Nguyệt Ánh biết cô đang chọc mình thì liền xuống xe đưa mắt liếc xéo cô một cái rồi đẩy cả người cô ra vì thấy cô đang đứng gần mình quá, nhưng không may lực đẩy của Nguyệt Ánh khá mạnh làm cho Yến Phong có phần bất ngờ nên liền chới với ngã ra phía sau.
Hoắc Đình Thiên và Đỗ Uyên Tranh thấy ồn ào bên ngoài liền đi ra thì gặp ngay cảnh này, hắn không do dự liền chạy nhanh đến đỡ cô đang ngồi bệch dưới đất sau đó thì lo lắng nhìn Yến Phong.
"Tiểu Phong em không sao chứ... có bị thương chỗ nào không... để anh đỡ em đứng dậy kiểm tra một chút."
Hai người kia thấy hắn ân cần với cô thì không khỏi tức giận Nguyệt Ánh liền chỉ tay vào hai người họ.
"Các người tình chàng ý thϊếp trước mặt Tranh Tranh và tôi không cảm thấy hổ thẹn hả...?"
Hoắc Đình Thiên nghe Nguyệt Ánh nói vậy thì liền đưa đôi mắt có chút lạnh nhạt của mình mà nhìn cô nàng.
"Cô nói ai không biết hổ thẹn... tôi hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô đẩy ngã tiểu Phong."
"Này Tranh tranh cậu có thấy chưa... anh ta còn bênh vực cho tiểu tam nữa kìa."
Từ nãy giờ Yến Phong vẫn chưa mở miệng nói câu nào, khi nghe Nguyệt Ánh nói với Uyên Tranh như thế thì thở dài một cái nhìn cô nàng.
"Này bà chị... tôi nếu mà có cướp bạn trai của bạn bà chị thì đã cướp từ 5 năm trước rồi..."
Nghe cô nói vậy thì Đỗ Uyên Tranh và Nguyệt Ánh đưa mắt nhìn cô sau đó thì Uyên Tranh không nhịn được mà lên tiếng:
"Cô và Đình Thiên hai người không phải là mối quan hệ đó à...?"
Yến Phong nghe cô nàng hỏi thì nhướng mày gật đầu sao đó nhìn nàng.
"Tức nhiên rồi... Hoắc Đình Thiên tôi xem anh ấy là anh trai của mình... bọn tôi không hề có quan hệ phức tạp như hai người nghĩ đâu."
Nghe cô nói xong thì Hoắc Đình Thiên lúc này cũng không im lặng nữa mà nói:
"Bọn anh quen biết nhau từ 5 năm trước rồi... lúc trước khi ở Canada là tiểu Phong đã cứu anh một mạng nếu như không có em ấy thì chắc lúc đó anh cũng không còn mạng mà đứng đây đâu."
Nguyệt Ánh nghe cô và hắn giải thích như vậy thì có chút ngượng ngạo sau đó liền chạy đến bên cạnh Yến Phong đưa tay nắm lấy tay cô mà nói:
"Ưmk... tôi thấy hai người thân mật quá nên tôi mới hiểu lầm... cô bỏ qua cho tôi có được không... từ giờ chúng ta là chị em tốt... em gái em thấy thế nào."
Thấy sự lật mặt nhanh hơn tàu siêu tốc của Nguyệt Ánh thì cô bĩu môi nhìn cô nàng một cái sau đó rút tay mình ra khỏi tay cô nàng có chút khinh bỉ mà nói:
"Không phải chị muốn chỉnh chết tôi sao... nào lại đây chỉnh tôi đi..."
Uyên Tranh thấy như vậy thì liền đưa mắt nhìn Hoắc Đình Thiên sau đó lại nhìn Yến Phong chậm rãi lên tiếng:
"Tiểu Phong à... tôi biết là chúng tôi đã hiểu lầm cô... tiểu Phong tôi thay mặt Nguyệt Ánh xin lỗi cô... mong cô có thể bỏ qua."
Nghe thấy Uyên Tranh nói như thế thì cô nhướng mày một cái mà lên tiếng:
"Chị dâu... không cần phải làm vậy đâu... chỉ là hiểu lầm thôi... em không để bụng."
Nghe cô nói câu này thì cả thảy mọi chuyện đều trở nên êm đẹp và mọi thứ cũng được sáng tỏ.
Sau khi đã giải thích xong mọi chuyện thì cả ba cô gái cũng khá là thân nhau nên đã rủ nhau đi mua sắm, trên xe Yến Phong là người cầm lái nhưng lần này khác với lần trước là cô chỉ lái với tốc độ bình thường.
Dừng ngay ở dưới cửa trung tâm cả ba bước xuống xe sau đó cô ném chìa khóa cho bảo vê lái xe đi gửi.
Đi dạo một chập thì ánh mắt cô dừng lại ngay trên người của một người đàn ông, lúc đầu cô không để ý lắm nhưng khi phát hiện bản thân có người đang nhìn mình theo phản ứng cô đưa mắt nhìn lại thì nhướng mày một cái.