Chương 22: Mất con
Nó đang đi trên một cánh đồng hoa hồng, bên cạnh là Quang Bảo và con nó, vừa đi hắn vừa nói:- Cánh đồng đẹp chứ em?
- Dĩ nhiên là đẹp rồi chứ anh, được ở bên anh dù ở đâu thì cũng đẹp cả. - Nó tựa vào vai hắn nói.
- Ừm. - Hắn khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn thật nhẹ nhàng.
- Mẹ ơi, ba ơi. - Con nó vẫy tay.
- Mẹ tới liền đây. - Nó nói.
Đột nhiên, Nghi xuất hiện nắm lấy tay con nó, nói:
- Cô muốn con lắm à, tôi sẽ không bao giờ cho cô thực hiện.
- Cô làm gì vậy, trả con lại cho tôi. - Nó hốt hoảng.
- Một con người như cô, không đáng để có được thiêng chức làm mẹ. - Hắn đột nhiên lạnh nhạt nói.
- Quang Bảo, anh làm sao vậy? Nó là con của em và anh mà. - Nó nói.
- Nhưng từ bây giờ nó là con của tôi và Gia Nghi.
Hắn nói rồi bước đến bên Nghi rồi cả ba người quay lưng lại bước đi bỏ lại nó đứng đó một mình. Nó chạy theo hắn và con, chạy mãi, chạy mãi mà vẫn không tới được, nó quỳ xuống khóc nức nở:
- Quang Bảo ơi, con ơi. Phạm Gia Nghi, cô trả Quang Bảo và con lại cho tôi.
Nó ngồi bật dậy, nước mắt vẫn đang rơi, miệng vẫn đang lấp bấp gọi tên hắn và con. Thì ra chỉ là mơ, không phải là sự thật. Uyên ngồi cạnh bên nó, vẻ mặt lo lắng, vội nói:
- Bảo Phương, mày tỉnh lại rồi.
Nó ngó quanh căn phòng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, đây chẳng phải là bệnh viện sao. Nó vô thức đặt tay lên bụng, cảm thấy có cái gì đó mất mát. Nó quay qua Thanh Uyên, vội hỏi:
- Con của tao sao rồi?
- Con mày lên thiên đường rồi. - Thanh Uyên vội vàng ôm lấy nó.
Nó như chết lặng, con nó mất rồi sao, con nó mất rồi sao. Từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch, nó gào lên trong vô vọng, con nó còn chưa thành hình mà đã mất rồi sao, chắc con nó sẽ rất đau. Nó khóc nấc lên, Thanh Uyên ở bên cạnh thấy nó như vậy cũng không thể kìm được nước mắt, Uyên ôm chặt nó hơn. Hoàng Bảo thấy vậy vội đi kêu bác sĩ. Bác sĩ đành tiêm cho nó một mũi thuốc an thần, nó mới có thể thϊếp đi.
Mấy ngày sau, nó vẫn thất thần. Khuôn mặt trắng bệch, chẳng chịu ăn uống gì cả khiến Thanh Uyên và Hoàng Bảo vô cùng lo lắng. Nó hằng ngày vẫn cứ ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những đứa trẻ đang vui đùa cùng ba mẹ chúng, nó đã từng có một giấc mơ là khi con nó lớn, nó và hắn sẽ cùng dẫn con đến cánh đồng hoa hồng để ngắm, sau đó lại đến cánh đồng nha đam, nơi mà nó và hắn đều rất thích nhưng giờ đây tất cả đều là giấc mơ, con nó đã mất, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến nó. Đột nhiên cánh cửa được đẩy vào, nó khẽ nói:
- Tao không muốn ăn gì cả.
- Là mẹ đây con. - Giọng một người phụ nữ vang lên, không phải Thanh Uyên chẳng phải mẹ nó mà là mẹ hắn.
- Mẹ, sao mẹ lại ở đây. - Nó nói.
- Mẹ là mẹ chồng cũng được coi là mẹ ruột của con rồi, mẹ phải đến thăm con chứ. Tại sao con lại không nói cho mẹ gì cả vậy?
- Con...
- Con bé ngốc này, Quang Bảo nó đối xử với con như vậy, tại sao con không nói với mẹ chứ?
- Con...
- Thôi, bây giờ nghe mẹ hỏi.
- Dạ.
- Con có phản bội Quang Bảo hay không? Và con có thật lòng yêu nó?
- Con thật lòng yêu anh ấy và con cũng chưa từng phản bội anh ấy.
- Được, bây giờ mẹ muốn nói với con điều này, nếu con thật lòng yêu nó thì hãy rời bỏ nó đi. Con hãy một lần thử đánh cược tình yêu của chính mình.
- Dạ, ý của mẹ là gì?
- Ý của mẹ là...
Nó ngồi trên giường, khuôn mặt đã phần nào có sắc hơn. Thanh Uyên đẩy cửa bước vào:
- Mày sao rồi, Bảo Phương.
- Thanh Uyên, tao nhờ mày một chuyện được không?
- Được.
- Điều tra giúp tao người đàn ông va vào tao hôm đó là do vô tình hay cố ý. Nếu cố ý thì tiếp tục điều tra xem ai là người chủ mu.
- Ừm, Bảo Phương đã trở lại rồi.
- Bảo Phương tất nhiên phải quay trở lại. - Nó khẽ nở một nụ cười.
Thanh Uyên nói rồi bước ra ngoài, nó ở lại suy nghĩ những gì mẹ hắn nói. Và nó đã có quyết định của chính mình, nó sẽ thực hiện theo những gì bà nói, nó sẽ thử một lần đánh cược tình yêu của chình mình.