"Tại sao ta phải tránh ra?" Hạ Miên không quay đầu lại, ngón cái hướng về phía sau chỉ về phía Lâm Nha, nói với giọng điệu đặc biệt ở độ tuổi của Hạ Phán: "Ta bảo vệ cho người này, ngươi có chuyện gì cứ xông về phía ta.”
Vốn dĩ Hạ Phán không thèm để ý tới Hạ Miên, dù sao cha nàng ta nói Hạ Miên chính là kẻ ngốc, nàng vừa không học hành lại không được sủng ái, đã lâu rồi trong mắt Hạ Phán hoàn toàn không coi Hạ Miên là tỷ tỷ nữa, thái độ đối với nàng cũng toàn là khinh thường.
Ai biết được nàng lại còn là một người ủng hộ chính nghĩa! Hạ Phán nhịn không được nhìn nàng hai mắt, đương nhiên cũng chỉ hai mắt.
"Dựa vào ngươi sao?" Hạ Phán cười nhạo Hạ Miên, hai mắt mở to, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có thể thay hắn đỡ một dao không?”
Nàng ta cố ý giơ con dao trong tay lên lắc lắc hai cái trước mắt Hạ Miên để hù dọa nàng.
Dưới ánh mặt trời, phản quang của lưỡi dao sắc bén chiếu lên mặt, nếu không cẩn thận rơi xuống...
Trái tim Thúy Loa như vọt lên cổ họng, không nhịn được kêu: "Chủ tử!”
Ánh mắt Lâm Nha không chớp nhìn bàn tay cầm dao của Hạ Phán, sau lưng căng thẳng, ngón tay khẽ động.
"Không sao đâu, giang hồ có quy tắc của giang hồ, chúng ta cũng có quy tắc của chúng ta." Hạ Miên không chút hoảng sợ, giơ một tay đẩy cổ tay Hạ Phán ra nói điều kiện với nàng ta: "Chúng ta tỷ thí, đấu cái gì tùy ý ngươi chọn. Ba ván hai thắng, ta thắng việc này coi như xong, ngươi thắng Lâm Nha sẽ tùy ý ngươi xử trí.”
Hạ Phán không hề ngu ngốc, ánh mắt xoay tròn, nhìn Lâm Nha rồi lại nhìn Thúy Loa và Lục Tuyết, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Hạ Miên, mặc dù ngoài miệng nàng ta hỏi "Tại sao ta phải đồng ý với ngươi", nhưng trên thực tế đã thu dao lại.
"Ngươi cứ nói ngươi có dám hay không đi." Hạ Miên nhìn nàng ta đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chỉ về phía cửa: "Nếu không dám thì ra khỏi đây.”
Hạ Miên chọc vào đúng chỗ con quỷ nhỏ lớn: "Ai nói ta không dám! Đấu thì đấu!”
Ngoại trừ tuổi tác, Hạ Miên có cái gì để đấu với nàng ta? Đây không phải là tự làm nhục sao?
Hơn nữa Hạ Phán nàng ta há có thể chịu thua người khác, bằng không sau này truyền ra ngoài, nàng ta còn có thể quậy phá trong học viện như thế nào?
Con ngươi Hạ Phán chuyển động, vươn ba ngón tay ra, trong mắt tràn đầy tính toán đắc ý: "Đấu học thuộc lòng, ném thẻ vào bình rượu, chơi cờ, thế nào?”
Đây là ba thứ mà nàng ta giỏi nhất, tên ngu ngốc Hạ Miên này lại để cho nàng ta lựa chọn thứ để cạnh tranh, thua cũng đáng đời.
Trong lòng Hạ Phán cười ra tiếng, chỉ chờ đợi lát nữa thắng tỷ thí sẽ xử lý tiện nhân Lâm Nha bắt nạt cha nàng ta trước, sau đó sẽ bảo Hạ Miên quỳ xuống làm ngựa cho nàng ta cưỡi!
"Được." Hạ Miên lười biếng đáp một tiếng, vỗ tay đứng dậy ra hiệu Thúy Loa đi chuẩn bị đồ đạc. Nàng cụp mắt xuống nhìn Hạ Phán, cười ác độc: "Chúng ta đánh cược phải nguyện ý chịu thua, nhưng thua thì không thể khóc.”
Hạ Phán ngẩng đầu, nghểnh cổ nhìn nàng chằm chằm: "Là phụ nữ phải chính diện cương trực, ai sợ ai!”
Con nghé con không sợ hổ này khom lưng cắm con dao vào đất dưới chân, mũi dao lún vào, chỉ còn lại lưng dao sáng chói và chuôi dao lộ ra bên ngoài.
Nàng ta uy hϊếp nhìn về phía Lâm Nha: "Tiện nhân, ngươi chờ ta thắng trận đấu sẽ xử lý ngươi.”
Hạ Phán vừa nói tiện nhân đã thấy mí mắt trái Lâm Nha nhảy lên, khóe miệng hơi nhếch lên, ý cười không đạt tới đáy mắt.
Dựa theo sự hiểu biết của Hạ Phán đối với Hạ Miên, nói không chừng ngay cả chữ trên sách cũng không nhận ra, chứ đừng nói đến việc học thuộc.
Tuy rằng cuốn sách được lấy ra từ trong thư phòng Lâm Nha, nhưng văn chương lại do Hạ Phán chọn.
Nàng ta cẩn thận lựa chọn, chọn một bài nàng ta đã từng đọc thuộc lòng trước đó, đắc ý nói với Hạ Miên: "Bài này.”
—— "Tu thân phú".
Nàng ta nói dối Hạ Miên: "Hai chúng ta đều chưa từng thuộc lòng, với ngươi cũng coi như công bằng.”
Thúy Loa nhìn dáng vẻ kia của Hạ Phán liền biết nàng ta nhất định đã thuộc lòng bài viết này, nàng ấy vội vàng nhìn về phía Hạ Miên cáo trạng với nàng: "Như vậy không công bằng với người.”
"Không sao, ta nhường nàng ta." Hạ Miên không coi trọng chuyện đó, chính thức thi đấu với Hạ Phán, canh giờ một nén hương.
Mặc dù đã từng thuộc lòng nội dung, nhưng nội dung "Tu thân phú" vừa dài còn khó đọc, có một số chỗ Hạ Phán không nhớ chắn chắn nên lúc này phải cẩn thận đọc lại.
Nàng ta kéo sách chiếm gần hết về phía mình, Hạ Miên cũng lười so đo với nàng ta, chỉ nửa nén hương đã có thể đọc thuộc lòng.
"Sao có thể?" Hạ Phán trợn mắt khó tin, cảm thấy Hạ Miên đang khoác lác: "Ta còn chưa học xong, sao ngươi có thể nhớ được.”
"Vậy ngươi nghe ta đọc coi có đúng hay không." Hạ Miên kéo một cái ghế ngồi xuống, mở miệng nói: "Trời cao mênh mông, thế lộ đằng đẵng——"
"—— Áo choàng làm gió, hào hùng di xa." Hạ Miên đọc thuộc lòng trong một lần, ngay cả sai chính tả cũng không có.