Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha

Chương 1: Chán thật! Nha sĩ là kẻ thù cũ

“Há miệng ra.”

Động tác của người đàn ông dừng lại, cau mày. Giọng nói lạnh nhạt từ tính lại đập vào tai người nghe.

“Đừng cắn.”

“Hơi đau một chút.”



Khương Nhu cố gắng mở mắt ra, dưới ánh sáng chói mắt của chiếc đèn phòng nha, cô muốn liếc nhìn xem diện mạo thế nào mới xứng với giọng

tuyệt thế âm thanh như vậy. Kết quả một đôi găng tay nhựa màu trắng lóe lên trước mắt cô.

Táp~

Miệng bị nhét dụng cụ banh mở miệng vào.

Đau!

Cô theo phản xạ mà túm lấy tay anh ta.

Anh ta dừng một giây.

“Đau thì giơ tay lên, đừng kéo tay tôi.” Giọng vẫn lạnh băng vô tình như trước.

Chết tiệt, Khương Nhu cảm thấy mình sắp điên rồi.

Xem mắt thì xem mắt. Chạy tới nha khoa xem mắt với nha sĩ quá vô nghĩa.

Đợi suốt hai tiếng đồng hồ mới nhìn thấy một bác sĩ được “vũ trang” kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt, mặt mũi người đó ra sao cô còn chưa nhìn thấy

đã bị bắt nằm xuống, miệng còn bị banh ra thành mõm chó thế này, uổng phí bộ quần áo lịch sự, thỏi son Dior mới nhất của cô.

Rốt cuộc thì ai bày ra cái ý tưởng tồi tệ thế này!

Mấy tháng trước bà ngoại giục cô về nhà xem mắt, là thế này sao?

Bà nói là cháu của người chiến hữu ông ngoại, nhân phẩm cực tốt, bằng cấp cao, vì công việc người đó quá bận nên tiện thể Khương Nhu đau răng thì sắp xếp cho cô đến phòng nha của anh ta xem mắt.

Cái quỷ gì vậy chứ?

Suốt một giờ đồng hồ, Khương Nhu cảm thấy mình như con dê nằm ở đó mặc người ta xâu xé, đủ loại máy móc lạnh băng quấy phá trong miệng cô.

Răng bị đào sạch… tuyệt vọng.

Lại còn có sự tuyệt vọng hơn.

Một nhóm người không biết là ai, tất cả đều mặc áo blouse trắng lóa mắt, bên tai cô truyền tới tiếng ngòi bút cọ sột soạt trên giấy, ánh mắt quét trên bộ xương khô cô đây, tiếng nói chuyện loáng thoáng làm da đầu cô tê dại.

Xong đời, cô chỉ trám cái răng còn phải bị nhóm thực tập sinh quan sát?

Miệng há to đầy máu, mặt vặn vẹo, mũi ngửa lên trời, cô cảm thấy đời mình bị hủy hết trong ngày hôm nay.

Còn nữa, hôm nay vì đi xem mắt nên cô mặc váy ngắn, giờ nằm đây, cảm giác trống rỗng trên đùi khiến cô---

Sống không còn gì luyến tiếc!

Lúc này, động tác của bác sĩ dừng lại, cô hồi hộp chờ bước tiếp theo.

Bất ngờ là trên đùi cô được phủ lên thứ gì đó, hơi ấm nhất thời khiến cô sửng sốt, hình như một chiếc áo blouse trắng vừa vặn che mất “phong cảnh” trên đùi cô.

Tri kỷ.

Cô cảm động muốn khóc.

Giây phút làm xong đứng dậy, cô thề, đời này không bao giờ đến đây nữa.

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy anh ta cởi găng tay dùng một lần, cầm bút, viết lên giấy.

Quá ngon.

Đôi tay kia thật tuyệt, thon dài mảnh mai, đốt ngón tay rõ ràng.

Chữ… nước chảy mây trôi, nét bút như tranh.

Nếu không có dòng chữ “Metronidazole, Cephalosporin …” được viết trên giấy, cô đã nghĩ anh không phải viết đơn thuốc mà là viết thư tình.

Chữ bác sĩ không phải thường giống nhau sao, chữ của bác sĩ này quá đẹp.

Chữ có thể khiến cô kinh ngạc cảm thán như thế là từ thời học sinh, Lý Tầm, người đã viết thư tình cho cô.

Nói đến người này, Khương Nhu hình dung là “Một cây bắp cải ngon đứng trước mặt heo, sau đó heo chọn tuyệt thực.”

Muốn điên luôn.

Suy nghĩ Khương Nhu bay hơi xa, giây tiếp theo nhận đơn thuốc thì trợn tròn mắt.

Bác sĩ ký tên bên trên - Lý Tầm.

2.

Khương Nhu hơi rối loạn.

Không biết bối rối vì sau 7 năm cô gặp lại Lý Tầm, hay vì bà ngoại đã nói người xem mắt với cô tên Lương Thừa, vậy sao người khám răng cho cô lại biến thành Lý Tầm.

Cô cũng ngạc nhiên với trí nhớ “tốt” của mình, vậy mà không nhận ra Lý Tầm. Sau đó khẳng

định, quả nhiên năm đó mình hơi sốt.

Khi cô cúi đầu muốn nhìn rõ mặt người sau lớp khẩu trang thì một y tá sốt ruột chắn cô lại.

“Chào cô, khám xong mời ra ngoài, ở đây không ở nhiều người.” Y tá rõ ràng là có thái độ thù địch với cô, hét to: “Người tiếp theo!”

Lý Tầm cũng đứng dậy, đi tới bàn chuẩn bị, thay khẩu trang, găng tay, quay lưng về phía cô.

??

Vậy thôi?

Bạn cũ gặp lại không chào một tiếng?

Xem như một nửa người quen, xuống tay tàn nhẫn vậy?

Trong lòng cô dâng lên cảm giác chua chát khó hiểu, cậu ấy ghét mình vậy sao?

Ghét mình thì đừng có viết thư tình chứ? Đâu phải cô cầu xin cậu viết mà làm như cô là người tỏ tình vậy, cô còn có tội à?

Logic gì vậy chứ?

Khương Nhu xoa xoa cái miệng mỏi nhừ vì bị cái

dụng cụ banh miệng, phát điên.

Cầm túi, quay người rời đi.

Ai thèm!

Vừa bước ra ngoài, bà ngoại điện thoại tới.

“Ôi chao Nhu Nhu, con có đi khám răng chưa? Bên ông Lương mới điện thoại nói cháu ông ấy ra ngoài học, phải tới tháng sau mới về.”

Quả nhiên!

Vậy Lý Tầm là thay thế bác sĩ Lương.

Mọi chuyện rõ ràng.

“Dạ biết rồi.” Khương Nhu cúp điện thoại đi về phía toilet.

Cô không soi gương không biết, vừa soi thì thấy

mình như tái hiện bộ dạng bệnh nhân tâm thần,

soi môi trên miệng bay lên tới đỉnh đầu.

Choáng váng~

Vừa rồi cậu ấy đối diện với gương mặt heo như

vậy? Thảo nào giả vờ không quen biết.

Cô có bạn mất mặt vậy thì cô cũng chạy xa tám con phố.

Cô hoảng sợ dùng khăn giấy lau, phát hiện bạn thân Hứa Vãn nhắn rất nhiều tin cho cô.

“Sốc! Người yêu cũ của mày khí phách về nước, trên đỉnh vinh quang, nhóm cựu học sinh bùng nổ!”

Khương Nhu đọc tin nhắn, vứt khăn giấy trong tay, gõ chữ.

“Ai? Ở đâu? Có vợ chưa?”

Ba câu hỏi liên tiếp từ bà dì già háo sắc.

“Người đó đó, người mà mày theo đuổi suốt đó -- Lý Tầm! Ảnh chụp lén cậu ấy đẹp khủng khϊếp, mấy bà dì kỳ cựu trong nhóm cũng bùng nổ!”

Lý Tầm?

Nha sĩ máu lạnh vô tình ban nãy?

Sao lại là cậu ấy?

Cô ngẫm nghĩ lại, vừa nãy mình nằm đó một giờ, ngoài khẩu trang là mũ, đôi mắt luôn cụp xuống, cô cũng không nhìn rõ.

Đẹp trai à?

Bạn thân mô tả quá khoa trương, cô muốn quay lại nhìn một cái. Nhưng nghĩ đến sự lạnh nhạt của cậu, cô lại phân vân.

“Đẹp trai không thể thay cơm ăn.” Cô đáp lại một câu chua lè thối hoắc.

“Chua quá! Năm đó ai theo đuổi người không bỏ, ngay cả bảo vệ nhà người ta còn khuyên mày, cô bé, thả cậu bé đó ra đi, còn chẳng phải do mày thấy sắc nổi lòng tham à?”

!!!

Bị chọc trúng chỗ đau, cô cũng nổi nóng lên. Nhấn nút tin nhắn thoại, “Nói với mày bao nhiêu lần rồi, không phải tao theo đuổi cậu ta, là cậu ta

theo đuổi tao, cậu ta viết thư tình cho tao, sao tụi bây không tin tao! Huhu.”

Đúng là không thể đánh thức người giả vờ ngủ~

Bất lực phản bác!

Nói xong cô còn thấy chưa đủ nên lại ấn nút thoại: “Còn nữa, tao là người thiển cận chỉ nhìn vẻ bề ngoài hả? Những thứ khác tao không thích sao? Tao nói đầu mày bớt đen tối đi được không? Tay cậu ta bà đây còn chưa nắm, nói gì

thấy sắc nổi lòng tham, tao mà muốn vậy thật thì cậu ta đã sớm khóc lóc gọi chị xin tha rồi!”

Người mới vừa bước vào toilet nghe câu “cậu ta đã sớm khóc lóc gọi chị xin tha” kia lập tức cứng người, khựng lại một giây, quay ra ngoài.

Trên đường quay ra, sắc mặt vô cảm của Lý Tầm càng lúc càng đen, cuối cùng trong lòng lẩm bẩm hai chữ.

“Nông cạn.”

Khi anh quay về phòng, y tá Lưu Văn khoác áo blouse lại giúp anh, chỉnh lại mũ, đưa khẩu trang và găng tay dùng một lần cho anh.

“Bác sĩ Lý, tai anh sao vậy? Đỏ bừng luôn.” Lưu Văn kinh ngạc nhìn anh.

Bác sĩ Lý mới đến này đẹp trai tới nỗi mấy chị em y tá đều tranh nhau đến phòng này. Một khoa nha khiêm tốn đột nhiên kín người hết chỗ. Ngay cả chủ nhiệm khoa Lý còn nói Lý Tầm đúng là bảng quảng cáo sống của bệnh viện. Bệnh viện chụp ảnh quay phim quảng cáo không cần mời

minh tinh, cứ chụp Lý Tầm là được. Vì thế nha khoa cũng là căn cứ của tổ tuyên truyền của bệnh viện. Vốn dĩ khoa quan trọng nhất của bệnh viện này là tim mạch, nha khoa chỉ là một khoa bình thường không đáng chú ý, đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, không thể thiếu công của Lý Tầm. Đây là sức mạnh của sắc đẹp.

Nhưng bác sĩ Lý này ít nói, nghiêm nghị, ngoại trừ

những chỉ dẫn y tế cần thiết thì gần như không nói gì khác, tính tình lạnh lùng khó gần.

Trên mặt anh luôn giữ một biểu hiện đó, chưa từng dao động gợn sóng, hôm nay tai lại đỏ?!

Cú sốc này cũng tương đương như sao Hỏa đâm vào trái đất, chuyện ngàn năm có một.

“Nóng.”

Anh trả lời một chữ chiếu lệ, bắt đầu làm việc.

Nóng?

Bây giờ là đầu xuân.

Đầu óc Lưu Văn đầy nghi ngờ nhưng thấy Lý Tầm đã bắt đầu làm việc lại với vẻ mặt nghiêm

túc lạnh lùng, cô không dám hỏi thêm.

3.

Buổi tối Hứa Vãn hẹn đi uống rượu. Địa điểm là ở quán “Tiểu tửu quán” ở Giang thành.

Khương Nhu quay lại Giang thành đã mấy ngày nhưng chưa ra ngoài gặp bạn bè, bạn học.

Tốt nghiệp cấp 3, Khương Nhu đột ngột đi Mỹ, rời khỏi Giang thành 7 năm, người được gọi là bạn thân cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay,

hầu hết đều là những người cô cảm giác quen nhưng lại không nhớ nổi tên. Chỉ có Hứa Vãn là còn giữ liên lạc.

Tốt nghiệp đại học ở Mỹ, cô từ bỏ công việc sáng đi chiều về, chọn làm một blogger du lịch. Hàng năm, ban ngày cô đi khắp các điểm du lịch, buổi

tối ngồi trong khách sạn cắt chỉnh video, viết thoại, không có thời gian về nhà, cũng không có thời gian tụ tập bạn bè chứ đừng nói gì đến bạn

trai.

Cô cười khổ.

Cái nhìn đầu tiên, Khương Nhu gần như không nhận ra Hứa Vãn.

Trong ký ức, Hứa Vãn vẫn là cô bạn học cấp 3 đeo kính gọng đen, niềng răng, ăn mì gói, sao có thể so sánh với cô gái ngọt ngào đeo kính gọng vàng trước mặt?

“Oaaa~ Con gái 18 lột xác ghê nha?” Khương Nhu vừa uống rượu vừa nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, trêu đùa.

“Đâu… đâu có.” Hứa Vãn bị cô nhìn chằm chằm, ngượng ngùng uống vội hớp rượu khỏa lấp.

“Trời ạ, lúc mới nhìn thấy mày tao còn tưởng nhìn nhầm.” Khương Nhu trêu cô, “Người ta là con gái 18 thay đổi, mày là đổi đầu luôn.”

“Đâu có quá mức vậy… thực ra tao chỉ có niềng răng… tiện… tiện thể chỉnh mắt hai mí.” Hứa Vãn ghé sát vào tai cô nói nhỏ.

“Đúng là, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tao thấy mắt mày to hơn… “lòng” cũng rộng mở hơn.” Khương Nhu dùng tay chọc chọc Hứa Vãn, trêu cô

ấy hôm nay ăn mặc sεメy.

(Chú thích: Ở đây có vẻ

là hơi chơi chữ, là chữ 心, nghĩa là tim/lòng dạ/trung tâm/tư tưởng… nên có thể hiểu Khương Nhu nói tư tưởng Hứa Vãn thoáng hơn, hoặc có

thể nghĩ khác đi là ngực cũng to hơn chắc cũng được.)

Hồi cấp 3, Hứa Vãn là cô gái nhút nhát, thẹn thùng, luôn e dè đi theo sát Khương Nhu, nào có vẻ thời trang, ăn mặc như báu vật nhân gian thế này.

Quả nhiên thời gian 7 năm đủ thay đổi một người, cũng đủ thay đổi rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Không hiểu sao Khương Nhu nghĩ đến Lý Tầm, trong ấn tượng của cô, anh vẫn là người thiếu niên đẹp trai, mặc sơ mi trắng, lạnh nhạt phớt lờ cô. Bây giờ người thiếu niên ấy đã khoác lên người chiếc áo blouse trắng, dáng vẻ tinh anh xã hội, trụ cột quốc gia, thần thánh đến vậy càng khiến cô không thể dính đến gần.

Cô thở dài.

Thời gian trôi nhanh hơn tưởng tượng.

“Mày nói Lý Tầm là bác sĩ nha khoa? Không thể nào? Cậu ấy… cậu ấy không phải có tính sạch sẽ sao? Mày quên thời cấp 3 rồi à?”

Hứa Vãn ngồi bên cạnh rót rượu cho cô, lột vỏ quýt trong dĩa trái cây nhét vào miệng cô, ngạc nhiên trước tin tức nóng hổi mình mới nghe được.

“Lần ‘bà dì’ mày tới, cậu ấy không ngồi ở chỗ mình mà đứng ở cuối lớp cả ngày luôn đó.”

Khương Nhu sung sướиɠ hưởng thụ sự chăm sóc

của Hứa Vãn, nghĩ thầm cô nàng này bao năm không gặp, càng ngày càng hiền lương thục đức. Nghe cô ấy thình lình nói vậy thì sững người.

“Sao mày còn nhớ kỹ chuyện xấu hổ đó vậy!” Khương Nhu nhíu mày, cười khổ lột vỏ quýt nhét vô miệng cô ấy, “Lần đó không phải do nhầm sao? Lỡ dính máu lên ghế cậu ta, cậu ta tránh tao như ôn thần!”

“Chắc chắn lúc đó cậu ấy bị mày chọc tức điên rồi, nếu không sau giờ tan học lại ném cả bao băng vệ sinh lên bàn mày.” Hứa Vãn nhớ đến

cảnh tượng đó, không nhịn được bật cười. “Mày không biết cả quá trình đó mặt cậu ta trắng bệch thế nào đâu. Rồi khi quay mặt lại thì đỏ bừng như muốn chảy máu. Đó là lần đầu tiên tụi tao thấy gương mặt tê liệt không biểu cảm của Lý Tầm có sự biến đổi lớn tới vậy! Thật đáng sợ!”

Đúng vậy, lúc đó Khương Nhu bị nam sinh trong lớp đồn, mỗi tháng cô có mấy ngày chảy máu, ngàn vạn lần không được chọc!

Haizz~

Khương Nhu nói xong, cảm giác lúc đó 囧, bây giờ nhớ lại vẫn thấy xấu hổ đến moi chân, quảnquýt vừa ăn chẳng có mùi vị gì.

“Tiểu Khương, mày nói xem mày đã 7 năm không về, đi xem mắt lại gặp Lý Tầm, có phải duyên phận hai tụi mày chưa hết không?” Hứa Vãn lại

lột quýt đưa cô, cô đẩy ra không lấy.

Chậc~

“Duyên phận mày nói là nghiệt duyên hả?”

Khương Nhu nghĩ tới thái độ lạnh nhạt của anh hôm nay, lòng hơi khó chịu.

Cô ngẫm nghĩ kỹ lại, cô không nợ anh cái gì, lúc ở trường, cả trường đều cho rằng cô theo đuổi anh, tiếng oan này cô đã chịu, anh còn muốn thế nào?

Làm dáng vẻ như cô nợ anh mấy triệu vậy?

“Mày không biết 7 năm trước mày đột nhiên đi Mỹ, thời gian đó cậu ấy khác thường đến mức tao cứ cảm thấy cậu ta bị bệnh!”

“Ớ? Thế lúc nào thì cậu ta không bệnh?” Khương

Nhu hỏi lại.

!!!

Hứa Vãn cũng bị cô làm cứng họng.

Lý Tầm luôn không bình thường.

Từ khi chuyển đến Giang Thành, anh đã trở thành

nhân vật nổi tiếng trong trường. Anh nổi tiếng không chỉ vì đẹp trai mà còn vì trầm mặc ít lời, luôn đội mũ, đeo tai nghe, đi ván trượt, không giao tiếp với người khác, không bạn bè, như một quái vật nhỏ.

Mọi người luôn cảm thấy cậu ta có bệnh, tóc rối bù, không nhìn thấy mắt, xuất quỷ nhập thần, không nộp bài tập, không tham gia hoạt động, đi học muốn đi thì đi, thích về là về.

Trong phòng thi cậu ta cũng tùy tiện khiến người khác giận sôi máu, ví dụ như ngủ một giấc trước rồi mới bắt đầu làm bài, hoặc làm bài xong trong nửa giờ, nộp cho giáo viên rồi đi.

Nhưng mà khiến người ta không chịu nổi là thành tích cậu ta không hề kém, việc xếp hạng mấy trong lớp phụ thuộc vào việc cậu ta có tâm trạng hoàn thành bài thi hay không.

Chính vì vậy, nữ sinh trong trường đổ xô viết thư tình cho cậu. Càng kỳ quái là có một ngày cậu ta ngủ dậy, phát hiện hộc bàn mình chứa đầy thư

tình thì cậu ta không mở ra xem mà cứ lấy ra từng bức xé thành từng mảnh nhỏ.

Nghe nói xé suốt ba tiết toán.

Từ đó về sau không ai dám viết thư tình cho cậu nữa.

Vậy nên, cậu ta viết thư tình cho Khương Nhu?

Cho dù Khương Nhu nói với bốn phương rằng cậu viết thư tình cho cô, là cậu theo đuổi cô thì có ma mới tin!

Đừng nói người khác không tin, Khương Nhu cũng không tin.

Nhưng mà lá thư tình vẫn còn đó, cả trường ai không biết đó là chữ viết của Lý Tầm.

Chữ Lý Tầm rất đặc biệt, đặc biệt đến mức được giáo viên thư pháp khen ngợi, đóng dấu công nhận trước toàn thể giáo viên, học sinh trong trường.

Cô cũng rất bối rối, vì thế thường đến tìm anh xác

nhận, kết quả là---

Thái độ anh cực kỳ lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý đến cô.

Vì vậy mới có phiên bản Khương Nhu, học sinh lớp 12, điên cuồng theo đuổi Lý Tầm lớp 10.

“Cậu ta luôn có bệnh, nhưng mày đi rồi thì quả thực ‘bệnh’ tình nguy kịch.” Hứa Vãn uống ngụm rượu kìm nén cảm xúc, ghé vào tai cô nói: “Cậu ấy đến lớp mình ít nhất 10 lần, đến cũng không nói tiếng nào, cứ đứng ở hành lang, tay đút túi quần, mũ đội thật thấp, ánh mắt cậu ta khiến tao

có cảm giác cậu ta sắp tiêu diệt cả lớp. Hung dữ lắm.”

!!!

Xùy~

Khương Nhu cuối cùng không nhịn được, bật cười.

Cô đã nhiều lần thấy bộ dạng đó của anh, như khi cô mua trà sữa đưa anh, khi cô đưa tài liệu ôn tập cho anh, khi cô đưa vé xem phim cho anh…

Cô có thể hình dung anh xuất hiện ở hành lang sẽ đáng sợ thế nào.

Nhưng thực ra cô không sợ, vì đã quen rồi.

“Vậy mà mày vẫn còn sống tới bây giờ. Nói quá lên không thôi…” Khương Nhu lại uống hớp rượu, ánh mắt bị thu hút bởi những anh chàng đẹp trai

trên sàn nhảy.

“Ùiiii, tóm lại là tao sợ chết khϊếp. Có một lần cậu ta còn đứng ở ngã tư nhìn tao vậy đó, tao sợ tới mức sau đó bắt ba lái xe đưa đón.” Hứa Vãn vẫn

còn bô lô ba la kể về những chuyện đó.

“Tiểu Khương, năm đó mày cứ thế rời đi, nếu Lý Tầm nghĩ thông suốt muốn tìm mày thì sao?” Tự dưng Hứa Vãn hỏi.

Khương Nhu bị câu hỏi này làm sửng sốt, nghĩ ngợi, rồi lắc đầu.

“Nghĩ nhiều rồi, cậu ta sẽ không liên lạc với tao.”

Khương Nhu nghĩ nghĩ, thái độ của Lý Tầm đối với cô khi cô quay về, quả thật không muốn chú ý đến cô, sao lại muốn liên lạc với cô, đùa gì thế.

Hứa Vãn lại nói đủ thứ chuyện, kết quả người trước mặt hoàn toàn không nghe, chỉ tập trung nhìn trai đẹp.

Cạn lời!

“Tiểu Khương! Mày tới mức này sao, mấy trăm năm rồi chưa thấy trai đẹp.”

Khương Nhu quay lại, nghiêm túc trả lời, “Một ngàn năm.”

Cô xinh đẹp nhưng lại chọn sai nghề, từ khi trở thành travel blogger, bôn ba khắp nơi, khác phái cô nhìn thấy nhiều nhất là vịt đực, khỉ đực, sư tử đực… lấy đâu ra trai đẹp.

Nói thật thì rất thèm.

“Thèm vậy mà lúc Lý Tầm làm răng cho mày không bị sự hung hãn của mày dọa sao?” Hứa Vãn khinh thường nhìn cô.

“Đừng nói nữa, dáng vẻ tao nằm đó đủ dọa người, thậm chí dọa cả bản thân tao.” Khương Nhu nhớ tới lần khám răng hôm nay, không hiểu

sao lại thấy không cam lòng. Cô lại uống ngụm rượu, nói: “Cơ bản là tao không thấy mặt mũi cậu ta thế nào, tuy là thời học sinh cậu ta… khá yêu

nghiệt, nhưng trai 18 cũng biến đổi, ai biết được lớn lên thì có tàn đi hay không chứ?”

Khương Nhu nhìn chăm chăm vào ly rượu, nghĩ đến lời dặn của bác sĩ Lý Tầm, trong đó có

một điều: cấm rượu, thuốc lá.

Cô càng không nghe lời.

“Anh đẹp trai, uống một ly.” Khương Nhu nở nụ cười ngọt ngào với anh chàng pha chế.

Anh chàng pha chế đẹp trai bị cô trêu mỉm cười.

“Tiểu Khương, chẳng phải tao đã nói là cậu ấy lớn lên không hề tệ sao? Nhóm bạn cũ trong

trường gửi ảnh chụp mày không thấy à?” Hứa Vãn nhìn cô tán tỉnh trai đẹp mọi nơi, cảm thấy cô nàng này quá buông thả.

“Không, tao xem cậu ta làm gì. 7 năm trước đã bại trong tay tên nhóc thúi đó, không thể có chuyện bây giờ tao lại nhảy vào hố lửa lần nữa. Trai đẹp năm nào cũng có, tao không tới nỗi vì một thân cây…”

“Tiểu Khương, mày sẽ không vì đυ.ng đầu vào tường của cậu ta mà bắt đầu bất cần đó chứ?” Hứa Vãn lấy di động ra, lật đến một ảnh, tốt bụng

ném trước mặt cô.

Ặc…

Khương Nhu cảm thấy người bạn thân này quá biếи ŧɦái, sao cô ấy còn rõ tính cách của mình hơn giun trong bụng mình nữa.

Thật cmn khiến thần - người căm phẫn!

Khương Nhu nghĩ ngợi, thôi, không sao hết, chính không sợ tà, trai đẹp không thể không xem, vì vậy liếc nhìn điện thoại Hứa Vãn.

Đệt!

Đẹp như vậy?

Cô chột dạ thu hồi tầm mắt, nhấp một hớp rượu.

“Muốn tao gửi cho mày không?” Hứa Vãn hài lòng nhìn phản ứng của cô, rất tốt bụng gửi ảnh qua.

Năm đó Khương Nhu lao xuống vực sâu, mười ngựa kéo không lại, là bạn thân, Hứa Vãn cảm thấy cũng không phải không thể ở bên nhau. Chỉ có điều Lý Tầm không thích Khương Nhu, mắt

thường có thể nhìn thấy được. Năm đó cô vì bạn thân mình mà thấy tức giận, bất bình, thậm chí tiếc hận. Bây giờ…

“Gửi tao làm gì?” Khương Nhu bắt đầu cợt nhã giả ngu, “Chỉ có vậy thôi? Có cái nào hơn thế này không?”

Mắt cô lấp lánh ánh sáng quyến rũ.

“Mày tự làm đi!” Hứa Vãn cất di động.

Cảm thấy người bạn thân này hết cứu, hai người nói qua chuyện khác.

“Mày sao, có bạn trai không?” Khương Nhu hỏi.

“Không… chưa.” Hứa Vãn đỡ gọng kính, muốn nói lại thôi.

“Không thích ai?”

“Coi như… coi như có.”

“?” Khương Nhu cảm giác như cô nàng này ấp a ấp úng có gì giấu mình, “Có thì có, không thì không, cái gì gọi là ‘coi như’?”

“Haizz… mày biết đó, tao không tự tin, không dám dễ dàng thích người khác.” Hứa Vãn khẽ khàng.

“Còn có kiểu nói là ‘dám thích’ hay không sao? Thích không phải là chuyện của bản thân mình sao? Vãn Vãn, mày phải mạnh dạn lên, đàn ông thời nay không chủ động, mày thích thì theo đuổi, đừng như thời cấp 3, còn muốn tao giúp mày gửi thư tình…” Khương Nhu quả thực cảm thấy mình

đã đề cao Hứa Vãn rồi, cứ tưởng cô ấy thay hình đổi dạng thì dũng cảm theo đuổi tình yêu, nào ngờ đổi đầu không đổi lòng, khi gặp tình yêu vẫn rụt rè như thời cấp 3.

“Con gái cần phải chủ động thật sao?” Hứa Vãn

gãi đầu, hơi ngượng ngập. Cô vốn không phải

người tự tin, chủ động quá khó khăn với cô.

“Mày đó… không thử sao biết.” Khương Nhu lắc

đầu, thở dài, không tiếp tục đề tài này.

“Được rồi, tao thử xem…” Hứa Vãn lẩm bẩm.

Sau đó hai người lại trò chuyện về những việc thú

vị thời cấp 3. Ví dụ như những người đại bác bắn bảy ngày không tới thì lại đến với nhau, những đôi tình nhân yêu đương ngọt ngào vụиɠ ŧяộʍ thời đó thì lại chia tay khi lên đại học…

Thời gian khiến người ta không khỏi thổn thức.

Điều duy nhất không thay đổi dường như chỉ là hai cô chó độc thân Khương Nhu và Hứa Vãn.

Hai người có cảm giác “đồng bệnh tương liên”, uống đến 12 giờ mới ai về nhà nấy.

4.

Khương Nhu say khướt ngồi trong taxi.

Về đến nhà, tắm rửa xong thì nhận được điện thoại chị Thanh, cô tỉnh rượu hẳn.

Chị Thanh nói video du lịch mà cô làm lần trước

ngày mai phải phát hành. Gấp gáp như vậy vìnmuốn bắt kịp hoạt động của điểm du lịch đó.nNhưng lúc cô nhận nhiệm vụ thì không đề cập thời gian, bây giờ đột ngột nói cần phát hành, đầu cô muốn phình to ra.

Cô không thể từ chối, chị Thanh là người trung gian cũng khó xử, các blogger du lịch thường phục vụ các điểm du lịch, đôi khi vì cần video chonlễ hội du lịch nên họ sốt ruột, cô chỉ có thể chấp nhận.

May là cô đã hoàn thành một số việc, nếu không đúng là muốn gϊếŧ cô.

Thôi, cô lại đi rửa mặt bằng nước lạnh cho mình tỉnh táo hơn. Pha ly café, ngồi vào ghế bắt đầu cắt chỉnh video.

Cắt cắt sửa sửa đến 3 giờ rưỡi sáng, bút rơi xuống đất. Cô nhìn lướt qua, cuối cùng đến khi cần dùng bút mới khom lưng cúi xuống nhặt. Vừa

cúi xuống thì nhìn thấy chiếc hộp bị giấu kín kia.

Cô sững sờ mấy giây, lòng hiếu kỳ thôi thúc cô ngồi xổm xuống, lôi chiếc hộp ra.

Căn phòng này cô ở thời học sinh. Năm đó đi vội vàng, rất nhiều đồ đạc không mang theo, nhưng bà ngoại vẫn giữ lại cho cô, gần như không hề

động đến. Ví dụ như tấm poster treo trên tường, chiếc gối in hình Châu Kiệt Luân trên giường.

Khi chỉnh sửa video xong, cô mang đèn bàn đến, mở hộp ra. Dưới ánh sáng rực của đèn, cẩn thận mở hộp ra.

Khi nhìn thấy tờ giấy có tiêu đề màu hồng xanh đan xen kia, ký ức cô ùa về như nước.

Đó là thư tình Lý Tầm viết cho cô.

Đã quá lâu, giấy đã hơi ố vàng nhưng nét mực vẫn rõ ràng như xưa.

Hiện giờ nhìn lại những lời đó, cô không khỏi muốn bật cười, bởi vì trước kia nhìn hàng ngàn chữ lưu loát kia mà cảm động, giờ nhìn lại, ĐM,

đây không phải lời bài hát cộng với những bài “canh gà tâm hồn” đầy thương cảm trên baidu sao?

Cô gấp thư lại, lạ kỳ, tâm trạng không thay đổi nhiều, chỉ là hơi cảm khái, thời gian thế mà đã 7 năm.

Cảm giác đỏ mặt, tim đập dồn khi đọc bức thư kia khi xưa đã hoàn toàn biến mất.

Bên trong hộp còn một quyển sổ?

Loại có khóa?

Cô càng tò mò, cười nhạo sự ngây thơ của mình năm đó, lại muốn biết những tâm tư nhỏ bé của mình khi đó.

Cô thử rất nhiều mật khẩu nhưng đều không đúng.

Quên mất rồi.

Cho dù ổ khóa có bị rỉ sét cũng vẫn mở không ra, cô không thể bẻ khóa ra mà xem chứ.

Cất sổ đi.

Nghịch điện thoại một lúc, phát hiện…

Không được, hôm nay phải đọc được nội dung bên trong.

Cô lại cầm lấy sổ, chịu khó thử hết mật khẩu này đến mật khẩu khác. Không biết đến lần thứ bao nhiêu, cuối cùng khoảnh khắc mở ra được kia, cô ngẩn người.

Bởi vì mật khẩu là 0208.

Sinh nhật Lý Tầm.

Cô không thể không than, bao nhiêu năm rồi cô vẫn còn nhớ được, đúng là kỳ tích.

Cô lật ra một tờ.

- -Thời đại nào rồi còn để tóc dài vậy? Đồ nhà quê.

Nhìn thấy câu này, cô nhớ lại, đúng là khi Lý Tầm vừa đến, tóc anh khá dài, giống kiểu đuôi sói thịnh hành, phần tóc phía trước che mắt khiến người anh có vẻ u ám, xa cách, làm mọi người không dám đến gần.

Nhưng anh cũng thay đổi hoàn toàn quan điểm của cô về con trai tóc dài, bởi vì rất đẹp.

- -Làm sao đây? Người học sinh chuyển trường ghét mình đó lại viết thư tình cho mình?... Không được, cậu ta còn nhỏ quá, mình không thích người nhỏ tuổi hơn, mình phải từ chối cậu ta!

- -Khỉ gió, cái tên học sinh chuyển trường đó lại không chịu thừa nhận viết thư tình cho mình, muốn đập lá thư vô mặt cậu ta, cái gì mà nói mình mặt dày mày dạn quấn lấy cậu ta chứ?

- -Ba tháng, tên học sinh chuyển trường kia còn không theo đuổi được mình, vô dụng.

Khương Nhu nhìn nhật ký linh tinh này, vừa bực mình vừa buồn cười. Không ngờ xem hết tờ này đến tờ khác lại lật đến tờ cuối cùng.

- -Hôm nay mình phải đi, đến gặp cậu ấy lần cuối. Cậu ấy vẫn không muốn gặp mình, nhưng hôm nay cậu ấy không nói gì mình. Thật kỳ lạ, người mình luyến tiếc phải rời xa lúc này nhất lại là Lý Tầm, nếu Hứa Vãn biết chắc chắn sẽ đánh chết mình.



Ấu trĩ. Vô tri.

Thiếu nữ luôn có những mơ mộng tình yêu.

Cô đóng nhật ký lại, trèo lên giường.

Mỉm cười mà lòng ngập tràn những cảm xúc.

Cuối cùng cô trùm chăn lên đầu, bắt buộc bản thân ngủ!

5.

Giao video xong, Khương Nhu bỗng có mấy ngày rảnh rỗi, sống cuộc đời con heo. Ăn, ngủ, dậy lại ăn.

Năm nay cô 25.

Quay về quê thời điểm này cũng không phải kỳ nghỉ. Những người bạn chơi cùng trước kia hoặc đã kết hôn, hoặc sinh con, ít nhất cũng đang yêu, hoặc không thế thì cũng bận rộn với công việc. Nhàn rỗi như cô đúng là không có ai.

Ngay cả Hứa Vãn - bạn thân cũng chỉ gặp mặt một lần, đa số thời gian đều tám chuyện qua wechat.

Mọi người đều bận rộn.

Cô cứ lơ ngơ như vậy đến khi bệnh viện gọi điện thoại hỏi thời gian đặt lịch hẹn lần thứ hai, cô kiên quyết từ chối.

Còn đi điều trị răng?

Cô không muốn gặp Lý Tầm.

Người ta cũng không muốn nhìn thấy mình, cần gì phải vậy, răng đau không phải chuyện gì to tát.

Lụy tình theo đuôi người khác, đời này không có khả năng cô làm việc đó.

Cô về đây rất muốn ăn lẩu, hôm nay thèm ăn nhưng không hẹn được ai, vì vậy… Cô đặt một phần siêu cay. Ăn xong vô cùng thỏa mãn.

3 giờ sáng, cơn đau răng đánh thức, cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Cô dùng đèn pin trên điện thoại tìm thuốc Lý Tầm kê đơn mấy ngày trước, nuốt bừa mấy viên vẫn đau không ngủ nổi.

Cứ thế cơn đau răng hành cô thức tới sáng, dày vò tới mức mọi bướng bỉnh của cô rơi sạch, vội vàng trang điểm 10 phút, bắt taxi đến bệnh viện.

Không đăng ký trước nên hết số.

Hết số?!

Tiêu đời!

Cô muốn bỏ đi nhưng răng đau làm đầu cô cũng

đau. Cô nhìn nửa gương mặt mình hơi sưng lên,

cau mày. Cuối cùng lấy son môi ra tô lại, dẫm lên

giày cao gót đi tới phòng Lý Tầm.

“Bác sĩ, tôi bị đau răng, có thể khám qua giúp tôi

trước được không?” Khương Nhu kéo cô y tá

đứng trước cửa phòng nói.

“Có hẹn trước không?” Lưu Văn lạnh lùng.

“Không.”

“Vậy cô số mấy?”

“Không có số.”



Hơi xấu hổ. Khương Nhu túm tóc, thật sự khó mở

miệng, hạ giọng nói khẽ, “Thật ra tôi quen với bác

sĩ Lý của các cô, cô xem… có thể cho tôi khám

trước, hoặc cô nói với anh ấy một tiếng.”

Lưu Văn càng lạnh lùng, nhìn cô từ trên xuống

dưới, “Tên gì?”

“Khương Nhu.”

Rầm…

Cửa lại đóng lại.

Nửa tiếng sau không có ai đi ra.

Làm gì thế?

Lại nửa tiếng sau, Lưu Văn cầm danh sách ra gọi tên, Khương Nhu bước tới giữ cô ấy lại.

Cô còn chưa lên tiếng, Lưu Văn đã liếc cô, mất kiên nhẫn: “Có quen biết cũng không thể đi cửa sau, cô nhìn xem những người ở đây có số còn đang chờ, nếu cô muốn khám thì đợi chiều bác sĩ Lý khám hết số thì anh ấy có cộng số của cô không. Huống hồ bác sĩ Lý nói không quen cô.”

Giọng cô ta hơi lớn, trong khu vực chờ yên tĩnh này khá khác thường, giây tiếp theo, Khương Nhu thấy ánh mắt những bệnh nhân đều đổ dồn về cô.

Không khí ngưng đọng.

Nghe nửa câu đầu, Khương Nhu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nghe đến câu cuối.

Bùng nổ.

Đcm, cái gì là không quen?

Huyết áp cô vọt thẳng lên.

Thôi thôi, Giang Thành to thế này, Khương Nhu cô không tin cứ phải ở đây chờ anh ta điều trị.

Cô xách túi muốn bỏ đi.

Kết quả đυ.ng phải một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đang dẫn một người bệnh đi thẳng đến cửa.

Khương Nhu cũng không hiểu sao mình dừng bước, sau đó thấy--

“Bác sĩ Lý có trong đấy không? Có bệnh nhân.” Người đó mỉm cười vỗ vai Lưu Văn, chỉ vào người bên cạnh.

“Mời vào.” Lưu Văn cười với anh ta, sau đó mở cửa dẫn hai người đi vào.

Khương Nhu “?”

Không phải nói không được dựa vào quan hệ sao? Sao bác sĩ dẫn đến thì có thể vào thẳng mà khám?

Thế nên chung quy là Lý Tầm không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô thôi.

Nghĩ vậy, tâm trạng cô cực kỳ tệ. Cô nổi giận đùng đùng đi về phía thang máy.

Nào ngờ mới đi vài bước, cái cô Lưu Văn kia không hiểu sao lại ra gọi cô.

“Này, cô đau quá thì sáng nay bác sĩ Lý sẽ khám bổ sung cho cô.”

???

Sao cảm giác như nói mình nhỉ?

“Ngày thường bác sĩ Lý lạnh lùng xa cách như vậy, cứ tưởng anh ấy không có tình người.”

“Không ngờ ha.”

“Ghét nhất cái loại đến không hẹn trước rồi gây rối, có lẽ bác sĩ Lý không còn cách nào khác.”

Gây rối?

Khương Nhu ngồi không yên, quá lắm thì cô năn nỉ chứ gây rối khi nào, sao nói thành ra cô không ra gì thế này.

Không phải, mấu chốt là nếu bác sĩ Lý của họ không muốn thì đừng thêm số của cô, sao lại biến cô thành người xấu?

Hơn nữa, bác sĩ Lý chính trực như lời họ thì sao cái người bác sĩ kia dẫn đến có thể khám trước, còn cô ngoan ngoãn ngồi chờ thì lại còn bị mắng?

Lý lẽ gì chứ?

Nếu không phải vì đau răng thì bây giờ chắc chắn cô sẽ bước tới tranh luận với họ, chứ không tới mức phải làm rùa đen rụt đầu ở đây.

Ôm một bụng bực bội chờ đến hơn 12 giờ, anh khám xong số cuối cùng thì y tá mới cho cô vào.

Nói thật, cô đợi cả một buổi sáng, lúc này không còn cảm giác được đau bao nhiêu vì đã tê dại.

Cô hối hận đã đến đây.

Khi cô bước vào, anh vẫn đang đứng trước bàn chuẩn bị, thay khẩu trang, đeo găng tay, làm một loạt công việc chuẩn bị.

Lưu Văn bảo cô nằm xuống, cô nằm lên đó, tận dụng thời gian lướt điện thoại.

Lý Tầm đi tới, kéo ghế, ngồi xuống cạnh cô.

Anh nhìn mặt cô một lúc, không lên tiếng.

Không khí hơi khó xử.

Có kinh nghiệm lần trước, Khương Nhu không đợi anh nói đã chủ động há miệng, rồi nhìn chăm chăm vào mặt cậu ấy. Cậu chưa mở đèn trên đỉnh đầu cô nên cô không cần tốn nhiều công sức cũng thấy được đôi mắt cậu.

Đôi mắt cậu sâu thẳm, sống mũi cao, lông mi dài, ánh mắt sâu hun hút đó có chút gì đó làm người ta không nắm bắt được.

Ánh mắt cô tìm vị trí bên trái mắt cậu, giây sau đó, ánh mắt cô dừng nơi điểm đen nhỏ dưới khóe mắt trái cậu.

Vẫn còn đó!

Thời cấp 3, Khương Nhu cảm thấy đây là kiểu con trai gì không hiểu nổi, dáng vẻ hung dữ lạnh lùng, nhưng lại có nốt ruồi lệ.

Chẳng phải người có nốt ruồi lệ thì thâm tình, dịu dàng sao?

Hơn nữa, anh thì có dính dáng với việc khóc sao?

Nhưng mà khi đó xem nhiều, tưởng tượng lắm, cô luôn cảm thấy anh rất đáng thương, chắc chắn cậu khóc thầm.

Vì vậy trái tim thánh mẫu tràn lan, chủ động nhận trách nhiệm “bảo vệ” anh.

Cô từng tuyên bố với cả trường: “Cậu em này tôi bảo vệ, mọi người đừng bắt nạt cậu ấy!

Chậc!

Giờ nghĩ lại hồi đó thật ngây thơ.

Vốn dĩ không ai dám đυ.ng đến cậu ta.

Tách--

Đèn đỉnh đầu bật sáng, lóa mắt cô.

Sau đó…

Miệng truyền đến nhiệt độ âm ấm, cô thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Anh dùng ngón tay mang găng để vào miệng cô, ấn nhẹ lên phần nướu sưng tấy.

“Uống thuốc chưa?” Giọng nói lạnh lùng của anh truyền vào màng tai, khiến cô có cảm giác bị tra hỏi.

“Rồi.”

Động tác anh dừng lại. “Mấy lần?”

“…Một.” Cô đáp đúng sự thật.

“…” Anh thu tay lại, bắt đầu khử trùng dụng cụ mở miệng.

“Mấy ngày nay có ăn đồ cay không?” Anh vừa hỏi vừa sắp xếp lại dụng cụ.

“Có.”

Anh không phản ứng gì, chỉ phun thuốc khử trùng thêm vài lần.

“Có hút thuốc uống rượu gì không?”

“Có.”

Anh im lặng.

Không hiểu sao Khương Nhu cảm giác xung quanh áp suất thấp đi, nói thêm, “Uống rượu một lần.”

Anh quay sang nhìn cô nhưng ngữ điệu không thay đổi: “Không phải hôm đó tôi đã nói với cô uống thuốc thì không được uống rượu sao?”

“Hôm đó tôi không uống thuốc.” Khương Nhu nói xong, dù không nhìn thấy cậu nhưng cảm giác ánh mắt cậu rất sáng.

“Cô hay thật đấy, đau răng kê thuốc không uống, cấm thì cô vẫn làm, bây giờ sưng đến thế này thì hôm đó bác sĩ Lý điều trị chả phải thành công cốc à?”

Anh không lên tiếng nhưng Lưu Văn bên cạnh hỗ trợ lại không kiềm được, giọng đầy bất mãn.

Cô nghẹn lời. Cô cảm thấy Lưu Văn có ác ý khó hiểu với mình.

“Bệnh nhân các cô không bao giờ nghe lời bác sĩ, đến khi có chuyện thì nói bác sĩ trị không tốt. Làm ơn nghe lời bác sĩ đi, cô cho rằng ở đây chúng tôi rảnh rỗi lắm sao? Cô nhìn đi, bác sĩ Lý vì chữa cho cô mà không có thời gian ăn trưa.”

Lưu Văn bênh vực Lý Tầm.

Khương Nhu tuy không đỏ mặt nhưng cũng cảm giác sắc mặt không được sáng sủa cho lắm.

Lưu Văn vẫn còn lầm bầm, Khương Nhu cũng không thể cãi lại đành chịu đựng, sắc mặt ảm đạm.

“Y tá Lưu.” Lý Tầm bỗng cắt ngang, “Hồ sơ bệnh án tháng trước đã sắp xếp xong chưa?”

“Bác sĩ Lý… tôi… tôi… chưa có thời gian. Tuần sau tôi nộp được không?” Lưu Văn còn đang kiêu ngạo bỗng mất tự tin.

“Trước 6 giờ chiều có thể giao tôi không?” Anh không nhìn cô ta mà tập trung điều trị cho Khương Nhu. Tuy giọng điệu rất bình thường nhưng lại khiến người ta thấy hung dữ.

“Tôi… tôi sẽ làm ngay!” Lưu Văn lập tức đứng lên, “Bác sĩ Lý, tôi có thể nhờ Lâm Lâm đến hỗ trợ được không?”

Lý Tầm dừng lại, cầm dụng cụ mở rộng miệng đã chuẩn bị, lạnh lùng đáp lại: “Không cần.”

Khương Nhu cảm giác như Lưu Văn sắp khóc mặc dù Lý Tầm không hề gay gắt với cô ta.

Nghĩ đến việc Lý Tầm vô tình xả giận cho mình, cơn tức trong lòng cô dịu đi, cảm xúc cũng phức tạp hơn.

“Lý Tầm.” Cô lấy hết can đảm gọi anh.

“…” Anh cứng đờ người rõ rệt. Nhưng không đáp.

“Hôm đó cậu nhận ra tôi phải không?” Cô hỏi.

“…”

“Chà… không ngờ cậu làm bác sĩ nha khoa, giỏi

thật…”

Chưa kịp hàn huyên, miệng cô đã bị nhét vào một vật lạnh băng - dụng cụ mở rộng miệng.

???

Cô nghi ngờ anh cố ý.

Cô không nói nên lời.

“Đừng nói chuyện.” Giọng lạnh lẽo của anh vang

lên.

Không nghe ra cảm xúc.

Thật cmn vô tình.

“Đau không?” Anh dùng dụng cụ như cái nhịp cẩn thận kiểm tra xung quanh nưới cô.

Khương Nhu hơi đau nhưng không nói được.

Thật không nói nên lời.

“Đau thì giơ tay lên.” Anh nhắc.

Khương Nhu ngoan ngoãn giơ tay lên.

“Răng này của cô không thể trám đơn giản, bên trong đã mục rồi, cần điều trị 5 lần, khi lành hẳn thì lắp răng sứ.”

Anh nói ngắn gọn, rồi mở dụng cụ mở miệng ra để

cô nói chuyện.

“Mất bao lâu?” Khương Nhu trước giờ không ngờ điều trị một cái răng lại phức tạp vậy.

Đây là chiếc răng nanh nhỏ dưới góc trái, hồi cấp 3 cô leo cây bị ngã, gãy mất 1/3, cô cũng không đi trị. Nếu không cười quá to thì người ta sẽ

không nhìn thấy nên khi nào đau thì cô uống thuốc, hoặc đến bệnh viện lấy thuốc bôi. Cô không nghĩ đến việc phải lắp cái răng giả.

Chưa kể 2 tháng là quá dài.

“Trước đây đã trị một lần nhưng hiệu quả không tốt, hôm nay làm lại 1 lần, còn lại 3 lần.” Anh giải thích.

“Tôi không có thời gian, tôi có thể đi bất kỳ lúc nào.”

“…” Anh im lặng. “Cô tự suy nghĩ, nếu không điều trị thì sẽ hỏng hoàn toàn.” Anh hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh nói với cô.

“Nghiêm trọng vậy sao?” Khương Nhu bán tín bán nghi.

“…”

“Lần trước cậu không nhận ra tôi thật sao?” Đột nhiên cô lại đổi đề tài.

Vẻ mặt luôn điềm tĩnh của anh cuối cùng cũng biến đổi, giọng mang chút cảm xúc.

“Quan trọng sao?” Anh hỏi.

!!!

Khương Nhu bị câu này kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cho dù thời cấp 3 anh có thái độ này với cô thì hiện giờ cô vẫn thấy khó chịu.

Tại sao bạn cũ 7 năm gặp lại, anh vẫn không cho cô chút ấm áp nào, đối xử với cô lạnh lùng như vậy?

“Vậy thì không quan trọng.” Khương Nhu tự giễu nói, nhưng nghẹn lại trong lòng thấy khó chịu nên lại nói: “Cho dù cậu có nhận ra tôi cũng không giúp tôi điều trị trước đúng không? Một bạn cùng trường 800 năm trước sao so bằng người bệnh

bác sĩ tự mình dắt đến.”

“…” Động tác Lý Tầm cứng đờ, suy nghĩ vài giây mới hiểu cơn giận đột ngột của cô, “Người bệnh đó hơi gấp.”

Bản thân anh không hiểu sao mình phải giải thích, thật ra anh hoàn toàn không cần giải thích.

“Cậu không muốn cho tôi đi cửa sau cũng không nhất thiết phải nói là không quen tôi chứ?” Cô không nhịn được hỏi anh.

Bệnh nhân kia gấp, cô không gấp sao? Cô đau đớn đến mức sáng sớm tinh mơ đã đến, đau đớn khiến cả gương mặt cô tê liệt. Anh nói bệnh nhân

kia gấp chắc là chỉ lấy cớ cho có.

Lửa giận bùng lên…

“…” Lý Tầm im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, không biết đang nghĩ gì.

Không khí hơi lúng túng.

Cô đột nhiên muốn làm anh ghét bỏ.

“Làm đi… Tôi chữa.” Cô há miệng, nhìn thấy cậu đang nhìn cô chăm chăm, không biết đang nghĩ gì.

Khi anh bắt đầu chuẩn bị đặt lại dụng cụ mở miệng thì cô bỗng nói.

“Bác sĩ Lý, anh nhẹ tay ~ tôi sợ đau~.”

Cô cố tình nói thật nhẹ, vẻ nũng nịu. Giọng điệu này ai nghe mà không nói cô là trà xanh chính hiệu? Nhưng lúc này cô muốn làm cậu thấy buồn nôn.

Nhìn động tác trong tay cậu cứng đờ, lòng cô có tia kɧoáı ©ảʍ trả được thù.

Haizz ~ em trai à!

Từ lúc đó trở đi, cả quá trình trị liệu, cậu dùng nhíp cô giơ tay lên, cậu dùng máy khoan điện cô cũng giơ tay lên, dụng cụ mở rộng miệng lâu cô

cũng giơ tay lên…

Phiền phức~

Cô sợ đau vậy sao?

Thi thoảng anh lại phải dừng lại, điều chỉnh.

Quá trình điều trị một giờ có thể hoàn thành đã kéo dài thành một tiếng rưỡi.

Sau khi hoàn tất, Lý Tầm đứng dậy đi đến bàn chuẩn bị cởi găng tay, khẩu trang. Trán anh lấm tấm mồ hôi.

Anh rút khăn giấy ra lau, quay lại bàn viết toa thuốc.

“Ngại quá bác sĩ Lý, làm phiền anh lâu như vậy.” Khương Nhu hiền lành đi đến bên cạnh ngồi xuống, nghiêng người nhìn anh.

Nào ngờ anh đột ngột ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau, khoảng cách rất gần.

Tim Khương Nhu đập hẫng một nhịp.

Trong đầu cô chợt hiện lên câu: Trưởng thành thế này, không phá hủy một chút thì thực xin lỗi bản thân!

Cô mang theo ý “thưởng thức”, nhìn anh chăm chú.

Cuối cùng anh thu hồi tầm mắt trước, đưa đơn thuốc cho cô, kéo giãn khoảng cách.

“Không hút thuốc, uống rượu, không đồ cay, uống thuốc đúng giờ.”

Anh lạnh lùng nói xong, cũng không chờ cô trả lời thì đã đi về phòng thay quần áo, để lại cho cô một bóng lưng thẳng tắp.

Khương Nhu thu hồi tầm mắt, nuốt nước miếng, cầm đơn thuốc nhét vào túi xách, dẫm lên giày cao gót ra cửa.

Mới vừa đến cửa thang máy, chợt nhớ ra gì đó, cô vòng trở lại.

Cô đi tới cửa, đợi vài giây không nghe động tĩnh, cô ngập ngừng gõ vài cái lên cửa.

Không nghe?

Thật sự không kiên nhẫn, Khương Nhu đi thẳng vào phòng thay đồ. Nhìn thấy cửa phòng thay đồ khép hờ, cô liếc nhìn vào trong nhưng không thấy ai.

Ủa?

Cảm giác lén lút vậy thật xấu hổ, cô đẩy nhẹ cửa, định thoải mái nói chuyện.

“Bác sĩ Lý…”

Cảnh tượng sau cửa làm cô mở to hai mắt, nuốt ực câu nói tiếp theo xuống.

!!!

Sau này hồi tưởng lại cô chỉ nhớ mỗi nhiêu đó, rốt cuộc không rõ là 6 múi hay 8 múi, nói chung là dáng người đủ làm mấy cô gái trẻ đỏ mặt tim đập thình thịch, nhưng cô thì khác, cô bắt đầu nghĩ miên man ngay tại chỗ.

“Bác sĩ Lý, có tiện lưu wechat không? Thời gian tôi không cố định nên muốn hẹn trước với cậu cho lần sau.”

Sắc mặt anh đen kịt, Khương Nhu đường hoàng bịa một lý do. Thật ra cô vốn định nói, lưu wechat chị đây, lần sau mời cậu uống rượu. Kết quả lời ra đến miệng thì cô biến hình từ người thô tục thành tao nhã trong một giây.

“Ra ngoài.” Giọng anh bình tĩnh.

OK!

Rầm~

Khương Nhu đóng cửa lại.

Mình ngang nhiên nhìn cơ bụng người khác thì hơi quá đáng.

Nửa phút sau, cửa lại bị kéo ra.

Anh đã thay quần áo, áo sơ mi được cài đến nút trên cùng, cúi đầu quét mắt qua cô, “Ngoài cửa có số điện thoại cố định, hẹn trước gọi điện thoại bàn.”

Đệt!

Tàn nhẫn.

Anh nói xong, không do dự đi ngang qua cô, đến thẳng bàn ngồi xuống vùi đầu viết bệnh án.

Khương Nhu ăn “canh bế môn”, hơi buồn bực.

Cô đi về phía anh: “Bạn học cũ, đừng vậy chứ. Dù gì chúng ta cũng là bạn cùng trường, đừng cứng nhắc quá.”

Dứt lời, cô đi tới trước mặt anh, cúi nhìn bàn tay cầm bút của anh.

Thật đẹp!

Cô nghĩ là chỉ chữ anh viết, đương nhiên bao gồm cả đôi bàn tay kia.

Cô tự hỏi nếu được đôi tay kia nắm thì cảm giác sẽ ra sao? Chắc là rất tốt.

Cô cảm thấy mình thật đáng xấu hổ khi có ý mơ tưởng đôi bàn tay anh.

“…” Anh cắm cúi viết hồ sơ bệnh án, không để ý đến cô.

Đúng là, con trai trưởng thành thì có suy nghĩ riêng, càng ngày càng phản nghịch.

Khương Nhu bị sự lạnh nhạt của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Vẻ lạnh nhạt của anh luôn có thể kích động tâm lý ác ý thú vị nào đó trong cô.

Vì vậy cô tựa lên bàn anh, cúi đầu nhìn anh, “Năm đó tốt xấu gì chị đây cũng tặng cậu vài ly trà sữa, còn nhét trong hộc bàn cậu rất nhiều đồ ăn vặt. Khi đó cậu bị người ta bắt nạt, chị còn giúp cậu đánh nhau, quên chị nhanh thế sao? Đừng vô tình vậy mà.”

Rầm.

Người đàn ông đang yên lặng đột ngột đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô.

Cô bị nhìn đến muốn tránh không được, dựng cả lông lên, lần đầu tiên cô cảm thấy có ánh mắt mà cô không thể đối phó được.

Ánh mắt đó giống như cô nợ vô số mạng người

nhà cậu!

Cô cắn môi, tránh ánh mắt anh.

Anh cũng thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi trong lòng, đứng lên đi ra cửa, kéo cửa ra, dùng ánh mắt nói với cô, mời.

Đuổi cô?

Cậu thực sự rất ghét cô?

Khương Nhu tức muốn rụng tóc.

Tạm biệt thì tạm biệt, người sau ngoan hơn!

Cô xách túi quay người bỏ đi.

Anh nhìn bóng cô ngày một xa, chậm rãi đóng cửa lại, ngăn cách cô và anh thành hai thế giới.

Quay lại chỗ ngồi, anh điều chỉnh nhịp thở, bắt mình tiếp tục viết bệnh án, thế nhưng chiếc bút không nghe lời, không viết ra được một chữ nào