Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha

Chương 6: Không có gì sao lại ghen?

22.

Khương Nhu nằm trên giuờng, rối rắm, hỗn độn.

Cô mơ hồ nghe bà ngoại ở bên ngoài gọi. “Tiểu Khương. Không phải tối nay con hẹn gặp bác sĩ Lương sao? Còn chưa chịu dậy?”

Bà ngoại đi vào kéo chăn cô.

“Á?” Khương Nhu sửng sốt. Cô quên béng mất.

“Mau dậy đi, hai đứa có hẹn thời gian không? Lần đầu gặp mặt đừng đến trễ, con nhỏ này.”

Khương Nhu lười không dậy. Thật ra không phải lười mà hiện tại cô không có tâm trạng gì để đi xem mắt. Người cô bây giờ như đống đay rối.

“Bà ngoại, con hẹn với anh ấy thời gian khác vậy. Hôm nay con không khỏe.” Khương Nhu cau mày, không muốn ra ngoài.

“Lần đầu tiên đã không đi, người ta sẽ cảm thấy thế nào? Bà thấy cậu bác sĩ Lương khá tốt, con phải nắm bắt cơ hội.” Bà ngoại tận tình khuyên

nhủ.

“Dạ dạ dạ. Bà cho con ngủ tiếp một lát đi.”

Khương Nhu thấy bà ngoại ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm gọi điện thoại cho Lương Thừa.

Di động u u vài tiếng, không mất mấy giây thì kết nối.

“Alo”, đầu dây bên kia truyền tới tiếng đàn ông trầm thấp. Bên anh ta hơi ồn ào.

“Bác sĩ Lương, thật sự xin lỗi, có thể dời bữa ăn sang lúc khác được không? Hôm nay tôi… hơi khó chịu.” Khương Nhu hạ giọng, ngượng ngùng.

Bên kia điện thoại không có tiếng nói, chỉ nghe vài tạp âm, vài giây sau, anh ta mới nói, “Tôi đã ở trên đường.”

Khương Nhu lúng túng, “Tôi xin lỗi.”

“Hơn nữa mấy ngày tới tôi… khá bận.” Lương Thừalại nói.

“Không sao, chúng ta có thể hẹn lại khi anh có thời gian…”

“Không muốn gặp tôi?” Anh ta đột nhiên ngắt lời cô, giọng lộ ra tia hài hước.

“Không phải…” Khương Nhu thật không muốn gặp anh ta, nhưng bị anh ta nói vậy thì rất xấu hổ, nói thêm, “Không phải do anh nói anh bận sao,

bác sĩ các anh đều rất bận.”

“…” Anh ta không lên tiếng, im lặng vài giây mới nói. “Tôi có một đề xuất nhỏ với cô, lần sau muốn hủy hẹn nên hủy trước một hai giờ, để người khác tiện sắp xếp trước.”

Lúng túng. Khương Nhu gãi đầu, trực giác cho cô biết, người đàn ông này không dễ chọc. Nhưng chuyện này đúng là cô đuối lý.

“Thế này vậy, nếu ngày nào anh không đi làm, hoặc làm buổi sáng, tôi đến tìm anh.” Khương Nhu nhượng bộ với thành ý lớn nhất.

Cô nghĩ mình và bác sĩ Lương có lẽ không thích hợp. Tuy rằng anh ta không tồi, gia cảnh cũng không tồi, người cũng trưởng thành, chững chạc, dường như không tìm được khuyết điểm gì. Nhưng không hiểu sao, cảm giác cô kỳ lạ vậy. Nếu không thích hợp thì cần giáp mặt nói rõ, không nhất thiết kéo dài ảnh hưởng nhau, cô không phải là người như vậy.

“Được.” Đầu dây bên kia dịu lại. “Cô khó chịu thế nào?”

Ừm… khó chịu trong lòng có được tính không?

Cô nghiến răng nói, “Tối hôm qua uống nhiều quá, hơi đau đầu nhưng không sao, tôi nằm một lúc là ổn thôi.”

“…” Đầu dây bên kia trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói, “Con gái ấy, cá nhân tôi đề nghị cố gắng đừng uống rượu, không tốt cho sức khỏe.”

Hả? Sao còn quản lý đến cô?

Đầu Khương Nhu to ra: “Vâng vâng, tôi đi tắm. Cúp máy ạ.” Nói xong cô vội vàng cúp máy.

Trên xe, người đàn ông cúp máy, cầm điện thoại trước mặt, nhìn chăm chú vào dãy số của cô, trầm ngâm.

Anh lẩm bẩm, “Trẻ con”. Anh buông di động xuống, tay trái quay vô lăng cho xe quay đầu đi về nhà.

23.

Giữa trưa, Khương Nhu ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, lơ đãng nghịch điện thoại.

Cô cảm thấy mình hoàn toàn không vượt qua nổi tình cảnh “xem mắt ở bệnh viện”. Ai ngờ chuyện như vậy lại có thể xảy ra một lần nữa?

Lương Thừa nói hôm nay chỉ có nửa ngày, bảo cô trưa đến bệnh viện tìm anh.

Cũng phải, cô đồng ý hứa hẹn, có quỳ cũng phải đi cho xong.

Ban đầu Khương Nhu đợi anh ta ở bãi đỗ xe. Lương Thừa nói có bệnh nhân đến bất ngờ cần

giải quyết gấp, vì vậy tạm thời chưa tan làm được, bảo cô lên đây ngồi chờ.

Được thôi, lên chờ cũng không có gì to tát. Ngoại trừ Lý Tầm thì cô không có gì phải sợ.

Đã 12:30, Lý Tầm tuy là bác sĩ nha khoa giống Lương Thừa nhưng giờ này chắc là anh đã đi ăn cơm, có thể tránh được xấu hổ không đáng.

Kết quả…

Khương Nhu ngẩng đầu nhìn, hai người đàn ông vây quanh bệnh nhân, thầm chửi thề. Đây không phải Lý Tầm thì là ai? Lương Thừa đang cùng Lý

Tầm điều trị cho một bệnh nhân, có lẽ vì vấn đề khó nên hai người gần như không phát hiện ra cô đến, chỉ có Lương Thừa ngẩng lên cho cô một

ánh mắt xin lỗi, chờ một chút.

Đến thì cũng đã đến, cô không thể cứ thế rời đi, như vậy càng xấu hổ.

Vì vậy cô ngồi sang một bên, tự thôi miên mình, không sao, cô cảm thấy mình cũng không làm gì ghê gớm quá. Về việc lá thư tình, cô có lỗi, cô đã

đến gặp anh nhiều lần nhưng anh không thừa nhận, nhưng cô không biết việc bảng mẫu chữ của Lý Tầm. Còn về chuyện tối hôm đó, nôn lên

người anh là cô sai, nhưng cô say không thể khống chế được mà. Tuy rằng ăn vạ ngủ trên

giường anh rất lưu manh, nhưng là vì cô buồn ngủ quá…

Nghĩ nhiều vậy làm gì? Cô đâu có làm gì đáng xấu hổ tới nỗi không dám gặp mặt người khác, huống hồ cô không phải là người có đạo đức như vậy, băn khoăn gút mắc cái gì?

Nghĩ vậy, lòng cô thông suốt thoải mái. Thậm chí cô còn tự thôi miên bản thân đến mức có thể mỉm cười với anh khi anh nhìn cô. Vì thế cô ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ anh phát hiện ra cô thì sẽ chủ động chào hỏi anh.

Cuối cùng Lý Tầm cũng quay lại, cũng phát hiện ra cô. Khi nhìn thấy cô, anh vẫn đang đeo khẩu trang, mũ, trên tay còn dính ít máu từ khóe miệng bệnh nhân. Ánh mắt hai người chạm nhau, anh

ngẩn người. Cô cười với anh, tim anh đập thình thịch, không biết nghĩ đến gì mà tai chợt nóng lên.

Chần chừ vài giây, anh cúi đầu nói gì đó với bác sĩ Lương, sau đó Khương Nhu thấy anh đi về phía cô.

Không -- anh đến đây làm gì?

Khương Nhu nhìn thấy Lương Thừa phía sau anh cũng có vẻ ngạc nhiên, đứng yên nhìn hai người, động tác trong tay ngưng lại.

Tuy một giây trước cô đã thuyết phục bản thân

nhưng khi anh đến gần, ngoài mặt mỉm cười nhưng lòng cô rất bối rối.

“Sao cô lại đến? Đợi… tôi một lát.” Lý Tầm cúi đầu, hạ giọng để người khác không nghe thấy.

Khương Nhu??

Cô lúng túng liếc nhìn Lương Thừa. Anh ta có vẻ kinh ngạc. Khương Nhu nghĩ vài giây, hiểu ra có lẽ Lý Tầm hiểu lầm mình đến đợi anh ấy, vừa định mở miệng thì Lý Tầm đã quay người nói với cô:

“Có thể cần ba mươi phút, cô cứ chơi điện thoại

trước.”

Khương Nhu???

Lý Tầm không đợi cô lên tiếng, quay người đi

thẳng về phía bệnh nhân.

Khương Nhu nhìn anh đi qua, Lương Thừa lại liếc nhìn cô một cái, sau đó quay sang nói chuyện với Lý Tầm.

Không biết hai người nói gì, chỉ thấy Lý Tầm thần sắc không yên liếc nhìn cô rồi quay đi tiếp tục điều trị.

Khương Nhu vốn nghĩ không có chuyện gì, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy ánh mắt cuối cùng anh nhìn cô thật kỳ quái, giống như cô làm gì không

thể gặp người.

Thấy hai người lại nói chuyện với nhau, sao cô lại có cảm giác đứng ngồi không yên vậy chứ? Nhưng rõ ràng có hai người trước mặt nói về mình, bàn luận về mình, còn thỉnh thoảng liếc nhìn mình, còn thay phiên nhau nhìn mình, thì ai mà chịu đựng nổi?

Cô muốn nói, hai người có thể nói to lên cho cô nghe được không? Sao phải bí mật vậy? Chưa kể lát nữa nên giải thích với Lý Tầm thế nào, rằng cô

đến tìm Lương Thừa chứ không phải anh? Hơn nữa, giọng điệu anh hôm nay sao vậy, lạnh thì vẫn lạnh nhưng tự dưng thấy hơi dịu dàng? Còn bảo cô chơi di động, tốt bụng hiểu lòng người vậy?

Cô nổi da gà.

“Quen à?”

Lý Tầm vừa đi qua, Lương Thừa hỏi.

Lý Tầm nhìn thoáng qua cô, “Vâng, một bệnh nhân của em.”

“Ra vậy.” Lương Thừa thở phào trong lòng.

Anh nghĩ, có lẽ do tháng trước anh đi công tác, ông nội có nói Khương Nhu sẽ đến tìm anh chữa răng. Nói thật thì khi ấy anh có ý muốn tránh việc

xem mắt nên thừa dịp đi công tác mà không gặp. Khi đó bệnh nhân của anh đều chuyển đến cho Lý Tầm, có lẽ Khương Nhu quen với Lý Tầm là khi đó. Ban nãy là do anh nghĩ nhiều rồi. Anh tự cười

mình.

Lương Thừa hoàn tất việc xử lý một bên hàm, để vị trí lại cho Lý Tầm.

Lý Tầm bẻ đèn về phía mình, thuần thục cầm dụng cụ, tiếp tục thực hiện bên kia. Anh làm việc cực kỳ nghiêm túc, kỹ thuật có phần khác với

L

ương Thừa.

Mặc dù Lương Thừa trên danh nghĩa là giáo viên

hướng dẫn Lý Tầm nhưng người học trò từ Mỹ về này có những kỹ thuật, xử lý chi tiết mà người làm giáo viên như anh khâm phục. Kỹ thuật của Lý Tầm tốt, khéo léo, kiên nhẫn, lúc Lương Thừa đi

công tác để lại bệnh nhân cho cậu ấy thì anh rất yên tâm. Đặc biệt từ khi Lý Tầm đến khoa của họ thì bệnh nhân nữ ngày càng tấp nập, khám chữa răng là một phần, ngắm người cũng một phần.

Lương Thừa nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu ấy, xem như hiểu vì sao phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên vì cậu. Nếu không phải người học trò này tính tình lạnh nhạt, phỏng chừng bạn gái đã xếp hàng dài ra ngoài bệnh viện.

Nghĩ đến điều gì đó, anh bỗng hỏi: “Lý Tầm, năm nay em 23 phải không?”

Lý Tầm vừa trị liệu vừa đáp, “Vâng.”

“Có bạn gái không?” Anh lại hỏi.

Động tác Lý Tầm dừng lại, một hai giây sau mới nói, “Không.”

Lương Thừa cảm thấy mình không tìm bạn gái vì quá bận, tập trung vào sự nghiệp, bản thân không hứng thú với tình cảm nam nữ. Nếu không phải

năm nay đã 32, trong nhà đã gây áp lực thì anh sẽ không đồng ý xem mắt. Lý Tầm thì khác, cậu ấy mới đến bệnh viện, nhiệm vụ không nặng nề, mà người trẻ tuổi không phải đều thích yêu đương, con gái theo đuổi không ít mà sao lại không có bạn gái?

“Không thích ai sao?” Anh hỏi.

Lý Tầm ngừng hẳn lại, nhưng quay đi khử trùng dụng cụ một cách rất tự nhiên. Lý Tầm không đáp, nhưng trong lòng hiện ra một cái tên. Nghĩ đến người đó, mặt anh nóng lên.

“Cũng phải, đây là giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, tuổi trẻ nên phấn đấu, không cần vội.”

Lương Thừa hài lòng nhìn dáng người cao gầy trước mặt. Anh rất hài lòng với Lý Tầm. Lý Tầm là người tốt nhất anh từng dẫn dắt, ít nói, làm việc

nghiêm túc, khắt khe, có năng lực, một tài năng có thể rèn luyện.

Năm đó anh cũng là như thế, trước nay không đặt tâm tư vào quan hệ tình cảm nam nữ, cảm thấy đó là lãng phí thời gian. Nếu không thì anh đã

không trở thành nha sĩ hàng đầu ở tuổi 32, vượt mặt những bác sĩ nha khoa lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm hơn.

Lý Tầm vùi đầu tiếp tục trị liệu, nói: “Thầy, lát nữa

em không theo thầy đến nhà ăn.”

“Được.” thật ra Lương Thừa muốn nói anh cũng không đi nhà ăn, nhưng cảm thấy không nên rắc “cơm chó” trước mặt học trò, vì thế không nói đến việc của Khương Nhu, không cần thiết làm đau lòng học trò.

“Em có việc?” Anh thuận miệng hỏi.

“Vâng, có chút việc.” Động tác Lý Tầm nhanh hơn.

24.

Nửa giờ sau, bên kia có vẻ đã kết thúc. Lương Thừa còn đang trò chuyện với bệnh nhân về một số yêu cầu sau phẫu thuật, Lý Tầm đi trước đến bàn chuẩn bị cởi găng tay, mũ, áo blouse. Anh rửa tay vài lần rồi mới chậm rãi đi về phía Khương Nhu.

Khương Nhu nhìn anh, chờ anh đi tới, cô muốn nói rõ ràng là mình đến đây không phải chờ anh. Nhưng Lý Tầm vừa đi đến bên cạnh, cô chưa kịp mở miệng thì anh như nhớ ra điều gì, lại quay người đi về phía bàn.

Khương Nhu nhìn anh, thấy anh khom lưng mở ngăn kéo thứ nhất lấy ra một túi giấy đựng một chiếc hộp bên trong. Anh cầm túi giấy đi về phía Khương Nhu, nhìn Khương Nhu đầy ẩn ý rồi đưa

cô.

“Cái gì vậy?” Khương Nhu ngạc nhiên trước hành

động này của anh. Người này có nhân cách phân liệt?

Cô không biết bên trong hộp có cái gì mà anh lại gói kín mít, cô hoàn toàn không nhìn thấy gì. Bình thường toàn trưng cái mặt lạnh tanh ra với mình,nhôm nay uống nhầm thuốc sao lại dịu dàng, thẹn

thùng thế này?

“Đồ của cô mà cô không biết?” Lý Tầm hạ giọng ý bảo cô đừng nói to.

Khương Nhu càng đần mặt ra nhưng vẫn giơ tay nhận lấy.

“Đi thôi.” Lý Tầm đưa nhanh túi cho cô, thở dài một hơi, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi.

Khương Nhu “Ừm… thật ra…” Cô cảm thấy tình huống này hơi khó xử, cau mày giải thích cho anh. Anh không có ý định lắng nghe, hai tay đút túi muốn đi.

Đúng lúc này, giọng Lương Thừa vang lên -- “Chờ

tôi 2 phút! Xong ngay thôi!”

Thôi xong!

Khương Nhu ngẩng lên nhìn về phía Lương Thừa,

da đầu tê rần. Bởi vì lúc này, Lý Tầm, người đang

đút tay vào túi cũng dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc

nhìn cô chăm chăm. Sau đó anh nghĩ lại, chắc là

thầy muốn cùng anh ra ngoài, mặc dù có hơi khó

hiểu nhưng vẫn quay đầu lại định nói với thầy

rằng anh không đi cùng thầy.

Nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì đã có người nói.

“Được.”

Giọng Khương Nhu không lớn không nhỏ, hiển

nhiên không phải nói với anh mà là… người phía

sau kia.

Lý Tầm không chắc lắm nhìn thầy, lại nhìn

Khương Nhu, vẻ kinh ngạc.

Nhưng khiến anh càng giật mình hơn là Khương

Nhu còn nói thêm, “Không sao, anh cứ thong thả.



Lý Tầm sững sờ đứng yên tại chỗ. Cô ấy không

phải đến tìm mình?

“Được rồi.” Lương Thừa cởϊ áσ blouse trắng, sải

bước đứng bên cạnh Khương Nhu, “Ngại quá, để

cô chờ lâu.”

Mặt anh hiện vẻ xin lỗi. Nếu biết trước sẽ không

để cô ấy đến tìm mình, mình làm việc xong sẽ đi

tìm cô, để cô phải chờ lâu như thế.

Nói xong, anh phát hiện hai người trước mặt hơi

kỳ lạ, không khí có phần bối rối. Suýt nữa thì quên,

hai người vì điều trị răng mà biết nhau, anh còn

nghĩ Lý Tầm đang nói chuyện điều trị với Khương

Nhu.

Anh cúi đầu nhìn thấy Khương Nhu có cầm thêm

một túi giấy, hỏi: “Bác sĩ Lý đưa cho cô cái gì à?”

Lý Tầm nhìn túi giấy không nói một lời, sắc mặt

khó coi.

“Tôi không biết.” Khương Nhu muốn giảm bớt

xấu hổ, đưa tay lấy hộp ra.

Ba ánh mắt tập trung vào chiếc hộp, mặt Lý Tầm

càng đen, thấy hộp sắp bị mở ra, anh giơ tay giật

cả hộp lẫn túi lại, vẻ mất tự nhiên, “Không có gì.”

Anh thấy Khương Nhu lẫn bác sĩ Lương đều kinh

ngạc nhìn hành động đột ngột khó hiểu của anh,

đành thêm một câu. “Thông tin về việc điều trị,

lần sau lại đưa cô.”

Gì? Thông tin điều trị? Cô đòi anh những thông tin

này khi nào? Khương Nhu cảm thấy hôm nay Lý

Tầm ít nhiều điên rồi.

“Vậy à… Phải rồi, quên giới thiệu với em, đây là

Khương Nhu, cô gái lần trước tôi nhắc là người

nhà sắp xếp xem mắt đấy.” Lương Thừa nhìn Lý

Tầm, rồi lại nói với Khương Nhu, “Đây là Lý Tầm,

hai người chắc đã gặp mặt, là học trò của tôi.”

Xem mắt?

Lòng Lý Tầm như bị tảng đá to đập xuống.

“Ồ?” Anh kiềm nén cảm xúc cuồn cuộn trong

lòng, nhướng mày liếc nhìn Khương Nhu. Anh cứ

nhìn cô như thế, im lặng, không e dè, ánh mắt sâu

không thấy đáy.

Lần đầu tiên Khương Nhu bị anh nhìn đến ngột

ngạt khó thở, cuối cùng phải tránh ánh mắt anh

đi.

Tuyệt!

Bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng

không thể xóa bỏ hình tượng lả lơi ong bướm của

mình trong lòng anh.

Đau đầu.

“Tuy nhiên hiện giờ chúng tôi chỉ mới là bạn bè,

lần sau có cơ hội cùng nhau ăn cơm, giới thiệu

chính thức với mọi người.” Lương Thừa đứng

gần vào Khương Nhu, lại nói với Lý Tầm, “Ban

nãy không phải em nói có việc à, sao còn chưa

đi?”

Vừa rồi cậu ấy làm rất nhanh, dáng vẻ sốt ruột,

giờ sao lại không còn vội vã?

Lý Tầm siết túi giấy thật chặt, cảm xúc thay đổi

có thể nhìn thấy bằng mắt thường. “Bây giờ thì

không có việc gì.” Giọng lạnh lùng của anh có thể

xem như khá thô lỗ, nói xong quay đi về lại bàn

mình, cúi người mở tủ nhét túi giấy vào.

Anh lấy sổ khám bệnh, cắm cúi viết bệnh án.

Lương Thừa cũng không hiểu sao cảm xúc Lý

Tầm lại đột ngột thay đổi, sợ Khương Nhu cảm

thấy ngại nên cười nói, “Chúng ta qua bên kia đi,

tôi sắp xếp chút rồi đi. Cô muốn ăn gì? Tôi đặt

chỗ.”

Khương Nhu “…” Cô không nghe thấy lời Lương

Thừanói, mắt chỉ nhìn Lý Tầm đang vùi đầu viết

bệnh án. Mặc dù cô không thể nhìn rõ biểu cảm

của anh nhưng cô có thể cảm nhận áp suất thấp

xung quanh anh.

Anh giận. Cực kỳ giận. Nhưng mà, sao anh lại

giận? Cô nghĩ không ra. Rõ ràng mình đâu có đắc

tội gì anh, cùng lắm chỉ khiến anh hiểu lầm cô đến

tìm anh, cô cũng muốn giải thích nhưng anh

không cho cơ hội. Anh làm gì mà tức giận đến

vậy?

Nói Khương Nhu không lo là giả.

Lương Thừa đưa cô đến văn phòng của anh, anh

còn sắp xếp lại một số hồ sơ bệnh án, tài liệu, vì

chiều không đi làm nên anh cần sửa sang lại rồi

mới giao được.

“Sao thế?” Lương Thừa thấy Khương Nhu có vẻ

bất an.

“Không sao.”

“…” Lương Thừa thấy sắc mặt cô không tốt,

không hỏi nữa, anh tưởng cô đợi lâu nên phiền,

nhanh chóng giải quyết cho xong việc. Hai người

im lặng.

“Lần điều trị thứ 3 của cô là khi nào?” một giọng

nói đột ngột vang lên trên đỉnh đầu. Khương Nhu

ngẩng lên, chạm phải ánh mắt lạnh lùng vô tình

của Lý Tầm. Anh đột ngột xuất hiện làm cô giật

mình, trong nhất thời không phản ứng lại.

Lương Thừa cũng kinh ngạc nhìn anh, sao cậu ấy

còn chưa đi?

Khương Nhu định thần lại, khá phiền, “Tuần sau.”

Cô không muốn đối mặt với vẻ mặt thối hoắc của

anh, muốn tống anh đi, trả lời cho có lệ.

Anh nhìn chằm chằm mặt cô, ngập ngừng, cuối

cùng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng, “Tuần sau lịch

tôi kín rồi.”

“…” Khương Nhu nửa tin nửa ngờ, nhưng thực tế

bây giờ cô không muốn thảo luận vấn đề này với

anh. Anh có vẻ không vui, không hiểu sao lại chạy

đến hỏi cô việc điều trị răng, thái độ này đâu

giống hỏi han mà giống như đòi nợ. Cô cũng nén

giận.

“Không sao, cô ấy muốn đi tuần sau thì cứ để

tuần sau. Tuần sau tôi không bận, cứ gọi tôi là

được.” Lương Thừa cảm thấy hai người có vẻ là

lạ, nhưng không biết rốt cuộc là chỗ nào bất

thường.

Anh còn nghĩ có thể do Khương Nhu là loại bệnh

nhân mà bác sĩ không thích, không nghe lời,

không tuân theo sắp xếp, chọc giận Lý Tầm.

Nhưng mà Lý Tầm đến đây nửa năm, chưa từng

thấy cậu ta tức giận, cô đã làm gì khiến một

người không bao giờ thể hiện cảm xúc phải nổi

nóng?

Không còn cách nào khác, Lương Thừađành tự

phá vỡ thế bế tắc. Kết quả chẳng những không

phá vỡ bế tắc mà còn là thêm dầu vào lửa.

Lý Tầm cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc trong

lòng, dùng giọng bình tĩnh nhất có thể để nói với

Lương Thừa: “Có thể thầy không biết, em dùng

phương pháp của Mỹ nên tốt nhất cô ấy để em

điều trị từ đầu đến cuối.”

Lương Thừa vô cùng bất ngờ. Anh chưa bao giờ

nghĩ rằng có một ngày học trò của anh sẽ dùng

giọng điệu bình tĩnh nhất, hòa hoãn nhất nói với

anh một câu mà khiến anh nghẹn lời. Lý Tầm học

kỹ thuật công nghệ mới nhất của Mỹ, ngay cả anh

là thầy mà cũng chỉ nghe nói đến. Bề ngoài anh là

thầy, trên thực tế đôi khi anh còn không thể khâm

phục tự đáy lòng người học trò này, học hỏi một

số kỹ thuật mới từ Lý Tầm.

Khương Nhu cũng không biết Lý Tầm nói có

nghĩa gì, nhưng cảm giác Lương Thừa muốn giải

vây lại bị anh cự tuyệt, cô cũng không nhịn được,

đáp thẳng.

“Sao cũng được, nếu anh không có thời gian thì

để đấy tính sau.”

“Thứ tư này.” Ánh mắt Lý Tầm lại dời về cô,

giọng không chút nghi ngờ, “4 giờ chiều thứ tư.”

“Thứ tư? Không phải em đến giảng đường bệnh

viện à?” Lương Thừa cau mày.

“Hủy ạ.” Lý Tầm đáp một câu, giọng điệu đối với

thầy có tương đối tốt, nhưng nói với Khương Nhu

thì lạnh hẳn: “Trước thứ tư, cấm rượu, cấm thuốc

lá.”

Nói rồi anh đút tay túi quần, liếc mắt nhìn hai

người, “Chúc hai người hẹn hò vui vẻ.” Quay lưng

bỏ đi.

Hai người còn lại nhìn theo bóng anh.

Lương Thừa không nhịn được bật cười. “Cô

nhóc, cô làm gì mà chọc đến bác sĩ Lý chúng tôi

đến thế? Cậu ấy hung dữ với cô vậy?” Nhưng

không khó để tưởng tượng, cô gái này vô tâm vô

tư, lại hay đi trễ, người lạnh nhạt như Lý Tầm rất

dễ bị chọc giận.

“Các bác sĩ đều đối xử hung dữ với bệnh nhân

vậy sao?” Khương Nhu có biết mình làm gì chọc

giận anh đâu? Cô cứ cảm giác câu cuối cùng của

Lý Tầm “chúc hai người hẹn hò vui vẻ” rất kỳ

quái. Buổi hẹn xem mắt rất bình thường, ai biết thì

nói cô đang xem mắt, không biết còn tưởng cô

yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, làm cô khó chịu, rất mất tự

nhiên.

“Điều duy nhất bệnh nhân có thể chọc giận bác

sĩ chính là không nghe lời dặn dò của bác sĩ.”

Lương Thừa cười, sau đó hạ giọng nói: “Cô cũng

giỏi thật đấy, không biết là không nghe lời đến

mức nào mà chọc giận học trò tính tình tốt của tôi

đen cả mặt.”

Lý Tầm tốt tính? Viển vông! Trong ấn tượng, anh

chưa bao giờ đối xử tốt với cô.

“Bác sĩ Lương, anh…” Khương Nhu nhìn vẻ vui

sướиɠ khi người gặp họa của anh ta, vừa tức vừa

buồn cười, “Thôi bỏ đi… Đi thôi, tôi đói.”

“Ừ, đi thôi, hôm nay để cô chờ lâu vậy xem như

chúng ta huề nhau.”

Khương Nhu “…”

Lương Thừa cầm chìa khóa xe làm tư thế mời.

Hai người cùng đi xuống lầu.

Mãi đến khi phòng bên cạnh hoàn toàn yên lặng,

Lý Tầm mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào

hồ sơ, buông bút, ngả người ra sau.

Anh nhắm mắt, vươn tay trái ấn huyệt Thái

dương. Anh mở hé mắt, tầm mắt dừng trên hồ sơ

bệnh án, trên ấy dày đặc tên người nào đó. Anh

thở dài một hơi.

Thể xác, tinh thần đều mệt mỏi.

󰟝

25.

Rất rõ ràng, một bữa ăn vô vị.

Khương Nhu ăn rất ít, phiền lòng nghịch di động.

“Đồ ăn không ngon sao?” Lương Thừa thấy cô

ăn không nhiều, anh cũng buông đũa, tìm đề tài.

“Không phải, tôi không có cảm giác thèm ăn.”

“Beef steak ở đây không tệ.” Lương Thừa cắt cho

cô một miếng bít tết nhỏ, đặt vào dĩa cô. “Có thể

hỏi cô làm công việc gì không?”

“Blogger du lịch.” Khương Nhu ăn một miếng bít

tết, đáp tự nhiên.

“Ồ?” Anh ngập ngừng, “Blogger du lịch không tệ,

rất mới mẻ, đều là những người trẻ tuổi làm.”

“Vâng.”

“Nhưng trước đó tôi có xem một blogger du lịch

bị mắng rất nặng nề trên mạng. Tính cạnh tranh

của các cô rất khốc liệt?”

“Anh cũng xem?” Khương Nhu hơi ngạc nhiên,

Lương Thừa tạo cho cô cảm giác không phải là

người chú ý tin tức trên mạng.

Cuối cùng hai người có đề tài chung, cô cười khổ,

“Rất thảm.”

Đột nhiên Khương Nhu muốn biết góc nhìn của

người ngoài nghề, “Vậy anh có ý kiến gì về việc

đó không?”

Lương Thừa không đáp ngay mà cầm điện thoại

lên trả lời tin nhắn. Anh thật sự rất bận, một bữa

ăn mà trả lời rất nhiều tin nhắn.

Trả lời tin nhắn xong, anh mới mở miệng, “Cá

nhân tôi cho rằng con gái không cần cuốn vào

những tranh cãi trên mạng. Dư luận trên mạng

không mấy thân thiện với con gái. Nếu có tranh

chấp thì nhờ luật sư giải quyết một cách riêng tư

thay vì xuất đầu lộ diện, đem mình ra trước công

chúng để cư dân mạng phán xét.”

Thật ra anh nói xem như đúng trọng tâm nhưng

Khương Nhu cảm thấy anh vẫn không hiểu về

ngành này, bất lực mỉm cười, “Giao cho luật sư?

Sao chép video rất khó xác định, luật sư cũng

không thể làm được gì.”

Nếu luật sư có thể giải quyết thì Khương Nhu đã

mời luật sư từ sớm, Hương Hương cũng không

kiêu ngạo đến mức đó. Nghĩ tới cô ta, Khương

Nhu tức giận.

“Nhưng đưa lên mạng sẽ gây ảnh hưởng đến

người nhà, đặc biệt là gia đình người blogger kia

bị mắng thê thảm.” Lương Thừa nói đúng sự

thật.

Anh không thích những người nổi tiếng trên

mạng, những người làm nghề trực tuyến, chủ yếu

cảm thấy bình luận trên mạng không bị kiểm soát,

nếu thật sự là người nhà của blogger kia thì anh

không thể chấp nhận được. Anh nghe Khương

Nhu nói cô là blogger du lịch thì khá kinh ngạc.

Chưa nói đến việc không thích, nhưng là khó

chấp nhận. Đây chắc chắn là một điểm trừ.

“Tôi chính là người blogger bị mắng thê thảm kia.

” Khương Nhu thản nhiên nói.

Không khí lập tức trầm lắng.

Lương Thừa thật sự không ngờ đến…

Anh yên lặng một lúc mới nói, “Thật ra cô có

nghĩ đến việc thay đổi công việc không?”

“Ví dụ như?” Khương Nhu đã đoán trước được

phản ứng của anh ta. Giống như những người

theo đuổi trước đây, ban đầu họ có thể miễn

cưỡng chấp nhận công việc của cô, nhưng sau

này, bởi vì cô thường xuyên bôn ba bên ngoài

trong thời gian dài, tín hiệu không có, liên lạc

không được, mọi người dần chọn cách chia tay.

“Nếu cô muốn tôi có thể giúp cô tìm một công

việc ổn định ở Giang thành.” Lương Thừa uống

ngụm trà. “Con gái không nhất thiết để mình bị

cuốn vào dư luận.”

Khương Nhu nở nụ cười, “Vậy bác sĩ Lương

nghĩ tôi phù hợp công việc gì?”

“Công việc văn phòng. Con gái như cô không

thích hợp dãi nắng dầm mưa, cũng không cần

kiếm quá nhiều tiền, nhẹ nhàng một chút là tốt rồi.

” Lương Thừa nói thẳng suy nghĩ của mình.

Hiện giờ thu nhập của anh khá ổn, ngày thường

rất bận, cơ bản không thể chăm sóc gia đình. Nửa

kia lý tưởng theo anh là có một công việc nhẹ

nhàng có thể chăm sóc gia đình, nếu không muốn

đi làm, anh nuôi cũng được. Dù sao thì mẹ anh

cũng cả đời làm bà chủ gia đình, chưa từng đi

làm, chăm sóc gia đình chu đáo.

“Ngồi văn phòng có lẽ không thích hợp với tôi.”

Khương Nhu đã không còn kiên nhẫn. Cô không

muốn vòng vo với anh.

“Có gì không thích hợp?” Lương Thừa cảm thấy

suy nghĩ của cô khá kỳ quái.

Thật ra đến giờ cảm giác của anh về cô vẫn khá

tốt. Cô xinh đẹp, không phải loại dịu dàng thanh

tú như ngọc mà là có vẻ đẹp tự nhiên, thoải mái.

Cô không nói quá nhiều, tính cách cũng có vẻ ổn.

Anh rất hiếm khi có tình cảm với phụ nữ, cô xem

như là một trong số đó. Anh nhận ra điều đó vào

thứ bảy, anh phát hiện mình chưa từng mong chờ

gặp cô gái nào như thế. Khi biết cô hủy hẹn, trong

lòng anh cảm thấy tức giận, tức giận không phải

vì cuộc hẹn bị hủy mà vì không thể gặp được cô.

Hôm nay ở phòng khám, anh nhìn thấy cô ngồi

trên ghế, lặng lẽ đợi anh tan làm. Nói thật, anh

chưa bao giờ được ai chờ đợi tan làm, cảm giác

này thật động lòng. Vì vậy anh mới chân thành

hỏi thăm về công việc cô.

“Vì tôi không thích sáng đi chiều về.” Khương

Nhu cười nói, “Tôi quen lười biếng, thức đêm ngủ

ngày, thích gì làm nấy.” Cô cố gắng nói những

điều mà Lương Thừa không thích. Cô đã có ý

tưởng sơ bộ về mẫu con gái mà anh ta muốn tìm.

Cô muốn anh ta chủ động nói ra, nhìn đi, chúng ta

không thích hợp.

“…” Lương Thừa lần đầu tiên bị cô làm cho nói

không nên lời.

Sau đó cả hai cùng im lặng. Ngược lại, Khương

Nhu thấy thật thoải mái.

Ăn cơm trưa xong, Lương Thừa hỏi muốn đi xem

phim không, Khương Nhu từ chối. Hai người

không phải gu của nhau, cần gì phát triển thêm

nữa?

Hai người đi dọc bờ sông, trò chuyện vài đề tài

khác.

Mãi đến khi ăn xong bữa tối, kết thúc hành trình

ngày xem mắt. Lương Thừa cương quyết muốn

đưa cô đến ngã tư, cô không từ chối. Đến ngã tư,

cô mỉm cười vẫy tay tạm biệt anh.

Cô đi trong con hẻm tối đen như mực, trong đầu

không ngừng suy nghĩ, Lương Thừa đúng là một

người tình hoàn hảo nhất mà cô từng gặp. Chín

chắn, trưởng thành, có tài, có sắắc, công việc ổn

định, sự nghiệp thành đạt, so với người suốt ngày

đen mặt kia thì hơn gấp chục lần. Thực tế thì con

gái đều muốn dành cả đời với người như Lương

Thừa. Chẳng qua không thích hợp với cô thôi.

Rốt cuộc thì nhân tài thế nào mới phù hợp với

mình? Trong đầu cô nhảy ra một cái tên. Cô tự

giật mình. Sao mà luôn nghĩ đến anh, còn anh thì

luôn phớt lờ mình? Nghĩ đến Lý Tầm, tâm trạng

cô lại buồn bực.

Tại sao anh luôn không thích mình? Lạnh lùng với

mình như vậy? Mình còn nghĩ tới anh ta, đúng là

buồn cười.

Khương Nhu ôm tâm trạng phức tạp đi đến đầu

hẻm, nhìn thấy xa xa có một bóng người. Cô

mắng thầm trong lòng, hơn nửa đêm người này

còn đứng đây làm gì, điên à?

Cô dẫm lên giày cao gót đi tới, đến gần mới nhận

ra đó là Lý Tầm. Anh mặc quần áo đơn giản, hình

như mới tắm xong, tóc hơi dài chưa khô, đứng

dựa vào tường. Anh không nghịch điện thoại, chỉ

nhìn cô chăm chăm.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lý Tầm, cơn giận cả

chiều nay trong lòng cô bỗng tiêu tan.

Giây sau cô nhìn thấy chú corgi chân ngắn nằm

dưới chân anh, cô lại nổi cơn thịnh nộ. Quên đi,

lúc này cô không có tâm trạng đấu với anh.

Cô đi thẳng qua anh. Lý Tầm cũng không lên

tiếng, nhìn cô đi một đoạn rồi mới thong thả đút

tay túi quần đi theo cô. Anh không đến gần, cứ đi

theo xa xa như vậy.

Cô đi nhanh, anh đi nhanh. Cô đi chậm, anh cũng

chậm bước. Hai người duy trì khoảng cách mấy

chục mét.

Chú ngốc Tiểu Khương vọt tới bên chân Khương

Nhu, thấy chủ nhân không theo kịp lại chạy như

điên quay về, phanh sát chân Lý Tầm. Nó cứ chạy

tới chạy lui như vậy, cuối cùng thở phì phò, không

chạy nổi nữa, nằm bò trên đất rên ư ử làm nũng

với Lý Tầm, đòi anh ôm.

Lý Tầm giằng co với nó vài giây rồi bại trận, cúi

người vớt nó lên, ôm trong tay, khẽ cảnh cáo:

“Đêm nay không được nghịch.”

Khi anh ngẩng lên, một đôi mắt đang nhìn anh

lom lom. Tim anh giật thót, không hiểu sao cô

quay lại.

“Cậu đi theo tôi làm gì.” Giọng Khương Nhu

không tốt. Cô biết anh đi theo mình, không hiểu

sao muốn hỏi anh muốn làm gì.

Kết quả là đi đến gần, phát hiện ngày thường anh

lạnh lùng tàn nhẫn vậy mà lại hết sức dịu dàng

với một con chó. Người biết thì nói đó là chó,

người không biết thì tưởng nguời yêu kỳ lạ của

anh. Nghĩ lại cách đối đãi giữa mình so với chó.

Cô điên rồi. Đúng là người không bằng chó.

Cô giận, mà không biết nên giận ai.

“Tôi không đi theo cô.” Giọng Lý Tầm rất bình

tĩnh, ít lạnh lùng hơn, nhìn cô từ trên cao xuống,

bỏ thêm hai chữ, “Tản bộ.”

Mẹ kiếp, tản bộ.

26.

Khương Nhu có thôi thúc rất muốn cãi nhau với

anh, dùng hết những lạnh lùng mà cô nhận từ anh

trong suốt những năm qua ra làm lý lẽ.

Ánh mắt cô lại rơi vào chú chó corgi đang nằm

trong tay anh. Cô nhìn chằm chằm chú chó một

cách hung dữ như muốn ngoạm nó mà nhai. Nó

lại mở to đôi mắt vô tội nhìn cô, đầu nghiêng

nghiêng ngây thơ.

Giằng co vài giây, lửa giận trong lòng cô dần tắt

hơn phân nửa. Nghĩ đến lá thư tình kia. Thôi

được, cô hoàn toàn mất tự tin, cũng không còn

cáu kỉnh nữa.

Đột nhiên có thứ gì được nhét vào lòng cô, cô

thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn lại.

Túi giấy hồi trưa.

“Gì vậy? Không cần.”

Không cần, hai chữ này nói ra cô còn cười nhạo

bản thân là không hề có chí khí. Trưa nay anh

định đưa cho cô vào buổi trưa?

Có ý gì?

Có lẽ nào… là món quà gì đó? Trưa không đưa,

giờ hơn nửa đêm chờ để đưa? Cố chấp như vậy?

Cô thừa nhận, mọi lửa giận đã bị dập tắt hoàn

toàn.

“Cô về hẵng mở ra.” Anh tốt bụng nhắc nhở, mặt

rất biểu cảm.

Về mới mở? Khương Nhu cảm thấy hình như anh

còn có vẻ ngượng ngùng.

“Không sao, tôi xem thử.” Khương Nhu lấy hộp ra

khỏi túi giấy.

“Đừng…” Lý Tầm cảnh báo.

Cô quay lưng lại, mở hộp ra.

?? Đen, ren, thứ gì vậy?

Cô dùng ngón tay móc lên, nụ cười dần thay đổi --

cô xách lên không được mà thả xuống cũng

không xong -- đoạn ký ức ngắn ngủi lóe lên trong

đầu cô.

Xong đời!

Đây không phải áo ngực của cô sao?

Cô nhìn Lý Tầm, rồi nhìn chiếc hộp…

Không khí đông cứng.

“Tôi đi trước.” Lý Tầm lên tiếng trước, phá vỡ cục

diện bế tắc, cúi đầu chuẩn bị rời đi.

Khương Nhu nhìn anh, dưới ánh trăng cô có thể

nhìn thấy màu sắc khác biệt trên tai và mặt anh.

Tai anh đỏ bừng. Nếu cô nhìn không nhầm thì

đến cả cổ anh cũng đỏ ửng. Cô đang 囧 mà nhìn

thấy dáng vẻ anh thế này lại thấy tức cười, muốn

trêu đùa anh.

Cô làm thật.

“Đừng mà, đừng đi mà, cậu theo tôi hơn nửa

tiếng đồng hồ, còn cầm… của tôi, sao không vào

nhà ngồi chơi?”

Cô đứng đó, ngửa đầu cười khẽ, ánh mắt chỉ về

hướng nhà mình.

“Không, cô cũng đến nơi rồi.” Lý Tầm quay lại

nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại không dám

nhìn cô lâu, “Tôi đi đây.”

“Đừng sợ mà, tôi đâu có ăn thịt cậu.” Khương

Nhu thấy anh bị mình dọa sợ đến vậy, không nhịn

được muốn cười, “Hơn nữa, nhà tôi không còn ai

khác.”

Cô nghĩ, giờ này chắc chắn bà ngoại ngủ rồi, ngủ

thì xem như không còn ai khác cũng không sai.

Lời này có bao nhiêu mờ ám, có bao nhiêu ám chỉ,

ai nghe thấy đều hiểu.

Lý Tầm kích động trong khoảnh khắc, đúng ra mà

nói là anh bị sự táo bạo, tùy tiện của cô làm kinh

ngạc.

“Cô mau về đi.” Lý Tầm hạ giọng cảnh cáo.

“Sao không muốn đến chỗ tôi à? Nếu cậu đã đưa

tôi đến nhà, hay là để tôi đưa cậu về nhà lại? Đến

chỗ cậu cũng được, có qua có lại.” Khương Nhu

tiếp tục trêu.

“Khương Nhu!” Giọng anh càng trầm hơn, có ý

giận. Anh không biết sao mình lại giận, chỉ hung

hăng nhìn cô, nhìn đến cô tê dại cả người, không

dám cười nữa.

“Hung dữ vậy sao?” Khương Nhu lẩm bẩm. Đùa

một chút mà cần giận vậy sao?

“Cô cảm thấy chuyện này có vui không?” Anh

bình tĩnh, nghiêm nghị hỏi cô.

Khương Nhu dường như thấy lại Lý Tầm thời

trung học. Mỗi lần Khương Nhu trêu chọc anh,

anh thường phớt lờ cô, đến khi bị cô phiền thật thì

anh sẽ hung hăng như vậy, hỏi cô có phải có

bệnh không, trêu chọc người khác rất vui sao?

Mỗi lần như vậy, Khương Nhu trước anh luôn mặt

xám mày tro.

Nghĩ đến đó, Khương Nhu bỗng thấy tủi thân, tâm

trạng lại bắt đầu không tốt, cô nhìn thẳng vào mắt

anh, “Lý Tầm, tôi chỉ đùa với cậu, sao cậu cứ phải

như thế? Không thể chấp nhận trò đùa?”

“…” Lý Tầm nhìn cô, muốn nói lại thôi. Anh nhìn

cô một lúc, tránh ánh mắt cô, cắn răng kiềm nén

cảm xúc trong lòng, ôm Tiểu Khương.

“Vì nó không vui.”

Không hề vui. Anh bỏ lại câu này rồi quay người

rời đi, biến mất trong bóng đêm.

Khương Nhu nhìn theo bóng anh dần bến mất,

tâm trạng rơi xuống đáy. Tại sao lần nào cô và

anh cũng ầm ĩ rồi tan rã không vui!

Cô không biết vấn đề ở đâu, từ trung học đã vậy.

Không, 7 năm sau về, dường như anh còn ghét cô

hơn.

Cô nhặt túi giấy lên, giận đùng đùng quay về nhà.

Về nhà, nằm lên giường, cô nghĩ vẫn không ra,

nằm trằn trọc đến hơn 3 giờ rưỡi mới ngủ.

Tâm trạng chán nản, cô không trả lời tin nhắn

chúc ngủ ngon Lương Thừa gửi. Ôm tâm sự đi

vào giấc ngủ.

27.

Lý Tầm rời đi cũng không về thẳng nhà mà lại

dẫm lên con đường đá xanh, đi một quãng

đường dài. Vốn tưởng mượn ánh trăng tiêu sầu,

sầu lại tầng tầng chồng chất, ép anh đến khó thở.

Cuối cùng anh ôm Tiểu Khương về nhà. Rửa mặt

xong, nằm trên giường lăn qua trở lại cũng không

ngủ được. Anh lại mặc áo ngủ ngồi dậy, ngồi trên

giường một lúc rồi đến bàn làm việc. Ngón tay

thon dài mở ngăn kéo, lấy một tờ giấy viết thư, để

lên bàn, cầm bút bắt đầu viết thư. Dần dần, từ chữ

thành dòng, thành đoạn, thành chương. Viết trong

nửa giờ, anh đặt dấu chấm câu cuối cùng, viết lên

góc dưới bên phải tờ giấy - Gửi Tiểu Khương.

Hoàn thành lá thư, anh như bị rút cạn sức lực, lại

quay về giường nằm, nhìn trần nhà thở dài.

Tại sao lại đến quấy rầy anh? Vì sao đã nói không

để ý đến cô, lại chạy đến đầu hẻm chờ? Vì sao đã

qua 7 năm, cô vẫn dễ dàng làm hồ nước tĩnh lặng

trong anh dậy sóng? Mà những gợn sóng ấy

khiến anh sợ hãi!

Anh giơ tay che mắt, nhắm mắt lại, như thể vô

cùng mệt mỏi, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Anh dậy rất sớm.

Trời còn chưa sáng, anh và Tiểu Khương một

người một chó đã dẫm lên con đường đá xanh

vắng vẻ.

Tiểu Khương vì dậy sớm quá nên không có tinh

thần, đi bên cạnh anh, đầu gục xuống, thi thoảng

ngáp dài. Đi đến nơi nào đó, Tiểu Khương sáng

mắt lên, lắc mông lao về trước, lao tới trước mặt

bà Trương.

“Tiểu Khương.” Lý Tầm sợ nó đυ.ng vào bà, vội

vàng cảnh cáo, buột miệng gọi tên nó.

Bà Trương đang tưới hoa, nghe tiếng quay lại,

nhìn thấy anh mặc bộ đồ thể thao màu đen đứng

cách đó không xa, tay cầm sợi dây xích chó bị

đứt. Lại là cậu ấy. Bà Trương mỉm cười, nếp nhăn

trên mặt giãn ra, giơ tay chào.

“Dậy sớm vậy à? Mau tới đây, mau tới đây, ở đây

chờ một lát.” Giọng bà dịu dàng, ánh mắt hiền từ.

Lý Tầm cúi đầu nhìn sang, thấy chiếc ghế dài lần

trước được đặt ngay trước sân. Anh chưa kịp

phản ứng thì Tiểu Khương đã không khách sáo,

đôi chân ngắn tũn bò lên ghế, cực kỳ ngoan

ngoãn ngồi xuống, thè lưỡi với bà.

Lý Tầm bất lực, ngượng ngập đáp, “Dạ được.”

Anh đi qua ngồi xuống ghế.

“Nó lại đói rồi à, anh bạn trẻ, cháu chờ một lát, bà

đi lấy thức ăn cho nó. Lần trước bà mua riêng cho

nó rồi, trong nhà chất rất nhiều.” Bà ngoại

Khương Nhu cười ha ha.

“Cảm ơn ạ.” Lý Tầm lễ phép nhìn bà, muốn nói

không cần phiền toái nhưng rồi lại nuốt xuống.

Anh nhìn bà ngoại Khương Nhu chậm rãi quay

vào nhà, ánh mắt vô thức nhìn về phía cửa sổ bên

phải, cửa sổ tối đen, không có dấu hiệu sáng lên.

Anh nhìn đi nơi khác, tự cười mình. Cô còn chưa

dậy sao? Ngủ thật ngon. Không ngủ được luôn

chỉ có anh. Lòng thoáng một tia chua xót.

“Lần trước nghe người ta nói mới biết thì ra thức

ăn chó có nhiều vị như vậy, bà già không hiểu

biết, không biết nó thích vị gì nên mua mỗi thứ

một ít.”

Bà dứt lời, mấy túi thức ăn chó đặt trong giỏ được

đưa ra trước mặt anh. Lý Tầm hơi bất ngờ. Anh

không nghĩ bà ngoại Khương Nhu lại mua nhiều

như vậy, còn đủ loại, anh dẫn Tiểu Khương đi

dạo, Tiểu Khương tham ăn thi thoảng ăn chực

một ít, anh cũng không quản nó. Bây giờ thành ăn

chực chuyên nghiệp, ít nhiều anh cũng xấu hổ.

“Bà ơi, không cần nhiều như vậy.” Lý Tầm thấy

bà đổ thức ăn vào bát cho chó, vội ngăn lại.

“Hả?... nhiều sao?” Bà cười, lấy lại một ít.

Tiểu Khương không vui, dùng cả người chặn lại

ngăn không cho đồ ăn ngon của mình bị lấy đi.

“Bình thường nó không ăn hết nhiều như vậy, ăn

quá nhiều sẽ khiến dạ dày khó chịu, lăn lộn không

ngủ được.” Lý Tầm giải thích.

“Vậy à, vậy thì không thể ăn nhiều.” Bà lấy lại một

ít, hỏi: “Vầy được chưa?”

“Ít hơn chút nữa ạ.” Lý Tầm nói khẽ.

“Nhiêu đây?”

“Dạ được rồi.”

Lý Tầm ngó Tiểu Khương bên cạnh ư ử không

vui, dùng ánh mắt cảnh cáo nó phải nghe lời,

không được tham ăn.

Bà ngoại cười ha ha bỏ thức ăn lại vào túi, buộc

chặt, để sang một bên, mình cũng ngồi xuống ghế

dài.

Hai người nhìn Tiểu Khương cắm đầu trong bát

ăn hùng hục, bật cười.

Người thanh niên này hẳn là cực kỳ dịu dàng, cậu

ấy đối xử với một con chó cũng nhẹ nhàng như

vậy, với người chắc phải dịu dàng tận xương tủy.

Bà ngoại nghĩ ra gì đó, hỏi anh: “Sao cháu dậy

sớm thế? Bây giờ thanh niên dậy sớm như cháu

không nhiều.”

Bà ngoại nói rồi liếc nhìn cửa sổ phòng cháu gái.

Ví dụ như cô cháu gái mình kia, thức khuya, ngày

ngủ đến mặt trời mọc cao ba sào không dậy nổi,

làm việc, nghỉ ngơi vô cùng thất thường. Cùng là

người trẻ tuổi, sao người trước mặt lại cho người

ta cảm giác ngoan ngoãn, nghe lời như vậy?

“Cháu ngủ không được.” Lý Tầm cười nhẹ.

“…” Bà ngoại nhìn anh, dưới mắt quầng thâm

xanh nhạt, xem ra thật sự ngủ không ngon. Bà

không hỏi tiếp vì sao anh ngủ không được mà

chuyển đề tài.

“Lần trước nghe cháu nói từng có người thân

sống ở đây, bây giờ còn không? Ở nhà số mấy?”

“…” Lý Tầm sửng sốt, không lên tiếng.

Ngay khi bà nghĩ anh không trả lời thì anh lại đáp,

“Dạ, không còn ở nữa, ông nội cháu năm ngoái

đã qua đời rồi.” Giọng anh rất nhẹ, cho dù tông

giọng đều đều, bình thản nhưng vẫn khiến người

nghe cảm giác bi thương nồng đậm.

Bà ngoại cũng sững người. Hóa ra cậu ấy nói

từng ở là ý này, người đã mất.

Người mất là ông nội cậu ấy, cậu ấy vẫn ở đây,

hoài niệm như vậy chắc hẳn là tình cảm với ông

rất sâu đậm. Nghĩ vậy, bà ngoại thấy thương anh.

Nhưng mà, cha mẹ cậu ấy đâu, sao không ở cùng

cha mẹ.

Bà tuy thắc mắc nhưng sợ nhắc đến chuyện buồn

của anh nên cũng im lặng không hỏi.

“Vậy cháu ở đây một mình sao?” Bà lại hỏi, bây

giờ người trẻ rất ít ở đây, họ cảm thấy ở đây

không có gì giải trí, đèn đường tắt sớm, người

cũng ít, không so được với nội thành náo nhiệt.

“Cháu không thấy buồn à?”

Lý Tầm ngẩng đầu, không trả lời thẳng mà nhìn

về phương xa. “Có thật nhiều hồi ức, còn có một

con chó, cho nên cũng không có gì buồn chán.”

Anh mỉm cười.

Bà nghe anh nói thì bật cười: “Thời đại này không

có nhiều người hoài niệm như vậy. So với nhịp độ

nhanh của trung tâm thành phố thì mọi thứ ở nơi

này đều rất chậm, rất nhiều người trẻ tuổi không

thích ở đây. Ở đây rất tốt nhưng chúng không

hiểu, người trẻ tuổi như cháu không nhiều.”

“Bà thì sao ạ, vì sao bà vẫn luôn ở đây?”

Lý Tầm biết nhà Khương Nhu dọn đi Mỹ thì bà

ngoại cũng đi theo. Bởi vì anh từng qua đây nhiều

lần, cửa luôn đóng, không một bóng người. Thậm

chí anh không nhịn được trèo tường vào, phát

hiện cửa sổ nơi cô ở đóng kín, đồ đạc đã thu dọn,

anh mới hiểu rõ, cô đi thật rồi.

Rất nhiều đêm sau đó, anh dắt theo một con chó,

ngồi bên tường, lặng lẽ nhìn căn phòng cô từng ở.

Cửa sổ đó không bao giờ sáng lên nữa.

Tuy nhiên, một năm sau, khi tan học anh đi ngang

qua, lại thấy nhiều loại hoa mọc trước cửa. Anh

không thể diễn tả cảm xúc trong lòng, chỉ cảm

thấy ánh mặt trời hôm đó thật xán lạn, đẹp đẽ.

Anh tưởng cô đã quay lại. Sau đó, mỗi chiều tan

trường, anh chỉ thấy bà ngoại đang tưới hoa chứ

không có ai khác. Không có cô.

Cuối cùng anh hiểu rằng cô sẽ không quay lại.

Không bao giờ quay lại. Tâm trạng anh tuột

xuống đáy vực, anh cảm thấy ánh nắng chiều quá

yếu ớt, tối đến nỗi không thể nhìn thấy cuối con

đường trong ánh hoàng hôn.

“Vì ông bạn già của bà.” Tiếng bà ngoại kéo anh

ra khỏi dòng suy nghĩ.

Bà ngoại dừng một chút rồi nói, “Bạn già của bà 7

năm trước đi rồi. Cái ông già cố chấp khó ưa, suốt

ngày lải nhải trước mặt bà, hăng hái như chiến

binh. Bỗng có một ngày, nằm im lìm bất động trên

chiếc ghế mây kia.” Bà giơ tay chỉ về một góc

sân.

Lý Tầm nhìn theo tay bà, nhìn thấy một chiếc ghế

mây cũ chỉ còn trơ trọi khung, không còn ngồi

được nữa. Cây cối góc ấy cũng điêu tàn.

“Trước khi chết còn cãi nhau với bà về lượng

nước tưới cho hoa. Đến khi bà tưới xong quay lại

nhìn, ông ấy nằm bất động nơi đó, tay còn cầm tờ

Nhật báo Nhân dân mới giao đến lúc sáng.” Bà

ngoại nói những lời này rất bình thản, như đã trải

qua những biến cố thăng trầm cuộc đời, tất cả đã

thành chuyện xưa, vẫn nhớ rõ nhưng theo thời

gian, cảm xúc không còn dao động.

Lý Tầm cảm thấy mình hỏi không đúng lúc, trong

lòng đầy cảm xúc nên cũng im lặng, lặng lẽ nhìn

bà.

“Không sao… thật sự không sao.” Dường như

bà đọc được suy nghĩ anh nên vội vàng an ủi, “Ở

tuổi này của chúng ta, sinh lão bệnh tử đều là vấn

đề thời gian, trời cao muốn ngày nào đó mình về

thì đi lúc nào cũng được, tuổi này chúng ta đã

chuẩn bị sẵn sàng.”

“Xin lỗi bà.” Anh thấp giọng xin lỗi, rõ ràng anh

hỏi sai, làm gợi lên những hồi ức đau buồn của

bà, bà còn an ủi anh.

“Thật sự không sao mà anh bạn trẻ. Chuyện này

bà đã sớm tiêu tan, cháu biết điều duy nhất mà

không buông bỏ được là gì không?” Bà hỏi lại

anh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Là gì ạ?” Lý Tầm hỏi, nhìn thẳng vào bà.

“Nếu biết trước hôm ấy ông ấy phải đi, bà đã để

ông ấy cằn nhằn, không cãi nhau với ông ấy. Tưới

hoa nhiều hay ít nước là chuyện nhỏ, lúc ấy ông

ấy có nghiên cứu về trồng hoa, còn thích chỉ trỏ

hướng dẫn bà cách chăm hoa. Khi đó bà giận

ông, càng muốn đối đầu với ông ấy. Ông ấy nhờ

bà pha cho ông ấy tách trà, bà cảm thấy ông ấy

lải nhải nên lúc tưới cây cố tình kéo dài thời gian.

Ông ấy thích nhất uống trà Long Tỉnh bà pha,

trước khi chết còn không được uống một ngụm.”

Bà nói xong, thở dài.

Lý Tầm bàng hoàng. Anh không biết dù bà có vẻ

bình thản trước chuyện sống chết nhưng thực ra

bà luôn canh canh trong lòng về cái chết đột ngột

của ông. Người già rồi, có người bầu bạn là vô

cùng hạnh phúc. Cùng nắm tay nhau già đi,

nhưng vẫn để lại những tiếc nuối, mà những tiếc

nuối này không thể nào bù đắp được nữa, đây

mới chính là điều đáng tiếc nhất.

Bà giơ bàn tay nhăn nheo lau mắt, mắt bà bỗng

mờ đi, rồi nói tiếp: “Ông ấy bị cao huyết áp, không

kiểm soát tốt, đột ngột lên cơn đau tim qua đời.

Ông già ấy luôn nói, chuyện bất ngờ và ngày mai

không biết cái nào đến trước. Thanh niên các

cháu phải quý trọng thời gian, làm những gì mình

muốn, đừng để lại bất kỳ nuối tiếc nào. Đến tuổi

của bà rồi thì sẽ nghĩ thông, từ vợ chồng đến bạn

bè, đúng sai không còn quan trọng, không cần

tranh giành ai thắng, hai người ở bên nhau mới là

quan trọng nhất.” Bà ngoại nói xong, ổn định lại

cảm xúc, vuốt ve đầu Tiểu Khương.

“Anh bạn trẻ, cháu ở lại đây chắc hẳn có tình cảm

sâu sắc với ông nội, nếu không chê bà già bà

phiền phức thì có thể nói bà nghe.”

“…” Lý Tầm ngây người. Thật ra về ông nội, anh

chưa từng nói với ai. Mà thật ra cũng không phải,

bất kể chuyện gì của anh, anh cũng không nói với

bất kỳ ai. Khi ông nội còn, có tâm sự anh không

nói với ông. Sau khi cha mẹ ly hôn, anh luôn ở với

ông, càng không nói với cha mẹ. Còn bạn bè…

anh không có bạn bè.

“Anh bạn trẻ, cháu yên tâm, bà không phải người

nhiều chuyện, cháu không nói…”

“Không phải bà… cháu chỉ…” không phải Lý

Tầm không muốn nói, mà là chưa từng nói với ai,

anh không biết biết từ đâu. Anh hơi lo lắng, anh

sợ bà hiểu lầm là anh không thích bà nhiều

chuyện.

“Ông nội cháu bị… ung thư gan.” Anh nói xong,

gượng cười, cố tỏ ra thoải mái nhất có thể.

“Ung thư gan? Phát hiện muộn sao?” Bà ngoại

Khương Nhu hỏi.

“Cháu không biết… Khi đó cháu học ở nước

ngoài.”

Lý Tầm cúi đầu, nói: “Có lẽ sợ ảnh hưởng việc

học của cháu nên ông nội không nói cho cháu

biết. Đến lúc cháu biết… ông đã không xong.”

Bà ngoại Khương Nhu và Lý Tầm lặng thinh. Sự

giả vờ bình thản của anh bị bà nhìn thấu. Bà dịch

lại gần, vươn đôi bàn tay già nua cầm tay anh,

đau lòng nhìn anh.

“Cháu à, đừng tự trách mình. Bà có thể hiểu được

ông nội cháu, nếu là bà, bà cũng sẽ không nói với

con cháu là mình bị bệnh. Các cháu có việc học

của mình. Sinh lão bệnh tử là số mệnh. Các cháu

còn trẻ sống nhẹ nhàng hơn một chút, đừng

mang gánh nặng tâm lý, bà nghĩ đó mới là điều

ông nội cháu muốn nhìn thấy.”

Phản ứng đầu tiên của Lý Tầm khi được cầm tay

là trốn tránh, anh không quen với việc bị người xa

lạ chạm vào. Nhưng tay bà ngoại Khương Nhu

ấm áp, mạnh mẽ như có ma thuật, hơi ấm từ tay

bà truyền đến tim anh, anh không còn trốn tránh

nữa.

Một lúc sau, anh lại nói khẽ: “Cháu chạy vội về,

không còn kịp nhìn mặt ông nội lần cuối cùng…

Nhưng ông lại biết cháu sắp về, nhờ dì nấu món

cháu thích nhất.” Đây chính là điều khiến anh

giận bản thân mình nhất.

Cho đến ngày anh rời khỏi ông nội, rời khỏi người

quan tâm mình nhất để tìm một người cơ bản

không quan tâm đến anh, kết quả là không kịp

gặp ông nội lần cuối, mà ông nội sắp chết còn

nhớ món ăn anh thích. 5 năm du học, giây phút

đó anh không biết mình rốt cuộc mình vì cái gì.

“Cháu ngoan, đây không phải lỗi của cháu.” Bà

ngoại Khương Nhu đau lòng, “Ông nội cháu lâm

bệnh không thể nào thay đổi, cháu xuất ngoại học

hành cũng không có gì sai. Bà nghĩ tình cảm cháu

với ông nội sâu sắc như vậy, ông nội cũng không

trách cháu. Hai người có tình cảm, khoảng cách

dù xa, nhớ nhau thì không còn khoảng cách. Con

người tâm linh tương thông, bà nghĩ ông biết tình

cảm cháu dành cho ông. Không được gặp mặt

cháu lần cuối cùng, ông cũng không nuối tiếc.

Thật ra, ở tuổi này của bà, gặp mặt lần cuối có ý

nghĩa gì đâu, nằm trên giường bệnh, khoảng thời

gian người nhà túc trực bên cạnh cực kỳ buồn

khổ, bà có thể an tâm mà đi sao? Thà rằng mọi

người có thể sống tốt, bà lặng lẽ đến, lặng lẽ đi.

Bà nghĩ, tiếc nuối lớn nhất của ông nội cháu là

không nhìn thấy cháu thành gia lập nghiệp. Nếu

ông biết cháu vì thế mà tự trách, ông ấy ở dưới

mới không an lòng.”

Bà ngoại Khương Nhu xem như đại khái biết vì

sao chàng trai trẻ này luôn có vẻ buồn buồn, lại

luôn ở một mình trong con phố cổ này không chịu

dời đi, người thâm tình nhất là người tự trói buộc

mình. Bà như vậy, chàng trai trẻ này cũng vậy.

Qua một lúc, bà lại hỏi, “Anh bạn trẻ, cháu tên

gì?”

Lý Tầm ngập ngừng, đáp: “Dạ, Lý Tầm.”

“Tiểu Tầm, bà có thể gọi cháu thế không.” Bà

Khương Nhu cười nói, “Bà già ta ở đây một mình,

không có ai trò chuyện, cháu ngoại suốt ngày

không về nhà, nếu sau này cháu có tâm sự gì,

không chê bà lão tọc mạch thì cháu đến nhà bà

chơi, nói bà nghe, bà nấu món ngon cho cháu.”

Lý Tầm muốn từ chối, anh cảm thấy mình gạt bà

ngoại thật ra anh và Khương Nhu có quen biết thì

không tốt. Nhưng lúc này, anh có lòng riêng.

“Dạ được.” Anh đáp.

Trên đường về, lòng Lý Tầm rối bời. Suốt quãng

đường đi, trong lòng anh chỉ có câu nói kia.

“Đúng hay sai không còn quan trọng nữa, quan

trọng nhất là hai người ở bên nhau.”

Anh vừa đi vừa suy nghĩ, dường như có rất nhiều

chuyện anh vẫn chưa hiểu, nhưng rồi anh lại

thông suốt.

Trên đường về nhà, anh cảm giác trong cơ thể

mình có thứ gì đó dần dần buông xuống, người

ngày càng nhẹ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.