Lục Tuyết vui mừng khôn xiết, tuy nói đều là đồ Hạ Miên để lại, nhưng đối với hắn ta mà nói những thứ này đều là đồ tốt.
“Miên chủ tử thật kén chọn, mấy thứ này còn mới, nàng nói không cần thì không cần luôn.” Lục Tuyết sờ chiếc bàn tròn mới thay, rồi lại sờ cái ghế bên cạnh, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Lâm Nha cầm chiếc bếp lò cầm tay nhỏ nhắn và tinh tế, đứng ở cửa nhìn người ra vào trong sân bên cạnh, nhẹ giọng nói với Lục Tuyết: "Nếu nàng ấy không đổi đồ, ta và ngươi lấy đâu ra những thứ tốt này để mà dùng."
Là trông cậy vào Hạ phụ cường ngạnh, ốc còn không mang nổi mình ốc sao?
Hay là chờ Từ thị vắt chày ra nước tỏ lòng nhân ái?
Lục Tuyết hơi giật mình, đi đến bên cạnh Lâm Nha nghiêng đầu nhìn hắn, hắn ta nhớ tới cái gì đó ánh mắt hơi trợn tròn vẻ mặt mừng rỡ: "Thiếu gia ngài nói Miên chủ tử cố ý làm vậy sao?"
Nàng cố ý thay đồ đạc trong phòng mình để đưa tới Vân Lục viện.
Lục Tuyết cảm động, hắn ta cảm thấy mình đã đổ oan cho người tốt.
Lâm Nha không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn về phía sân bên cạnh, đáy mắt tối đen không rõ.
Tỷ tỷ của hắn quả nhiên là người thú vị, nhưng mà không biết ngày mai nàng sẽ giải thích với Hạ mẫu như thế nào, Từ thị cũng không phải là một người cha yêu thương luôn đáp ứng mọi yêu cầu.
Năm nay Hạ mẫu ngoài ba mươi tuổi, đang ở tuổi trung niên có vẻ ngoài rất đẹp, ánh mắt sắc bén khôn khéo già dặn, ngoại trừ cả ngày ra ngoài buôn bán rám nắng một chút, thân hình ngược lại giữ gìn rất tốt, thoạt nhìn cũng không nhiều dầu mỡ.
Có thể là ở bên ngoài giở trò, giả rắn đủ rồi, nên khi ở nhà đối mặt với người nhà bà luôn nghiêm mặt không có biểu cảm gì, nhất là khi đối xử với hai nữ nhi của mình.
Hạ Phán còn đỡ hơn một chút, dù sao cũng là con gái út, mà Hạ Miên không được đối xử tốt như vậy, trong trí nhớ của nàng chưa bao giờ thấy mẹ có sắc mặt tốt với mình.
Mỗi lần hai mẹ con gặp mặt, Hạ mẫu luôn chỉ ra lỗi lớn nhỏ của Hạ Miên và khiển trách từng lỗi một.
Bản thân Hạ mẫu chưa từng đọc sách, từ nhỏ trong nhà đã nghèo, Hạ phủ có thể có được thành tựu như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ vào sự chăm chỉ của bà.
Làm ăn càng ngày càng lớn, Hạ mẫu cũng càng ngày càng ý thức được tầm quan trọng của việc học hành. Cho nên Từ thị mà bà đưa vào phủ là người biết chữ, chính vì vậy mới được bà coi trọng và giao quyền quản gia trong phủ cho ông ta.
Hạ mẫu có hai cô con gái, tâm nguyện lớn nhất của bà chính là hai đứa nhỏ này có thể đi trên con đường làm quan, dù có tệ đến đâu cũng phải trở thành tú tài, như vậy Hạ phủ mới không bị người ta coi thường, tương lai cũng sẽ không nói mất thì mất.
Trong thế giới thương nhân thấp hèn ngày nay, tiền tài chất đống chỉ là da thịt, nếu không có quyền thế làm chỗ dựa như một bộ xương thì hoàn toàn không đứng dậy được, chứ đừng nói đến việc có thể trụ được bao lâu.
Hết lần này tới lần khác Hạ Miên không biết cố gắng, hy vọng lớn nhất mà bà gửi gắm vào ngay cả cái rắm cũng không học được.
Chỉ cần nhớ tới việc này, Hạ mẫu sẽ không có sắc mặt tốt.
Đối với cô con gái lớn không chịu cố gắng này, sở dĩ Hạ mẫu hận sắt không luyện thành thép, thật sự là còn chưa hoàn toàn từ bỏ nàng.
Lần này bà đi công tác đến một đồn điền chè ở ngoại ô, đi nhiều ngày cũng không biết Hạ Miên có khá hơn không.
Bên kia thúc giục rất gấp gáp, lúc Hạ mẫu rời đi chính là ngày thứ hai Hạ Miên rơi xuống nước, bà còn chưa kịp tận mắt nhìn thấy Hạ Miên tỉnh lại, chỉ nghe đại phu nói không có gì đáng ngại nên mới rời đi trước.
Lúc đó Hạ phụ rất tức giận, trong mắt tràn đầy oán hận, ông nói ở trong mắt bà con gái còn không quan trọng bằng làm ăn. Hạ mẫu cũng có nỗi khổ tâm của mình, trong phủ có đầy đủ mọi thứ, đại phu và cha ruột đều ở đây, có thêm bà ở bên giường canh giữ thì cũng có tác dụng gì?
Huống chi đại phu đã nói lúc ấy Hạ Miên chỉ bị hoảng sợ, nằm nghỉ ngơi sẽ ổn thôi, cũng không có gì đáng ngại.
Mấy năm nay Hạ phụ càng không nói đạo lý, Hạ mẫu biết giải thích với ông cũng vô dụng nên dứt khoát không nói gì cả, chỉ dặn dò Từ thị bảo ông ta lo việc nhà cho tốt, nếu Hạ Miên bên này thiếu cái gì phải nhanh chóng bổ sung cho nàng.
Lúc hạ mẫu nói lời này tất cả đều nghĩ đến dược liệu và đồ bổ, dù sao thì những thứ người bệnh dùng được cũng chỉ có như vậy.
Ai biết lần này hồi phủ mới nghe Từ thị nói, thứ mà Hạ Miên thiếu chỉ là những đồ vật quý giá như gỗ hương, sứ Thanh Hoa.
"Con bé muốn mấy thứ này làm cái gì?" Sắc mặt Hạ mẫu bình tĩnh, nhíu mày nhìn về phía Từ thị, giọng điệu cực kỳ không đồng ý: "Con bé muốn mà ông cũng cho sao? Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện nên làm loạn, sao ông cũng cùng làm loạn với con bé.”
Hạ mẫu không phải là người sùng bái xa hoa hưởng lạc, bình thường cũng không phô trương lãng phí, ai biết lại sinh ra con gái như vậy chứ!
Bình thường Từ thị là người hiểu rõ ràng mọi chuyện, sao lúc này lại đột nhiên hồ đồ như vậy.
Từ thị cảm thấy oan ức, ông ta lấy khăn tay lau mũi, đuôi mắt đỏ hoe thấp giọng giải thích: "Miên nhi nói chỉ có giường làm từ gỗ hương con bé mới có thể ngủ ngon được, ta nghĩ con bé ngủ ngon tinh thần thoải mái mới học tập chăm chỉ, tiền bạc có quan trọng hơn nữa cũng không quan trọng bằng công danh. Ta biết thê chủ vẫn luôn hy vọng Miên Nhi có thể nổi bật hơn mọi người được ghi tên trên bảng vàng, trong lòng nghĩ đến lời của ngài nên lúc này mới đồng ý với con bé.”