Đến khi hoàng hôn buông xuống, Phong Nghiêm mới đi ra từ nơi mình ẩn núp.
Đoạn thời gian phải trốn đông trốn tây này, Phong Nghiêm đã trải qua liên tục ba tháng, nếu muốn hoàn toàn không gặp mặt người khác, cho dù là Phế Tinh cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng việc này không phải là thứ khó khăn nhất, Phế Tinh nơi cậu ở - hai tháng nữa sẽ tiến vào thời kỳ khô cạn. Cư dân trên Phế Tinh được đến cơ hội rời khỏi nơi này, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của bọn họ để có thể tiến vào tinh vực bình dân.
Tất cả mọi người đều đang mong đợi tinh hạm đến nơi, ngoại trừ Phong Nghiêm.
Phong Nghiêm vốn chẳng biết tại sao lại xuyên qua nơi đây, có lẽ là phúc lợi của việc xuyên qua, khứu giác của cậu được cường hóa, cậu luôn có thể ngửi được mùi của dân bản địa trên Phế Tinh trước khi bọn họ xuất hiện.
Những mùi hương kia không giống nhau, sẽ luôn khiến cho cậu có cảm giác mê man, Phong Nghiêm tránh né dân bản địa đồng thời cũng như bọt biển liều mạng hấp thu tri thức của thế giới mới.
Từ đống rác rưởi do các tinh cầu đào thải, có rất nhiều máy móc cũ kỹ vẫn còn sử dụng được, Phong Nghiêm nhặt được một cái quang não bị vứt bỏ. Dù là loại hình bị đào thải, nhưng đối mới Phong Nghiêm chỉ mới tiếp xúc qua máy vi tính mà nói, cũng là thứ vô cùng tiên tiến.
Cũng là thông qua cái quang não bị vứt bỏ này, Phong Nghiêm mới có thể nhìn thấy một góc nhìn mới của thế giới này, cũng càng thấy may mắn khi cậu chọn cách tránh né dân bản địa.
Cậu tưởng rằng khứu giác được cường hóa là phúc lợi của việc xuyên qua, ai ngờ nó chỉ là nước cờ đầu để cậu hòa nhập với thế giới này, phần lớn người trên Phế Tinh không có tinh thần lực, nên đương nhiên không có cách nào thu mùi của mình lại.
Cậu phán đoán, phải chăng tiêu chuẩn để trở thành bình dân, chính là kiềm chế mùi.
Tinh thần lực càng cường đại, nhu cầu đối với mùi càng cao, Phong Nghiêm biết được điều này từ trong quang não, thế giới này mặc dù có nam có nữ, nhưng giới tính lại được phân chia theo phân hóa giống đực giống cái.
Nảy sinh phản ứng mê muội với mùi, chỉ có thể là giống cái.
Phong Nghiêm cảm thấy kết luận này vô cùng hoang đường, lại không thể không tiếp nhận thực tế tàn khốc, mặc dù pháp luật của Chủ Tinh vô cùng ưu đãi với giống cái, nhưng Phong Nghiêm vẫn lựa chọn ở lại Phế Tinh.
“Không có tiền rời đi chỉ là một trong những nguyên nhân.”