâu có nhát. Lúc đó người theo đuổi mẹ nhiều lắm, ba chỉ không xác định là mẹ có ý gì với ba không thôi.”
“Anh không thể hiện ra sao biết em không có ý gì với anh?” Mẹ Khương Nhu đá lại một câu.
“Phải đó, ba, sao ba không tặng?”
“Khụ… Năm đó ba đi thì tình cờ gặp một anh chàng kia đang tỏ tình với mẹ, ba thấy mẹ con cười ngọt vậy, sao ba có thể đi làm chuyện chia rẽ người khác chứ.” Ba nói rồi giận dỗi liếc mẹ.
“Còn có chuyện đó à?” Mẹ buồn cười, “Em cười là chấp nhận người khác hả? Anh có bị ngốc không? Người ta tặng hoa em không cười thì phải khóc mới được sao…”
“Nhưng mà… rõ ràng em còn bị anh ta nắm tay.”
“Lúc đó em suýt té, anh ta đỡ em chút, haizz, anh có cần so đo thế không?”
Khương Nhu “?”
Sao tự nhiên có cảm giác bị thồn một họng thức ăn chó? Cô là một con chó độc thân, còn đang buồn rầu vì chuyện tình cảm, ngay lúc này còn bị hai người thân nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô làm sai gì sao?
Cô ôm máy tính, khóc hu hu chạy lên lầu.
Lên trên lầu, cô nhìn điện thoại, sao Lý Tầm còn chưa gọi cho cô? Nghi vấn trong lòng không được giải đáp cứ như một cục bông kẹt nơi cuống họng, lên không được, xuống không xong.
Cô ăn không ngồi rồi, đành bật máy tính lên, đem toàn bộ thư của Lý Tầm nhập địa chỉ đánh dấu lên bản đồ. Khương Nhu cảm thấy mình điên rồi, cô muốn đọc thư Lý Tầm, có ý xấu mà không có gan làm, không dám mở ra xem, cứ lấy địa chỉ săm soi nghiên cứu tới lui.
Khi cô chậm rãi đánh dấu điểm kết thúc, ngụm café mới uống bỗng phun ra – cô mở to mắt, không dám tin mình vừa thấy gì. Tất cả đánh dấu đều hiện lên xung quanh nhà Khương Nhu, điểm cuối cùng được kết nối với nhau tạo thành một trái tim khép kín!!!
Cô sững sờ. Đó là trùng hợp ngẫu nhiên hay cố ý?
Dù cô cố gắng thuyết phục bản thân là phải lý trí lên, nhưng đầu óc cô vẫn không kiềm chế được, hưng phấn tột độ, người như bồng bềnh bay lên.
Cuối cùng cô đã hiểu lời Hứa Vãn nói, cảm giác như pháo hoa nổ tung trong đầu.
Mắt cô bỗng nhòe ướt.
Hóa ra, người anh yêu thầm là cô.
Cô bật khỏi chỗ ngồi, chui đầu vào chăn lăn lộn, kích động đấm giường thùm thụp. Khoảnh khắc này, mọi muộn phiền, vướng mắc trong lòng đều tràn ra, vô cùng tủi thân, lại vô cùng hạnh phúc.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Khương Nhu giật mình, trong đầu hiện lên tên Lý Tầm, cô vội bò dậy nghe điện thoại.
Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, lòng cô ngọt như mật.
“Alo~” Cô vừa mở miệng đã thấy muốn chết, giọng mình sao mà thẹn thùng tới vậy?
Cô lúng túng hắng giọng, “Lý Tầm.”
Hết cứu… giọng cô trở nên cực kỳ nhỏ nhẹ, cô bất
lực.
“Sao vậy?” Lý Tầm kinh ngạc trước sự dịu dàng đột ngột của cô. Anh khám bệnh xong, mở điện thoại ra thì thấy cuộc gọi nhỡ, tin nhắn wechat của cô, tim thắt lại. Nghe giọng cô thì mới an tâm
hơn.
“Không sao, ừm, Lý Tầm…” Khương Nhu muốn hỏi anh chuyện những lá thư nhưng lời đến miệng lại thấy ngượng.
Phải hỏi thế nào? Có phải cậu viết thư cho tôi không? Có phải cậu cố ý viết sai địa chỉ không? Có phải cậu thích tôi không? Dù sao thì cũng mới vài phút trước cô mới rút ra kết luận là anh thích cô, không biết là do tự cô ảo tưởng nghĩ ngợi lung tung hay không. Chưa kể, nếu trước kia anh thật sự thích cô, liệu sau bao năm anh còn thích cô không? Từ thái độ hàng ngày anh đối xử với cô, thật sự rất khó để nhận ra anh thích hay không.
“Hửm.” Lý Tầm mới chữa trị cho bệnh nhân cuối cùng xong, giờ anh đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, vì mệt nên giọng có phần yếu ớt nhưng lại hiện vẻ dịu dàng.
Khương Nhu liếʍ môi, muốn thăm dò anh: “Lý Tầm, gần đây tôi nhận được một lá thư.”
Đầu óc Lý Tầm trống rỗng, thuận miệng hỏi, “Thư gì?”
“Chưa mở ra xem, nhưng mà tôi cảm giác là bị gửi nhầm, khu A số 122, khu tôi ở không có số chẵn, kỳ ~ lạ ~.” Khương Nhu cố tình kéo dài hai chữ cuối.
Lý Tầm nghe cô nói thì giật mình, ngồi thẳng dậy, dừng mấy giây mới cố gắng bình tĩnh nói: “Gửi nhầm đấy, thư của người khác thì tốt nhất đừng đọc.”
Khương Nhu nghe anh nói vậy thì muốn bật cười, cô muốn tiếp tục trêu: “Cậu biết tôi vốn là người không có đạo đức gì mà.”
“Cô…” Lý Tầm bất lực thở dài, dường như hạ quyết tâm rất lớn, “Muốn đọc thì đọc đi.”
“Ồ… bác sĩ Lý không giữ vững nguyên tắc nhé, cậu làm vậy sẽ làm tôi hiểu lầm đấy.” Khương Nhu cố nhịn cười.
Lý Tầm nhẫn nhịn, “Hiểu lầm cái gì?”
“Từ bỏ nguyên tắc vì tôi, là nuông chiều.” Khương Nhu dừng lại, “Có phải cậu thích tôi không?”
Có phải thích cô không? Lý Tầm mím môi không đáp. Tuy biết cô đùa nhưng tim anh vẫn đập rất nhanh.
Có phải thích cô không, đâu phải cô không biết.
Người được yêu mới không sợ hãi, mới có lòng tin. Vì biết nên cô mới lúc gần lúc xa, trêu chọc anh không chút e dè, anh bị cô hành hạ tâm trí không yên, cô lại vẫn toàn thân mà lui, anh lại không thể làm gì.
Khương Nhu đợi lâu vẫn không nhận được câu trả lời, lòng như nai con chạy loạn, bức bối, “Không phải chứ, đùa một chút cậu lại biến mất rồi?”
Khương Nhu sợ anh không tiện trả lời nên tìm bậc thang để làm dịu không khí.
Quả nhiên, cô lại đùa. Anh không phân biệt được nên mọi lời cô nói đều xem là thật. Mỗi lần đều bị thương tích, toàn thân bầm dập.
“Cúp nhé.” Lý Tầm rầu rĩ cúp máy.
Giờ đến lượt Khương Nhu ngây ra. Sao tự nhiên giận rồi cúp điện thoại? Niềm vui ban nãy biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại nỗi cáu kỉnh.
Cô lại vùi đầu vào chăn. Tại sao? Tại sao chứ?
Cô nghĩ mãi không ra đành xuống lầu ăn cơm.
“Con đang yêu.” Khương Nhu đột ngột lớn tiếng thông báo khiến ba mẹ đều sốc.
“Nhưng hình như con lại thất tình rồi, con không chắc người đó còn thích con không.” Khương Nhu mặt đưa đám.
“Con đang yêu?” Mẹ xuống lầu trước, ngồi vào bàn ăn. “Hay là đơn phương tương tư?”
“Con không biết cậu ấy có thích con không à?” Ba thắc mắc, đây mà là yêu đương gì, không lẽ yêu thầm?”
“Trước đây hình như cậu ấy thích con, bây giờ… nếu con nói con cũng không xác định được mình có thích cậu ấy không thì ba mẹ có tin không?” Khương Nhu buồn rầu nhất vì nguyên nhân này.
Thời cấp 3 cô theo đuổi anh là do làm bậy, cho rằng anh viết thư tình cho mình, lòng kiêu ngạo nho nhỏ của cô được thỏa mãn, đuổi theo anh mỗi ngày bắt anh thừa nhận, giờ nghĩ lại thật ấu trĩ.
Gặp lại nhau sau 7 năm, cô cũng chỉ ấn tượng về anh từ thời trung học. Tiếp xúc cũng mới mấy tháng, muốn nói cô thích anh không, cô thật sự không biết. Thi thoảng ở gần anh quá thì cô cũng sẽ căng thẳng. Nhưng cô không biết là vì sợ anh hay là vì thích anh.
Hôm nay nhận ra được tâm ý của anh, lòng cô rung động. Thế nhưng rốt cuộc là rung động vì câu chuyện này hay là trong lòng cô thực sự có anh? Cô không xác định chắc chắn.
“Vậy trước khi hiểu rõ thì đừng đi tìm người ta, sau này sẽ khiến đôi bên cùng khó xử.” Ba nghiêm túc suy nghĩ rồi nói. Ông nói thêm: “Con gái nên dè dặt chút tốt hơn.”
“Anh bớt dùng thủ đoạn của anh lừa con gái mình đi.” Mẹ trừng mắt với ba, “Giờ là thời đại nào rồi, thích hay không thì giáp mặt xác định cho rõ ràng. Thích một người thì ở bên nhau, cảm giác hạnh phúc vui vẻ sẽ không gạt người. Cậu ấy ở Mỹ không?”
“Dạ không, cậu ấy ở Giang thành.”
Giáp mặt xác nhận? Khương Nhu nghĩ đến việc đối mặt hỏi anh những việc này thì hoảng hốt.
“Vậy thì con về đích thân mà hỏi, ở đây đoán mò có ích lợi gì. Còn nếu như con không thích người đó thì đừng làm tổn thương người ta, nếu thích thì càng không nên làm tổn thương người ta.”
“Đích thân xác nhận? Vậy Khương Nhu phải về Giang thành?” Ba ngồi bên kia nghi ngờ hỏi.
“Đúng rồi, con mua vé máy bay nhanh đi.” Mẹ giục cô mua vé.
“Khương Nhu không ở lại ăn Tết với chúng ta sao?” Ba hơi phản đối.
“Nó ở lại với chúng ta làm gì, nó có việc của nó, chúng ta có thể ở bên cạnh nó cả đời không?” Mẹ nói, lấy điện thoại ra xem vé cho Khương Nhu.
“Mẹ đặt cho con, con về mau đi.”
“Không phải chứ, mẹ, đâu gấp gáp tới vậy.” Khương Nhu nhìn mẹ sửng sốt.
Mẹ đúng là người hành động sấm rền gió cuốn danh bất hư truyền.
“Con nói làm tổn thương trái tim người khác mà vẫn không quay lại bù đắp. Đôi khi con nghĩ rằng điều gì đó vẫn đợi con, nhưng nó có thể mất đi vào một khoảnh khắc nào đó. Con nghe mẹ, bất kể kết quả thế nào cũng phải nắm bắt đúng thời cơ. Con đừng nghe lời ba, theo tính tình của ba con thì nếu không phải mẹ đích thân đi đối chất thì còn có con được không?” Mẹ nói rồi liếc qua ba giận dỗi.
“Em đừng nói chuyện tỏ tình như ăn cướp vậy chứ.” Ba bất mãn làu bàu.
Khương Nhu bật cười thành tiếng. Tính cách ba hướng nội, hồi đó thích mẹ đã rất nhiều năm nhưng chậm chạp không theo đuổi, chỉ biết âm thầm đối xử tốt với mẹ. Mẹ Khương Nhu thật ra cũng hiểu tình cảm của ông, nhưng không thể chịu nổi ông rề rà không chịu hành động, bà không nhẫn nại chạy tới ép hỏi, ông mới thừa nhận thích bà. Nếu không phải mẹ Khương Nhu thuộc phái hành động thì mối duyên này xem như bỏ lỡ. Tuy Khương Nhu có nghe qua chuyện tình của ba mẹ mình nhưng không biết mẹ là người chủ động bày tỏ. Phong thái quyết đoán táo bạo làm người ta ngưỡng mộ.
!!!
Nghĩ đến Lý Tầm, cô lại trầm ngâm…
Anh còn đợi cô sao? Anh sẽ còn chờ cô sao?
Lời mẹ nói làm cô thông suốt. Mẹ nói đúng, cô phải quay về Giang thành ngay, về xác nhận với anh, nếu không đêm dài lắm mộng.
Ba nhìn hai mẹ con hăng hái nghiên cứu vé máy bay về nước, không khỏi lẩm bẩm: “Lại truyền cách theo đuổi cho con gái, đúng là gây họa cho người ta.”
Nói rồi ông lại mỉm cười.
43.
Gần đây trong bệnh viện Lý Tầm có hai tin tức nóng hổi.
“Lý Tầm cua đối tượng xem mắt của thầy mình.”
“Lý Tầm bị một phụ nữ 30 bao nuôi.”
Tin đồn đầu tiên gây xôn xao dư luận, tốc độ lan truyền cực nhanh, mọi việc đều do cái miệng rộng của Tống Chí mà nên. Ở bệnh viện cậu ta gặp ai
cũng nói “cô” mình là đại mỹ nhân. Đối mặt với đồng nghiệp dò hỏi, Lý Tầm không phản bác, xem như cam chịu. Nhưng đối mặt với Lương Thừa thì anh cũng hơi lúng túng.
Dù sao Lương Thừa cũng là thầy anh, lúc mới đến anh đi theo Lương Thừa học được rất nhiều điều. Anh ấy lại luôn xem anh là học trò đắc ý nhất. Bên ngoài nói hai người vốn quan hệ rất tốt lại vì một bệnh nhân mà gây ra chuyện không vui, mọi người đều thấy không đáng.
Lý Tầm cũng từng suy nghĩ việc này, anh có lỗi, nhưng không hổ thẹn. Chuyện tình cảm không phải anh có thể khống chế, anh thuận theo trái tim mình. Đối với những tin đồn, anh mắt điếc tai ngơ,
đúng giờ đi làm – tan tầm, nghiêm túc làm việc.
Khi có người hỏi anh chuyện sáng sớm ra khỏi phòng Khương Nhu trong lần du lịch, còn có ngày hôm sau không theo đoàn mà ở lại Shangri-La, anh không giải thích, chỉ cười bất đắc dĩ.
Từ trước đến nay, anh không có ý định đi thanh minh những tin đồn. Nhưng anh nợ Lương Thừa một lời giải thích.
Khi hai người cùng điều trị cho một bệnh nhân, Lý Tầm lên tiếng trước.
“Thầy Lương.”
“Ừm?”
“Họ nói có một phần là sự thật.”
“Ồ? Phần nào?”
“Em thích Khương Nhu.”
Động tác trên tay Lương Thừa khựng lại. “Thằng nhóc xấu xa này.”
Anh bị Lý Tầm chọc giận, anh không ngờ thằng nhóc thối này lại thẳng thắn như vậy.
“Khi nào? Tại sao lại là cô ấy? Em không biết tôi với cô ấy đang xem mắt sao? Em xem bên ngoài đồn đại thế nào rồi?” Lương Thừa tiếp tục làm
việc, giận đến nghẹn lời.
Anh nghĩ đến việc mình thổ lộ với Khương Nhu trong đêm say rượu đó, hóa ra tên nhóc này đã ở trong phòng Khương Nhu, chứng kiến toàn bộ quá trình anh bày tỏ, anh có thể không giận sao? Tức đến hộc máu.
Lần trước anh đã thấy Khương Nhu và Lý Tầm hơi kỳ lạ, nhưng hóa ra lại có chuyện bên trong. Thầy làm chủ công nghệ, trò giỏi hơn thầy nên
bắt đầu cướp bạn gái của thầy?
“Em cũng không biết vì sao lại là cô ấy.” Lý Tầm nói khẽ, giọng bất lực.
“Em có ý gì?” Lương Thừa thấy cậu ta thiếu đòn, sao còn ra vẻ rất uất ức?
“Cô ấy không nói với thầy sao? Em đã quen biết cô ấy từ thời cấp 3, đã 7 năm.”
“7 năm?”
Đệt! Lương Thừa mắng thầm một tiếng, anh thật sự không biết.
Vậy thì sự bối rối giữa hai người trước đây có lý do. Lúc này anh ngơ ngẩn, anh không biết Lý Tầm là người phá hỏng mối quan hệ giữa anh và Khương Nhu hay chính anh là người phá hỏng mối quan hệ của hai người kia.
“Còn lại em xử lý đi.” Lương Thừa hoàn thành bước cuối cùng, ngồi bên cạnh xem xét.
“Dạ được.” Lý Tầm nghiêm túc điều trị cho bệnh nhân.
Lương Thừa ngồi đó, nhìn vẻ mặt tập trung của Lý Tầm, cảm thấy tâm lý tên nhóc này ổn định dị thường.
Đột nhiên anh nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 30 tuổi mà y tá bàn tán đang ngồi ngoài ghế chờ. Người phụ nữ bao nuôi Lý Tầm trong lời
đồn.
“Này, người bên ngoài có chuyện gì thế?” Anh hỏi.
“…” Lý Tầm dừng tay, nhìn thoáng qua bên ngoài, nhíu mày không vui, “Người em không quen.”
“Không quen mà chờ em suốt một tuần, tuy nói cuộc sống cá nhân em thầy không quản được nhưng người phụ nữ kia chờ một tuần, tin đồn lan truyền trong bệnh viện sẽ ảnh hưởng xấu đến em.”
…
Tan làm, Lý Tầm thu dọn xong, cuối cùng đi tới trước mặt người phụ nữ kia. “Đi thôi.”
“…” Đường Dao Dao đứng lên, kinh ngạc vui mừng. “Cậu đồng ý?”
“Sau này đừng đến bệnh viện tìm tôi.” Lý Tầm nói rồi đi về thang máy.
“Được!” Người đó vội vàng đi theo, lấy di động ra, gấp gáp nhắn wechat.
“Ăn ở đâu?” Lý Tầm đặt tay lên vô lăng, hỏi.
“Ở nhà.” Người phụ nữ kia cười, “Đêm giao thừa phải ăn cơm ở nhà, cậu cứ lái xe về phía trước, tôi chỉ đường.”
“…” Lý Tầm xoay vô lăng, xe đi thẳng về khu biệt thự.
Người bạn gái mới của bố anh không biết Lý Tầm đã qua biệt thự kia rất nhiều lần, cô ta tưởng Lý Tầm mới đến lần đầu. Suốt quãng đường anh
không lên tiếng. Người phụ nữ kia không ngừng nói chuyện, hỏi han quan tâm, thỉnh thoảng anh ậm ừ một tiếng cho phải phép.
Anh có thể nói gì với cô ta? Một người không lớn hơn anh bao nhiêu là bạn gái bố anh. Ít nhất nhìn cũng thuận mắt hơn những người trước kia, thích nói cười, không đến mức tẻ nhạt.
7 năm, không phải lần đầu tiên anh bước vào ngôi nhà mới này của bố anh nhưng là lần đầu tiên anh đón Tết ở đây. Anh bước vào biệt thự, khi thay giày, anh chú ý đến ảnh chụp trên tường, những bức ảnh khác trước kia. Anh không khỏi cười giễu cợt, bố ở ngôi biệt thự xa hoa nhất Giang thành, nuôi “chim hoàng yến” của ông, màn“chim hoàng yến” của ông năm nào cũng khác. Anh thở dài, bước vào trong.
Bố Lý Tầm là một doanh nhân thành đạt, ông rất bận rộn, trong ấn tượng khi còn bé, phần lớn thời gian anh nhìn thấy ông là trên TV hoặc trên báo.
Những đứa trẻ khác trêu đùa anh.
“Lý Tầm, nhìn đi, đây là bố cậu.”
“Bố cậu giỏi quá, tớ hâm mộ cậu có người bố như thế.”
“Nếu ba tớ có thể lên TV chắc tớ nằm mơ cũng cười tới tỉnh.”
Trước sự khen ngợi của mọi người, lòng anh mâu thuẫn phức tạp. Họ không biết, đã mấy tháng rồi anh không gặp bố. Buồn cười không?
Anh thà rằng trong hiện thực nhìn thấy bố chứ không phải người bố trên báo chí, trong tin tức. Ông ấy thành đạt, nổi tiếng, nhưng lén lút qua lại với những cô gái trẻ, những cô gái nổi tiếng trên mạng. Vì điều này mà cha mẹ anh thường xuyên mâu thuẫn, cuối cùng mỗi người chọn một cuộc sống riêng cho đến khi Lý Tầm học cấp 3. Hai người chính thức trở mặt, ly hôn.
Lý Tầm không muốn nhớ lại quá khứ nhưng quá khứ luôn khắc sâu trong đầu anh, không cách nào phai nhạt.
Sau khi vào cửa, bố Lý Tầm cười hỏi tình hình gần đây của anh, có bạn gái chưa, công việc có thuận lợi không?
“Nếu con làm nha sĩ mà không vui thì đừng làm, công ty bố chưa có người quản lý, vì sao con cứ đâm đầu vào làm nha sĩ?”
“Nha sĩ khá tốt.” Lý Tầm cười nhạt.
Bố anh đã già đi nhiều. Có lẽ xã giao quá nhiều nên bụng ông to lên, mặt hiện lên dấu vết tuổi tác, bên thái dương đã có tóc bạc. Trong trí nhớ của anh, ông là một doanh nhân khí phách, hăng hái, đang độ tráng niên, có lý tưởng, ăn miếng trả miếng, oai phong một cõi. Thế nhưng sao ông lại già đi đột ngột thế này là điều không ngờ tới. Thật ra thì không phải đột ngột, là 7 năm. Đây là lần đầu tiên anh đón Tết cùng bố kể từ khi bố mẹ ly hôn.
Hai người ở phòng làm việc trò chuyện về những việc khi anh còn bé, dự định trong tương lai.
Đường Dao Dao đến gọi hai người xuống ăn tối. Bữa tối phong phú, người bạn gái này của bố có thể thấy không tệ. Cô ta chăm sóc bố anh khá tốt, ít nhất trên bàn ăn, cô ta luôn gắp thức ăn cho Lý Tầm, cả cho bố anh.
Trên xe cô ta nói nhiều nhưng trên bàn ăn lại là người lắng nghe, nghe hai cha con nói chuyện với nhau, hiếm khi xen lời, chỉ phụ họa mỉm cười, lâu lâu nói vài câu cho không khí sinh động.
Lý Tầm cũng nhẹ nhàng hơn, bố và cô ta hợp nhau, cho dù bố anh dùng tiền tài cũng được, địa vị cũng được, đổi lấy một người đầu bạc răng long.
Nếu không có khúc nhạc đệm trong bữa tối thì Lý Tầm sẽ cảm thấy đây như là bữa cơm tất niên hoàn chỉnh. Khúc nhạc đệm là Đường Dao Dao mang thai, nôn ra trong bữa ăn.
Anh nhìn bố mình vui ra mặt, dáng vẻ luống cuống lo lắng như lần đầu được làm cha, anh phải thừa nhận mình cười không nổi. Anh hiểu, bố anh có cuộc sống riêng của ông, 7 năm, không có ai dẫm chân tại chỗ. Đường Dao Dao mang thai, anh nên mừng cho bố mình. Nhưng xin lỗi, anh không vui được. Nói anh ích kỷ cũng được, nhỏ mọn cũng được, lòng anh chỉ thấy chua xót, từngiây phút đó sắc mặt không còn tốt. Bữa cơm không thể nuốt trôi, tẻ nhạt, vô vị.
Ăn xong, anh vội chào tạm biệt. Bố cũng không rảnh bận tâm anh, ông lo mời bác sĩ gia đình đến khám cho Đường Dao Dao, kiểm tra xem vì sao cô ta lại nôn nhiều như vậy. Bác sĩ đến rất nhanh, nhanh khó tưởng tượng được. Trước khi rời đi, anh nghe bác sĩ nói một câu, nôn nhiều thế này thông thường đều là con trai. Căn phòng tràn ngập niềm vui.
Con trai? Lý Tầm ngồi trên xe, thật lâu không khởi động xe.
Nỗi cay đắng trong lòng khó tiêu hóa. Quả nhiên anh không thể nào chúc phúc, chúc phúc bố mình có quý tử.
Trên đường về, anh không có tâm trạng ngắm cảnh. Phong cảnh ven đường tệ hại.
44.
Ngày hôm sau, tin đồn lại bùng nổ trong bệnh viện.
Sau khi được một phú bà bao nuôi thì Lý Tầm lại có 2 đứa con sinh đôi.
“Dạo này bác sĩ Lý làm người ta mở rộng tầm mắt thật.”
“Bình thường thấy anh ta không gần gũi phụ nữ, sao đời sống cá nhân lại hỗn loạn như thế?”
“Đúng đấy, trời ạ, anh ta thế mà lại thích mấy phụ nữ lớn tuổi xinh đẹp.”
“Hai đứa bé sinh đôi kia là thế nào?”
“Còn thế nào nữa, hơn phân nửa là nợ tình, con đã tìm đến cửa.”
“Thật sự không nhìn ra đấy, hai đứa bé kia hơi giống bác sĩ Lý, không cần phải xét nghiệm ADN.”
…
Lý Tầm đã trở thành chủ đề nóng trong giới y tá bệnh viện suốt một tháng.
“Chị Lưu Văn, hai đứa bé kia là thế nào đây?”
Tống Chí nhìn mấy người y tá đang hóng hớt tụm lại một chỗ, cậu ta nhiều chuyện len lại gần Lưu Văn, liếc ra ngoài cửa thấy hai đứa bé vẫn đang làm bài tập trên ghế chờ, không có ý định rời đi.
Không thể nào, cậu mới biết thầy Lý và cô bạn gái ở bên nhau, nhanh như vậy… đã có con? Không đúng, đứa bé này nhìn qua tầm đang học tiểu học, thầy Lý không giống như lời đồn, lén lút có con sau lưng bạn gái chứ.
Lưu Văn cũng nhìn ra ngoài, lại lén liếc Lý Tầm, hạ giọng, “Suỵt, nói nhỏ thôi!”
Không biết Lý Tầm đi ngang tự bao giờ, lạnh lùng thả lại một câu, “Đừng xen vào.”
Ngoài miệng anh nói đừng xen vào nhưng mắt vẫn thường xuyên nhìn ra bên ngoài.
Lưu Văn và mấy y tá khác nhanh chóng im miệng, tản ra giả vờ bận rộn làm việc.
“Như vầy… không được ổn đâu?” Tống Chí còn muốn nói gì nữa, lại bị ánh mắt Lưu Văn ngăn lại.
“Anh có biết vì sao con vẹt chết không?” Lưu Văn liếc anh ta.
“Hả? Sao chết?”
“Nói nhiều.” Lưu Văn nói rồi cầm bệnh án bỏ đi.
Tống Chí không dám hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn Lý Tầm, ôm lòng nhiều chuyện đi làm việc nhưng cứ vừa làm vừa nhìn ra ngoài.
Đến giờ tan tầm, Tống Chí, Lưu Văn và Lý Tầm cùng ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, hai cô bé vui vẻ lao tới, mỗi đứa ôm một bên chân Lý Tầm.
Lưu Văn hoảng hồn né ra. Tống Chí đón được Lưu Văn nhưng cô gạt tay cậu ra.
Tống Chí không chịu được nữa, “Thầy Lý, này…trẻ con vô tội, thầy dẫn mấy em về đi.”
“?” Lý Tầm nhíu mày, muốn gỡ tay 2 cô bé ra nhưng 2 cô bé nhất quyết không buông.
“Thầy Lý… đàn ông làm gì cũng phải chịu trách nhiệm… đây không phải điều thầy dạy em sao?” Tống Chí nghĩ thầm, không thể tuyệt tình như vậy, thầy Lý độc ác quá.
“?” Lý Tầm nhìn cậu ta thâm trầm.
Cậu ta chưa nói dứt lời đã nghe hai cô bé tủi thân gọi, “Anh trai.”
“Anh trai.” Tống Chí trợn tròn mắt.
“Anh trai?” Lưu Văn lặp lại, nhìn hai cô bé rồi lại nhìn Lý Tầm. Không phải ba sao? Sao lại biến thành anh trai?
“Đúng rồi chị đẹp, chị là bạn gái anh em sao?” Một cô bé chớp chớp mắt nhìn Lưu Văn.
Lưu Văn đỏ bừng mặt.
“Đừng nói bậy.” Lý Tầm hạ giọng cảnh cáo.
“Bạn nhỏ, em nhìn ở đây có đến hai anh, sao em lại nói chị này là bạn gái của anh Lý Tầm của em, có thể là bạn gái anh mà?” Tống Chí vọt đến trước.
Một cô bé mặt ghét bỏ nhìn Tống Chí, “Anh không đẹp trai bằng anh trai em.”
???
Tống Chí đau lòng.
“Chị ấy không phải, vậy bạn gái anh đâu?” Cô bé kia hỏi.
“Con nít đừng nhiều chuyện.” Lý Tầm lên tiếng.
“Bác sĩ Lý… hai cô bé này là em gái anh à? Chúng tôi chưa nghe nói qua, mọi người còn tưởng…” Lưu Văn cười ngượng ngùng.
“Tưởng cái gì?” Lý Tầm hỏi.
Lưu Văn nghẹn lời, hối hận mấy hôm nay bàn tán sau lưng anh, đành lúng túng khen hai cô bạn nhỏ, “Em gái anh rất đáng yêu.”
“Cảm ơn chị xinh đẹp!” Hai cô bé đồng thanh, cười tươi rói với Lưu Văn.
“Hai người tan làm trước đi.” Lý Tầm bất lực.
“Vâng.” Lưu Văn cũng không muốn ở lại đây lâu, rất xấu hổ.
“Em gái, em lớn lên sẽ biết anh đẹp trai thế nào!”
Tống Chí vẫn bận lòng với lời của cô bé, hất hất tóc.
“Đi thôi.” Lưu Văn tóm ống tay áo cậu ta muốn kéo đi nhanh hơn, đừng ở lâu mất mặt. Tống Chí lập tức vui vẻ, cười xấu xa, vừa đi vừa nói, “Chị Văn Văn, chị kéo tay người ta có ý gì chứ…”
Chưa dứt lời, Lưu Văn đã ném tay cậu ta ra. Tống Chí vội vàng đuổi theo…
Lý Tầm nhìn theo hai người, dẫn hai cô bé vào phòng, cho ngồi lên ghế còn anh gọi điện thoại.
“Đừng để bọn trẻ đến đây.”
“Vậy con sẽ đến ăn cơm tất niên chứ?”
“Con đến làm gì?”
“Con không đến thăm mẹ sao? 7 năm, đã 7 năm rồi con còn chưa tha thứ cho mẹ?”
“… con đã nói, con không trách mẹ.”
“Con còn nói không trách mẹ, từ đó đến nay con không đến nhà mẹ một lần, mấy ngày trước con đến chỗ bố con cũng không thèm đến thăm mẹ. Khi bố mẹ ly hôn, bố con đã dùng mọi cách cướp con đi mà không từ thủ đoạn, ép mẹ đủ đường, thủ đoạn ông ta độc ác thế nào mà con tha thứ cho ông ta, lại không tha thứ cho mẹ sao?”
“…” Lý Tầm xoa huyệt thái dương, những việc này khiến anh đau đầu.
Năm đó cha mẹ ly hôn, bố vì giành quyền nuôi con trước tòa mà bí mật cho người chụp ảnh làm bằng chứng mẹ nɠɵạı ŧìиɧ, bức ảnh mẹ và người đàn ông đó bày ra trước mắt anh. Hai người cố gắng tranh giành anh, tạo ra bằng chứng có lợi cho bản thân, đánh bại chứng cứ đối phương. Ảnh chụp, lịch sử thuê phòng, sao kê chuyển khoản, đăng ký công ty. Hai nhân vật sừng sỏ trong kinh doanh, đối với việc ly hôn này không ai nhường ai, tôi đá anh một cước, anh đấm tôi một quyền, không ai toàn thân mà lui.
Còn anh? Anh là gì đây?
Tại sao lại đem những điều kinh khủng của đối phương, những chứng cứ sẽ làm tổn thương anh mà bày ra trước mặt anh hết lần này đến lần khác? Họ tranh giành lợi ích như cuộc đàm phán kinh doanh, sự suy sụp của anh khi đó ai có thể hiểu được?
Thật sự, đến mức anh biến thành thế này, anh cũng không biết nên hận ai. Khi đó anh ngày ngày phủ định bản thân, cảm thấy mình sinh ra là một sự sai lầm, cho nên anh khóa chặt bản thân lại, tự kỉ, căm ghét bản thân.
Lúc ấy anh gặp được Khương Nhu, mỗi ngày cô đuổi theo anh, mọi người đều nói cô thích anh, anh không tin. Một người như anh sao lại có người thích anh được? Chính anh còn không thích bản thân mình, vậy thì ai có thể thật tình thích anh?
Nghĩ đến đó, lòng anh đau đớn, nhớ lại không thể nào chịu nổi.
“Ngày mai con đến chỗ mẹ, mẹ cho người đến đón con của mẹ về đi.” Anh lựa chọn thỏa hiệp.
Nếu đây được xem là phương thức chứng tỏ anh đã tha thứ cho mẹ thì anh sẽ đi một lần, nếu thế có thể làm bà dễ chịu hơn…
“Đến ngay hôm nay đi, con đưa em gái về.” Mẹ kích động, cuối cùng con trai cũng đồng ý về nhà ăn Tết, rèn sắt khi còn nóng để anh không có cơ hội đổi ý.
“Hôm nay…” Lý Tầm do dự, hôm nay anh có chút việc.
Lâu rồi anh không liên lạc với cô, tuy là chưa đến một tuần nhưng anh cảm thấy đã rất lâu. Một tuần qua anh cố tình không liên lạc với cô, muốn để bản thân yên tĩnh suy nghĩ lại mối quan hệ giữa anh với Khương Nhu. Tiếp tục đi tới hay là dừng lại?
Nhưng anh không liên lạc với cô, cô cũng không liên lạc với anh…
Anh nhớ cô.
“Hôm nay con bận việc gì? Có việc gì quan trọng hơn ăn cơm với mẹ? Ngay hôm nay đi, mẹ bảo cô giúp việc chuẩn bị, hy vọng con có thể đến trước 7 giờ.”
“Thôi được.” Lý Tầm cảm thấy một khi mẹ quyết định thì không thay đổi, anh cũng lười tranh cãi với bà.
…
Khác với ngôi biệt thự xa hoa của bố, gia đình mẹ sống trong tứ hợp viện cổ kính. Mẹ là người phụ nữ đảm đang, bà trang trí nhà cửa ấm áp, mang không khí gia đình.
Lý Tầm bước vào, ký ức như quay về thời thơ ấu, khi đó cha mẹ anh chỉ là những nhân viên bình thường, không xem là giàu có, cùng làm việc chăm chỉ. Khi đó cả nhà ở trong khu nhà bình thường, bốn phòng một sảnh. Mẹ trồng rất nhiều hoa ở ban công, bố thích đọc sách trong phòng làm việc, anh ở phòng mình chơi đồ chơi, xem truyện cổ tích. Khi đó anh chỉ biết gia đình không thiếu tiền nhưng cha mẹ anh luôn tiết kiệm, ví dụ như anh muốn mua món đồ chơi hơi đắt thì mẹ quy định một tháng chỉ được mua một món, bố luôn dành dụm tiền lương của mình để riêng một khoản mua cho anh. Sau đó bị mẹ phát hiện, bố cười nghe mắng.
Hạnh phúc của anh biến mất từ khi nào?
Có lẽ là khi bố mẹ khởi nghiệp thành công, sở hữu công ty đầu tiên. Lúc đó bố bắt đầu xã giao ngày đêm, mẹ cũng bắt đầu xã giao không biết ngày đêm. Sau đó nữa, người chăm sóc anh biến thành bảo mẫu. Bố mẹ về nhà cũng nói chuyện công việc, hai người mang cảm xúc trong công việc về nhà, xào xáo không yên.
Sau nữa, khi nào thì không cãi nhau nữa? Đại khái là khi bố mẹ đều có công ty riêng, hai người về nhà bắt đầu im lặng. Mỗi lần xuất hiện trên báo thì hai người lại vẻ gắn bó keo sơn. Phải nói rằng kỹ thuật diễn xuất của họ rất tốt.
“Mẹ, sao anh không ở nhà chúng ta?” Tiếng cô bé cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Tầm. Anh gắp ít thức ăn, ăn qua quýt.
“Anh lớn rồi, có nhà riêng của mình.” Mẹ anh nói giảm sự ngượng ngùng.
“Tụi con đều ở cùng ba mẹ, vậy ba mẹ của anh đâu?”
!!!
Đúng là trẻ con ngây thơ, hai cô em gái sinh đôi cùng mẹ này mỗi câu khiến Lý Tầm sững sờ, mặt tái nhợt.
Sắc mặt mẹ và chú cũng không đẹp gì mấy.
“Con nít sao mà nhiều chuyện để hỏi vậy chứ, để anh ăn cơm yên nào.” Chú trách con gái.
“Lý Tầm…” Tâm trạng mẹ không dễ chịu, bà thử thăm dò, “Bây giờ con ở có một mình, ông mất rồi, không người chăm sóc, sao con không chuyển về đây ở cùng mẹ?”
Lý Tầm sửng sốt, tâm trạng hơi tệ. “Không cần, con quen ở một mình.”
“Anh, anh ở một mình không sợ tối sao?”
“Đúng đó, em nghe bạn em nói, tối là có quỷ đó.”
“Sợ quá, hai đứa em sợ nên phải ôm nhau ngủ.”
“…”
Hai cô bé tràn đầy tò mò với người anh trai này, ríu rít không ngừng.
“Anh các con lớn rồi, lớn nên không sợ.” Mẹ giải thích với hai cô bé.
“…” Lý Tầm tiếp tục yên lặng gắp thức ăn, ăn cơm, không nói một lời.
Ăn xong bữa cơm này là sự dày vò. Anh cảm thấy mình không nên đến đây. Chú rất tốt, đối xử tốt với mẹ. Chú ấy nấu ăn, nhẹ nhàng chăm sóc, anh có thể thấy mẹ cười rất nhiều so với trước.
Mẹ trước kia là Hoa Mộc Lan oai phong một cõi chốn thương trường. Anh thấy mẹ thường thay thế bố anh trong các cuộc đàm phán kinh doanh, bà mặc trang phục công sở, giày cao gót cao 10cm, trang điểm tỉ mỉ. Cho dù đến cuộc họp phụ huynh, mẹ anh ngồi đó thì giáo viên chủ nhiệm cũng khép nép ba phần.
Nhưng bây giờ, mẹ mặc đồ thường trong nhà, kẹp tóc của con gái, trên tạp dề cũng dán hình công chúa của em gái. Tuy dung mạo bà hơi kém hơn hồi trẻ nhưng khi nhìn hai cô em gái, những nếp nhăn khóe mắt cũng dịu dàng hẳn lên.
Hai cô em gái này rất đáng yêu. Lẽ ra anh phải ghen tị với hai cô bé ấy, ghen tị cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận vui vẻ của họ, nhưng anh không ghét được. Hai cô bé rất đáng yêu, ngây thơ, hoạt bát vô tư, như những nàng công chúa nhỏ. Người ta nói người phụ nữ hạnh phúc thực sự sẽ cởi bỏ mọi ngụy trang, sống như trẻ thơ.
Anh nghĩ, mẹ từ trên đỉnh cao rơi xuống phàm trần là vì yêu, vì hạnh phúc. Anh nên vui mừng vì mẹ anh đã tìm được một người chồng tốt, một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng sao anh vẫn buồn?
Trên đường về, anh suy nghĩ mãi. Bố mẹ ly hôn là đúng, hiện giờ xem ra lựa chọn của của họ không sai. Vậy thì rốt cuộc ai sai?
Anh bỗng cười khổ, đến bây giờ anh không biết cuộc đời này anh phải trách ai.
“Ông nội, ông nói xem có phải người sai là con chứ không phải họ?”
Có lẽ anh không nên sinh ra.
Trong đêm tối, anh cầm bó hoa cúc, khom lưng đặt trước mộ bia. Anh không ngờ khi thực sự không còn nơi nào để đi, anh lại đến trước mộ ông nội.
Đã từng có một người hiểu anh, yêu anh hơn bất kỳ ai trên đời, thế nhưng anh lại không được gặp mặt người đó lần cuối cùng. Ông nội đột ngột qua đời vào năm ngoái.
Lúc ấy anh còn chưa tốt nghiệp, còn học bên Mỹ. Anh nhận được tin tức chấn động này, nhốt mình một đêm, cuối cùng mới chấp nhận sự thật. Người yêu anh nhất vĩnh viễn rời bỏ anh.
Sau khi tốt nghiệp, anh quyết định về Giang thành. Anh sẽ mãi mãi ở lại thành phố của ông nội.
Người trước kia khuyên anh rời khỏi Giang thành là ông nội.
“Ước mơ sau này của con là gì?” Ông nội hỏi anh.
Ông thấy anh luôn lơ đễnh, ngày nào cũng như mất hồn nên muốn tìm hiểu sâu tâm tư của anh.
“Con không biết.” Lý Tầm khi đó vô cùng suy sụp.
“Con không có ước mơ sao?” Ông nhíu mày
“Vậy con có muốn giúp người khác thực hiện ước mơ không?”
“Người khác?” Lý Tầm nghĩ tới Khương Nhu.
“Cô bé trước đây thường đến chờ con, con có thích cô bé không?” Ông nội lại hỏi.
Lý Tầm kinh ngạc, sao tự dưng ông lại hỏi chuyện này.
“Dì Lưu nói với ông, mỗi ngày tan học con đều dắt chó đi dạo đến cửa nhà cô bé đó, con chó này cũng của cô bé phải không, tên cũng là tên cô bé đó?” Ông nội cười nói.
Tâm tư cháu trai sao ông không hiểu. Từ khi cô bé kia xuất hiện, cháu nội luôn trầm lặng ít lời của ông cuối cùng đã có cảm xúc dao động. Mỗi lần cô bé theo cháu ông đến cửa, tuy cậu sầm mặt mất kiên nhẫn nhưng lại lặng lẽ đứng ở cửa sổ nhìn theo bóng cô bé.
Đột nhiên đến ngày nọ, đứa cháu trai của ông như người mất hồn, ngày nào cũng dắt chó đi dạo, ngày nào cũng lảng vảng trước cửa nhà cô bé đó. Dĩ nhiên ông hiểu tâm tư của cậu. Tuổi 16 – 17 đúng là mầm xuân nảy nở. Cháu ông có cảm xúc, là chuyện tốt, còn hơn là như người trái tim đã chết.
“Ông nội, sao ông biết!” Lý Tầm kinh ngạc nhìn ông, tai đỏ bừng.
“Con có muốn tìm cô bé không? Con có thể suy nghĩ xem con có ước mơ nào muốn thực hiện cùng cô bé ấy không.” Ông nói.
Đêm đó anh suy nghĩ một đêm. Ngày hôm sau nói với ông nội, anh muốn làm nha sĩ. Anh nói cô ấy vì bảo vệ anh mà ngã gãy răng, thường xuyên đau răng.
Ông nội cười nói, có ước mơ, có mục tiêu là điều tốt, nhưng cần nỗ lực.
Anh ghi nhớ, từ đó bắt đầu chăm chỉ học hành. Năm 12, anh nộp đơn xin vào trường đại học y tại California.
Khi anh đi, ông nội chống gậy nói với anh, ông ở Giang thành chờ tin vui của anh. Chỉ tiếc ông không đợi được tin vui mà đột ngột rời bỏ anh.
“Ông nội, con nhớ ông.” Lý Tầm ngồi xuống, nhẹ nhàng tựa đầu vào bia đá, như anh đã từng tựa vào tay ông.
Không biết qua bao lâu, Lý Tầm mới chậm rãi về nhà.
“Cô ngủ rồi sao?” Anh do dự nhắn wechat cho Khương Nhu. Anh không biết sao nhưng rất muốn gửi tin nhắn cho cô.
“Chưa ngủ.” Bên kia trả lời rất nhanh.
“À.” Anh đáp một chữ.
“Hôm nay có vui không?” Cô hỏi.
Ngón tay Lý Tầm khựng lại, tự hỏi, vui sao? Anh cười khổ. “Cũng tạm.”
“Đang ở đâu?” Khương Nhu lại gửi tin khác.
Lý Tầm cảm thấy Khương Nhu hơi nhiệt tình, tâm trạng hậm hực với cô dần tan đi.
Anh đang định nhắn lại thì cô lại gửi tới “Ăn bánh kem chưa?”
Anh ngây người. Ngẩn ngơ!
Hôm nay là 8/2, sinh nhật anh. Hôm nay anh rất nhớ cô, muốn tìm cô. Một người càng đến ngày đặc biệt nào đó thường trái tim rất mong manh, mọi sự ngụy trang bên ngoài không chịu nổi một kích, anh cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong ngày sinh nhật này, không hề có người nào nhắc đến. Anh không nghĩ chờ đến bây giờ, người đầu tiên nhớ đến lại là cô. Cảm xúc tràn ngập trong lòng không thể khống chế.
“Không có.” Tay anh run run.
Anh cố gắng bình ổn nhịp thở, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động muốn điện thoại cho cô.
Đột nhiên gọi cho cô, có làm cô sợ không?
Anh nhìn màn hình chăm chăm, không chờ được tin nhắn wechat tiếp theo.
Anh thất vọng.
Đúng lúc này, wechat lại đến.
“Tôi mời cậu ăn bánh kem nha.”
Mời anh ăn bánh kem?
Anh cúi đầu suy nghĩ ý nghĩa câu này.
Không để anh nghĩ ra, wechat lại đến. “Cậu ngẩng đầu lên.”
Ngẩng đầu? Lý Tầm nhìn lên theo bản năng, sau đó nhìn thấy cô.
Cô đứng dưới gốc cây đa, vẫy tay với anh, tay cô cầm một chiếc bánh kem nhỏ.
Tim anh đập dồn, mọi âm thanh trên thế giới này đều biến mất, chỉ còn lại bàn tay cô vẫy anh trong bóng tối.
Từ đây, trong mắt, trong tai trong lòng anh, chỉ còn duy nhất mình cô.
Không có chỗ cho ai hay bất kỳ điều gì.
“Sao cậu về muộn thế? Cậu đi đâu à?” Khương Nhu đi về phía anh, nhìn gương mặt ủ rũ của anh, cô không nhịn được giơ tay xoa đầu anh.
“Đi loanh quanh.” Lý Tầm nói dối, mất tự nhiên.
Anh rời khỏi nghĩa trang, đến nhà Khương Nhu, nhà cô không mở đèn, anh thất vọng, tuy biết là cô và bà ngoại đều đã sang Mỹ nhưng lúc đó anh vẫn thấy lạc lõng, mất mát.
Một đường cô đơn đi đến đây, anh không bao giờ nghĩ đến việc cô lại ở đây chờ anh. Cảm giác thất vọng tột cùng, cực kỳ buồn bã rồi lại “Liễu ánh hoa tươi lại một thôn” thế nào? Chính là anh lúc này.
“Không phải cậu còn chưa ăn cơm đó chứ?” Khương Nhu cười hỏi.
“Ăn rồi.” Anh thành thật. “Cô không phải ở Mỹ à?”
Thực tế khi hỏi câu này, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi.
“Ừ, tôi mới xuống máy bay.” Khương Nhu ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Chắc là anh rất vui, tuy anh vẫn không biểu hiện gì như thường lệ nhưng cô đã quen, hiểu anh không từ chối là đang vui.
“Có việc nên tạm thời quay về.”
Lý Tầm muốn hỏi cô việc gì, lại không hỏi thành lời. Sợ tự mình đa tình. Chắc cô không phải vì sinh nhật anh mà trước Tết một ngày lại bay về Giang thành đâu.
“Cậu không tò mò tôi về vì điều gì sao?” Khương Nhu sóng vai đi bên cạnh, cười hỏi.
Người này, trong không gian nhỏ bé của riêng mình thì dám làm mọi thứ, viết những lá thư đó, viết những lời yêu thương âu yếm đó, đến trước mặt thì ngay cả nhìn cô cũng không dám. Đồ thỏ đế.
“Vậy sao cô quay về?” Anh hỏi nhỏ.
Anh tò mò, đương nhiên là anh rất tò mò, rất muốn biết câu trả lời của cô. Mỗi câu nói, mỗi nụ cười của cô đều chạm đến tim anh.
“Cậu… không cần biết.” Khương Nhu cố tình kéo dài chữ đầu ra thật dài, nhìn vẻ bình tĩnh của anh rốt cuộc dao động, cô thấy thỏa mãn.
“Vậy thôi.” Ánh sáng trong mắt anh vụt tắt, tâm trạng khó chịu.
“Nhanh lên, sắp tới 12 giờ rồi, còn chưa thổi nến nữa.” Khương Nhu giục anh, nắm tay áo anh kéo đi.
Anh ngẩn người, đứng đờ ra nhìn cô.
“Đi chứ!” Khương Nhu cảm thấy trêu anh thật thú vị. Nhìn cảm xúc anh phập phồng lên lên xuống xuống, cô không kiềm được muốn trêu nhiều hơn.
“Sao hả, muốn chị làm gì?” Khương Nhu nhìn xuống tay anh.
Anh theo phản xạ có điều kiện giấu tay ra sau lưng.
Trốn gì mà trốn? Gan sao bé xíu? Có phải đàn ông không? Khương Nhu suy nghĩ, thôi, anh là cậu em nhỏ, lại là con trai, không còn cách nào khác, ai bảo cô chọc phải một cậu em trai ngây thơ đến nhìn cũng không dám nhìn cô. Nếu cô đợi đến khi anh chủ động nắm tay cô chắc phải chờ đến thiên hoang địa lão. Cô khẽ cắn môi, dùng tay còn lại nắm chặt tay anh, không cho anh cơ hội trốn tránh.
“Cô…” Lý Tầm kinh ngạc nhìn cô, muốn nói lại không thốt nên lời.
“Tôi cái gì?” Khương Nhu hung hăng, “Tôi làm gì?”
“Cô không biết mình đang làm gì sao?” Lý Tầm nóng nảy, ánh mắt rơi vào bàn tay hai người đang nắm chặt, giọng điệu cố ra vẻ hung dữ nhưng mà không hung dữ nổi.
“Nắm tay thì sao? Nắm tay đâu có mang thai. Tôi không phải vì để cậu đi nhanh hơn sao.” Khương Nhu thật muốn dạy dỗ anh một trận, học cho nhiều tới ngốc người, không hiểu gì.
“Cô… con gái mà nói vậy, không biết xấu hổ.” Lý Tầm cạn lời.
Sao cô luôn táo bạo như vậy? Tay người khác muốn nắm là nắm? Đây là vấn đề đi nhanh hay chậm sao? Rốt cuộc cô có hiểu nam nữ khác biệt không?
“Đâu phải ngày đầu cậu biết tôi.” Khương Nhu tức quá hóa cười.
Cô biểu hiện còn chưa rõ ràng sao?
Trên mặt anh là vẻ cự tuyệt, nhưng tay lại không hề có ý định rút ra. Cô biết anh vẫn thích cô. Vì vậy, khoảng thời gian mập mờ thăm dò lẫn nhau này cô chấm dứt, tiến nhanh về trước. Cô không muốn đợi thêm nữa, cô không đủ kiên nhẫn như anh.
Lý Tầm nhìn cô đang cười, nụ cười như có ý gì khác.
Hai người không nói gì thêm. Chỉ cần nhìn nhau, ánh mắt người kia tựa như mấy năm chia xa kia chưa từng xảy ra, mọi ấm ức tủi thân chờ đợi đều tan thành mây khói, từ đây thế giới chỉ còn rung động thanh xuân.
Nhìn mãi, anh ngượng ngùng quay đi, khóe môi cong lên.
“Nhanh lên.” Khương Nhu nắm tay anh đi về phía nhà anh.
Anh đi theo sau, nhìn bóng cô và bóng anh thỉnh thoảng chồng lên nhau dưới ánh trăng. Trong lòng anh có một ánh trăng, dịu dàng, ấm áp, anh rất hạnh phúc.
Về đến nhà, Khương Nhu bảo anh ngồi cạnh bàn, nhắm mắt lại, không cần làm gì cả. Cô đi thắp nến.
Tiểu Khương thấy hai người về thì hưng phấn không ngủ tiếp, vội vàng nhảy lên ghế, đặt tay lên bàn, nhìn bánh kem ở giữa.
“Được rồi.”
Lý Tầm mở mắt thấy một chiếc bánh kem có cắm hai cây nến.
Peppa Pig?
Anh dở khóc dở cười. Ấu trĩ. Anh là trẻ con sao?
“Sinh nhật vui vẻ!”
Bùm ~
Khương Nhu đốt một cây pháo hoa chĩa về phía anh.
Cảm giác này hơi trẻ con, nhưng phải nói rằng, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được bầu không khí sinh nhật.
“Cảm ơn.” Anh nhìn cô, nói lời cảm ơn.
Cảm ơn cô. Chỉ là có thể cô không biết, anh cảm ơn cô biết bao nhiêu.
Trong những năm tháng thanh xuân cằn cỗi, cảm ơn cô sưởi ấm cuộc đời anh, khơi dậy niềm hy vọng của anh, cuộc sống anh dần thoát khỏi đầm lầy, bắt đầu có niềm tin.
“Mau ước nguyện đi.” Khương Nhu nhắc.
Cầu nguyện xong, cô lại giục anh thổi nến.
Thổi nến xong, Khương Nhu nhìn thời gian trên di động, vỗ vỗ ngực. “Cuối cùng cũng kịp! Đúng lúc luôn, tốt quá!”
Khương Nhu đưa màn hình cho anh xem, thời gian đúng lúc 00:00.
“Không kịp cũng không sao.” Lý Tầm cười nói.
Anh không thích tổ chức sinh nhật, cũng không mấy quan tâm ngày này. Có thể hơi quá nhưng với anh, nó không có gì quan trọng.
“Cậu biết cái gì, trước 0 giờ thổi nến ngụ ý cả năm sau đều bình an, dấu hiệu tốt đó.”
Lý Tầm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, cười khẽ
“Cô biết nhiều vậy.”
“Đương nhiên, chị ăn cơm nhiều hơn cậu mấy năm đó.” Khương Nhu đắc ý đưa dao cắt bánh và ba cái dĩa cho anh.
Tiểu Khương bên cạnh nhìn đĩa của mình, mắt phát sáng.
Lý Tầm đặt một miếng bánh nhỏ vào đĩa, Tiểu Khương vui vẻ chạy đến giành. Lý Tầm chụp chân nó lại, “Không được quậy.”
Anh đưa miếng bánh kem kia cho Khương Nhu.
Khương Nhu nhận bánh, định nói không ăn nhiều vậy, muộn rồi ăn bơ sẽ bị mập!
Nhưng rồi cô lại ăn luôn, cảm thấy rất ngọt ngào. Bởi vì trên miếng bánh có một trái tim chocolate, cũng là trái tim duy nhất trong bánh.
Em trai này, được đấy ~
Khương Nhu cảm thấy trái tim bà già cô đây ngọt lịm. Mặc dù Lý Tầm cả ngày trưng mặt lạnh nhưng mà trong âm thầm lại viết thư, vẽ tranh, còn bí mật chạy đến nơi cô ở gần đến vậy…
“Có rượu không?” Khương Nhu bỗng hỏi.
Cô thấy cần làm không khí sinh động, ít nhất phải chuốc say cậu em này mới có thể làm rơi lớp mặt nạ này, thể hiện cảm xúc thật.
Cô muốn like cho bản thân vì sự thông minh này.
“Có.” Lý Tầm nhíu mày, không biết cô muốn làm gì.
“Ở đâu? Tôi đi lấy?” Cô hỏi.
“Trong tủ lạnh.”
“Đợi tôi.” Khương Nhu đứng dậy đi vào bếp.
Nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng anh có cảm giác khó tả.
Tim đập rất nhanh.