Rõ ràng ở tuổi này, Mạc Sâm không thể xa lạ với khí vị sư, chỉ là hắn không ngờ rằng em trai vừa trưởng thành đã không thể kiềm chế được bản năng của giống đực, bắt đầu theo đuổi mùi hương của giống cái.
Trong chiếc hộp trong suốt chưa mở ra có quần áo của giống cái không rõ tên, Mạc Sâm nhìn qua một cái, biểu cảm không hề thay đổi.
Hắn khác biệt rất nhiều so với giống đực thông thường, sau khi trưởng thành, hắn không có cảm giác mãnh liệt với giống cái.
Thậm chí cha mẹ còn lo lắng rằng hắn có vấn đề về cơ thể, may mà sau khi kiểm tra, mọi thứ đều bình thường, chỉ là hắn không quá nhạy cảm với giống cái. Mạc Sâm cũng đã thử tiếp xúc với giống cái, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn độc thân.
Mạc Sâm nhìn xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào miệng hộp trong suốt.
Sau một âm thanh rất nhỏ, hộp mở ra.
Đồng tử của Mạc Sâm đột nhiên co lại thành một đường thẳng, cả người hắn lùi lại vài bước, động tĩnh lớn đến mức cả chiếc ghế cũng phát ra tiếng vang lớn.
"Pa!"
Hộp đã mở lại bị hắn đóng lại, Mạc Sâm hơi hé miệng, cảm giác lông tơ trên cơ thể đứng dựng, tim đập nhanh, nhiệt độ cơ thể tăng lên trong một thoáng, bộ não bình tĩnh của Mạc Sâm trở nên chậm chạp.
Ánh mắt của hắn lại quay trở lại hộp, đôi môi thon thả khép lại, vì độ cung mím chặt trở nên lạnh lùng hơn, tuy nhiên cánh mũi hắn lại chầm chậm cử động, có lẽ chính hắn vẫn chưa chú ý, sống lưng thẳng thắn đã bắt đầu cong.
Toàn bộ cơ thể không kiểm soát được lại tiến gần chiếc hộp.
Đây không phải là mùi hương dễ chịu, từng tiếp xúc quá gần với dươиɠ ѵậŧ, không tránh khỏi việc bám đượm một chút mùi hương, một mùi hương quá mãnh liệt và nồng nặc.
Hắn phải nên tránh xa chứ không phải mở lại hộp lần nữa, mũi hắn đã hoàn toàn dính vào lớp vải mỏng, hít mạnh mùi hương vào phổi, vì quá thích, nước miếng liên tục tiết ra.
Khi hắn vừa ngửi mùi hương vừa tuốt dương vât, não bộ của hắn chỉ có thể phản hồi ra tín hiệu thoải mái.
Cho đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc bắn ra, Mạc Sâm mới ngạc nhiên mở to đôi mắt, một phần là ngạc nhiên vì chính mình đã làm ra hành vi an ủi bản thân, một phần khác là hắn chỉ mới sóc lọ chưa được bao lâu.
Giống đực luôn để ý đến sức bền của chính mình, ngay cả Mạc Sâm vốn cũng không hứng thú với việc này.
Mặc dù sau khi xuất tinh cả cơ thể đều thoải mái hơn nhiều, nhưng khuôn mặt của Mạc Sâm không đẹp tí nào, sau khi dọn sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, hắn gần như cẩn thận đóng hộp lại, mùi hương không thể được lưu trữ mãi mãi.
Nhiều năm qua, lần đầu tiên Mạc Sâm gặp phải mùi hương mà hắn thích như vậy, ánh mắt của hắn sâu thẳm hơn một chút, hắn dễ dàng lấy được nguồn gốc của khí vị sư từ Mạc Đức.
Hắn cũng tìm thấy bức ảnh bìa đó, tiếc rằng mãi đến khi hắn bắt đầu bận rộn lần nữa, hắn cũng không thấy khí vị sư này đăng sản phẩm lên kệ.
Mà theo thời gian trôi qua, vật phẩm mà hắn bảo quản sẽ phải mất đi mùi hương của nó.
Còn khí vị sư Phong Nghiêm mà Mạc Sâm thường nhắc đến không thể biết được rằng, ở Chủ Tinh xa xôi có một người đàn ông đang nhớ thương mình.
Cậu thực sự bất ngờ với số tiền lớn như vậy, thế mà bán được mười nghìn tinh tệ, mặc dù sau khi trừ phí của nền tảng ra, cậu chỉ nhận được thù lao cuối cùng là bảy nghìn năm trăm tinh tệ, nhưng phải biết rằng một túi dịch dinh dưỡng trong máy bán hàng góc đường cũng chỉ có giá một tinh tệ.
Bảy nghìn năm trăm tinh tệ đủ để cậu sống đến hai tháng sau, thậm chí còn thừa tinh tệ!